Khi Thiên Sứ Biết Yêu


Đây là chương kể về Song Tử.Mọi người chắc thắc mắc vấn đề giọng hát kia bị lấy mất sao phải ấm ức quá như vậy.Thậm chí hỏi sao Song Tử không mạnh mẽ một lần đòi lại
Chương này sẽ giải thích rõ phần nào
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Trại mồ côi,từ khi sinh ra cô đã ở nơi này,lớn lên.
Song Tử năm đó chỉ mới 4 tuổi,ở trại mồ côi nhỏ tuổi nhất,nên thường xuyên bị ăn hiếp.Bọn con trai thường xuyên để sâu vào ngăn tủ hay chỗ ngủ của cô,tất nhiên cô rất sợ.Trẻ nhỏ mà,rất dễ khóc
Thế là cô khóc òa lên,lúc đó có 1 người,cô gọi người đó là ca ca,người này ở cùng trại mồ côi với cô,Song Tử không biết tên.Cô chỉ biết người này hơn cô 4 tuổi,rất cao,rất đẹp lại học giỏi
Ca ca này của cô thường xuyên bảo vệ cô,thậm chí vì cô 1 lần đánh nhau với bọn kia.
Cô cũng rất mến vị ca ca này,thường xuyên bám theo anh,thường xuyên nghe anh kể chuyện hay xem anh đá bóng
Cô cũng rất hay nói chuyện với anh,như mình sau này muốn trở thành 1 ca sĩ chẳng hạn
“Ca ca,em muốn trở thành một ca sĩ,hát ọi người nghe!”_Song Tử vui vẻ hít mắt lên nói
“Ừ,em rất đẹp,hát rất hay.Sau này ca ca sẽ là khán giả nghe em hát”_Trong ký ức phai mờ của cô,thấy lướt qua ánh mắt dịu dàng đó nhìn mình

Song Tử lúc này rất đẹp,da trắng sáng,mắt to tròn,tóc ngố đáng yêu
“Hát ca ca nghe”
Câu này cô thường xuyên nghe đến,ca ca cô khi rảnh đều nói câu này,nhẹ nhàng mà trìu mến,cô cũng luôn muốn hát cho ca ca nghe,nghe thật nhiều lần
“Vẫn là khuôn mặt của bạn đem đến nụ cười cho tôi lúc tôi khóc.
Vẫn là lời hỏi thăm của bạn đem đến cho tôi sự cảm động
Mỗi lúc tôi thấy trống vắng
Dẫu rằng trời sinh ra chẳng giống nhau
Nhưng trên thế gian này chúng ta là giống nhau
Dẫu rằng nỗi đau chẳng cất lên thành lời
Nhưng đâu có chuyện suốt dọc đường đi đều thuận gió...”
__ Chẳng khác gì nhau __
Song Tử đã từng có một quãng thời gian vui vẻ như thế.Về sau,khi cô lên 6,một người đến gặp cô,người này là một lão niên đã qua 50 tuổi,bà nói với cô rằng cô là cháu của bà,muốn đưa cô về nhà.
Song Tử không muốn,cô khóc,cô không muốn rời xa ca ca
Nhưng ca ca nói với cô,nhất định sẽ tìm cô,cô lại nói trên đời người nhiều như vậy sao ca ca có thể tìm ra.Ca ca nói :
“Vậy em trở thành ca sĩ,nổi tiếng rồi,ca ca sẽ tìm ra”
Như một lời hứa,cả hai nhất định phải thực hiện được,cô vì vậy gật đầu đồng ý
Sau đó cô đi theo bà mình về nhà
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Gia đình Song Tử,hóa ra là một đại phú hào,cô là con của người con trai cả,đáng tiếc cùng vợ là mẹ cô đã chết,còn cô bị thất lạc.Bà cô luôn tìm kiếm cô,cuối cùng cũng tìm ra
Đưa cô về,cũng không phải muốn cô thừa kế gì cả,chỉ là muốn nhận cô về,thế thôi.Ý là,thật may là như vậy!

