Chu Bằng tựa hồ yên tâm, hắn cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Lúc này ánh trăng xuất hiện, Chu Bằng loáng thoáng có thể nhận ra rõ ràng. Thiển Thiển nhìn gương mặt bình thản của Chu Bằng, trong lòng liền bội phục hắn, đã đến nông nỗi này mà hắn còn có thể như vậy.
Nam tử cổ đại đều phá lệ coi trọng nũ tử thuần khiết, giống như Nguyệt Nhi có xuất thân phong trần như vậy, hầu như có rất ít nam tử sẽ thật sự thích. Quả thực Chu Bằng không giống như người thường, hắn đang ở lúc tiền đồ sáng lạng, nhưng hắn lại có thể không ngại dòng dõi xuất thân, ái mộ một kỹ nữ thanh lâu, thực sự khiến kẻ khác phải khâm phục.
Ngay cả ánh trăng, Thiển Thiển nhìn thấy ánh mắt Chu Bằng đã tan rã, biết hắn đã ngủ yên. Tay run rẩy lặng lẽ vuốt lên mắt của hắn, hắn giống như vẫn còn rất nhiều nguyện vọng chưa hoàn thành, tỷ như bảo vệ quốc gia, tỷ như cưới nữ nhân mình yêu thích.
Thiển Thiển không cầm được ghé vào tai Chu Bằng lên tiếng khóc rống, “Đều là ta hại ngươi! Chu đại ca! Chu đại ca...”
Khóc một hồi, thổ phỉ chung quanh đã không chờ được nữa, lớn tiếng quát lên: “Tiểu nương tử, ngươi khóc đủ chưa?, cũng không phải nam nhân của ngươi chết, ha ha, nhanh lên một chút theo đại vương chúng ta đi thôi, vậy gọi ngươi là tố Vương phi!”
Lại một trận cười vang.
Hai mắt Thiển Thiển hàm chứa tơ máu, nguyên bản nàng không chuẩn bị phản kháng mà định cứ như vậy nhận mệnh, thế nhưng nhóm thổ phỉ này thực sự rất khinh người quá đáng, được rồi, nàng tình nguyện chết trận như Chu Bằng, cũng sẽ không cho tiểu nhân làm nhục!
Nàng quỳ xuống trước thân thể của Chu Bằng, dập đầu ba cái, trong lòng âm thầm nói: “Xin lỗi tướng quân, ta sợ rằng không thể hoàn thành di nguyện của ngươi, ngươi ở trên trời có linh, hãy nhờ mộng đưa cho người trong lòng ngươi vậy, nói cho nàng biết ngươi ái mộ nàng!”
Sau đó nàng nắm chặt đoản đao trong tay, quát to một tiếng, mạnh mẽ xoay người lại, hướng về thổ phỉ gần nàng nhất đâm một đao! thổ phỉ kia bị đau nên lập tức kêu to lên.
Người khác cũng chấn động, bọn họ trăm triệu lần không ngờ tới một nữ tử nhu nhược như Thiển Thiển lại có can đảm như vậy, tâm tình vốn đã buông lỏng lại cảnh giác đứng lên, quơ đao vung vào Thiển Thiển ——
ở lúcThiển thiển đã thành công đốt lên quyết tâm muốn tru diệt nàng của bọn thổ phỉ, nàng bình tĩnh nhắm mắt lại chờ đợi nhận lấy loan đao vung tới, thì đột nhiên một đạo ánh sáng màu đỏ xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Thiển Thiển đột nhiên mở mắt, loại màu đỏ này, ở dưới ánh trăng có vẻ phá lệ yêu mị, nàng có một loại cảm giác đã từng quen biết.
Chỉ thấy bốn phía có hung thần ác sát, bọn thổ phỉ tựa hồ cũng có chút kinh ngạc nhìn lẫn nhau, sau đó một trận ánh sáng màu đỏ lại xuất hiện, đột nhiên một tên thổ phỉ lập tức xoay người ngã xuống, nặng nề nằm ở trên mặt đất, tựa hồ hết sức thống khổ muốn tận lực cởi ra gì đó quấn ở trên miệng mũi.
Chỉ một lát sau, thổ phỉ kia ở dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người đã bị chết ngạt, lúc này mới nhìn rõ vật quấn ở miệng mũi hắn là một sợi tơ màu đỏ rất mỏng.
Mọi người bao gồm cả Thiển Thiển, đều sợ ngây người, sợi tơ mỏng như vậy, làm sao có thể khiến người đang sống chết ngạt đây? Hẳn là có vận dụng kỳ công, hoặc là ở trên tơ lụa có bôi một loại dược vật đặc thù.
Mọi người hoàn toàn chwua kịp có nhiều phản ứng......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...