Nhưng không may đây là gia đình giàu có,vì vậy cô bị đào tạo,lập tức trở thành 1 tiểu thư mẫu mực.Cô học giỏi,luôn đứng đầu trường.Cô đa tài,đàn cầm thi họa đều rất tốt
Nhưng cô không thích cuộc sống này,quá gò bó đi.Song Tử muốn gặp ca ca,muốn hát cho ca ca nghe,cô bỗng thấy mình không còn cảm xúc gì khi hát.Thế nhưng thực tế vẫn là thực tế,đây mới là cuộc sống của cô
Song Tử học cách chấp nhận,cô đang có một gia đình đối xử với cô rất tốt,đồng thời giấu thân phận gia đình mình với bạn cùng trường
Cô cũng bắt đầu nghĩ,gia đình mình có lẽ chẳng muốn mình theo ngành âm nhạc.Dù vậy,cô vẫn muốn giữ lời hứa kia với ca ca.Vì vậy gắng học,cũng bắt đầu học thêm vài thứ khác,vẫn đứng đầu.Ca ca từng nói,nếu như mình ngoan,sẽ được thứ mình muốn.Nhất định phải thật ngoan!
Cũng vì vậy tính cách của cô trở nên trầm thêm
Song Tử vào cấp 3,mang theo thành tích đáng nể,ở nhà cũng thường xuyên đọc sách lấy thêm kiến thức,cũng giữ vài bí mật nho nhỏ
Ví như cô hay liếc trộm vào mấy công ty âm nhạc mỗi khi đi qua,hi vọng nghe được vài tiếng nhạc hay chỉ dạy,chỉ là cảm thấy ấm áp hơn.phấn khởi hơn
Hay cô thích nói chuyện với Mật Mật,tính cách rất hợp,hơn nữa Mật Mật luôn thích nói về âm nhạc.Dụ dỗ rất lâu nàng ấy cũng có chút dao động,cũng gần muốn tiết lộ người mình hâm mộ
Hoặc Song Tử thích ra sau sân trường,để hát.Cô phát hiện giọng hát của mình rất đặc biệt,có thể làm cây cối tươi tốt.Rất kì lạ!
Sau đó cô được bầu làm lớp phó,Mật Mật làm lớp trưởng..Lý do cũng quái dị vô cùng,chỉ là tên Nhuệ Phong kia muốn phá hoại,nên thông đồng bỏ phiếu kiểu này.Song Tử chỉ cười cười trong lòng,thật là trẻ con
Tất nhiên Mật Mật làm không xong,cô lại càng tất nhiên gánh nhiệm vụ thay
Nhuệ Phong,người này Song Tử học chung từ thời cấp 2,tính cách ngỗ nghịch phá phách của người này ai ai cũng biết.Nhưng nhờ cậu ta học giỏi,rất đẹp,lại còn rất nghĩa khí.Song Tử luôn nghĩ người này như vậy,cộng thêm 1 chút ngốc nghếch đáng có của thời học sinh
Song Tử nghĩ như vậy đã đủ rồi.Cô chỉ cần học thật tốt,sống thật ngoan,như vậy sau này có thể xin moi người ình theo ngành nghệ thuật.Sau đó cô có thể tìm ca ca.Mọi chuyện chỉ cần như vậy!
Nhưng đời không như mơ,nói vẫn dễ hơn làm.Từ khi học sinh mới chuyển vào,bắt đầu một chuỗi rắc rối
Cớ gì Thục Đình có giọng hát của cô.Cô nghĩ là tình cờ,sau đó nghe Mộc lão gia nói gì mà thần thánh đại loại vậy.Cô về tra mạng,hóa ra đây là giọng hát ngàn năm có một,hảo hảo vui nhỉ?!

Là ngàn năm có một,chân chính là có một!!
Thâm tâm Song Tử lại âm trầm thêm
Rốt cuộc tin này đồn xa,Thục Đình nổi tiếng.Song Tử như cũ vẫn phải tới lớp.Sau đó phát hiện mình hát không được nữa,ha,thực hay nha.
Nhưng khi nghe giáo viên nói muốn Thục Đình hát trước toàn trường,cái này không phải chuyện đùa,nếu hát trước toàn trường,chẳng phải đã khẳng định tài năng kia của Thục Đình
Thế là tìm Thục Đình hỏi rõ,kết quả cô ấy còn giả vờ mình chẳng biết gì.Rồi xuất hiện bóng người,liền tiện tay té ngã các thứ,rồi nói tổn thất tinh thần các thứ rồi...chuyển giao người hát cho cô!!
Song Tử cuối cùng cũng biết cô ta bày trò gì rồi
Ca ca,thành thực xin lỗi..
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Tình hình là truyện sẽ viết dài thêm,nên ta định viết mỗi chương dài ra.Cũng có thể 1 tuần ra 1 chương,chương viết dài ra 1 chút.
Dù sao vẫn hỏi mọi người,viết dài ra không ngán chứ?Không trả lời là đồng ý nha


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận