CHƯƠNG LI : BUỔI TIỆC NHÀM CHÁN
Vừa về đến Thần Giới,Yến Oanh quả thật rất muốn đến thăm Thần Tình Yêu,lại bị hai người kia ngăn cản,bảo mình đừng đến gây rối khi Ngài đang bận rộn.Thế là cô quyết định về nhà
Trở về,đối với cô mà nói,chính là không biết vui hay buồn,không biết là hạnh phúc hay cô đơn.Chính là như thế
Cô từ nhỏ đều biết,mọi người xung quanh chẳng hiểu lý do gì mà xa lánh mình,nói là vì cô được Thần Tình Yêu quan tâm hơn thì có lẽ là lý do chính xác nhất.Nhưng cô chỉ nghĩ,mõi người có 1 người mình cảm thấy đặc biệt yêu thương,thế thôi!
Bọn họ chẳng lẽ không nghĩ tới,họ cũng được học loại cảm xúc này mà?!
Cô lúc đó chỉ suy nghĩ đơn giản như thế,cô không biết rằng,lòng đố kỵ đôi khi che khuất đi cái gọi là tĩnh táo,là tỉnh táo để suy nghĩ,là tĩnh táo để chấp nhận
Thế đó,ai nói Thiên Sứ nhất định sẽ là thuần khiết chứ?!
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Yến Oanh vừa trở về Thiên Giới,vì đã trở về nên Tử Vy quay về nhà mình,còn Thụ Nhân quay về phòng ở của hắn ta
Cô vì thế quay về ngôi nhà của mình.Thiên Giới được chia ra nhiều Thần Điện là nơi ở của vị thần cai quản ở đây,đồng thời,cũng như 1 vương quốc nhỏ với thần dân chính là các tiểu Thiên Sứ như cô hoặc Thụ Nhân
Nhà của cô,nói chính xác là 1 căn phòng nhỏ hình trái tim màu hồng nhạt,trong phòng gồm đám mây nhỏ có thể gọi là giường ngủ,cạnh là tủ sách nhỏ,bên cửa sổ lại là chiếc bàn bằng lá xanh.Tất cả đều lơ lừng trên không trung.Trong phòng tóa ra mùi thơm nhàn nhạt của hoa lưu ly*,thật ra là tỏa ra từ người cô,dù không cần phấn hoa bao quanh**,theo Yến Oanh thì,có lẽ bẩm sinh cô đã có mùi hương này rồi
* : Hoa Forget Not Me (Xin Đừng Quên Tôi),lý do ta nói đến lòai hoa này vì,nó màu tím(cả hồng,xanh…)
khoemoivui /wp-content/uplo/2014/04/anh-dep-hoa-luu-ly-forget-me-nots-23- 1024x706.jpg
** : Giống như nước hoa á,chỉ là ở Thần Giới trực tiếp phủ phấn hoa quanh mình,hương thơm cực tự nhiên
Nằm trên giường,cô như muốn tránh đi cái náo nhiệt bên ngòai,sở dĩ ồn ào như thế vì đã tới Đại Thọ của Thần Tình Yêu,bọn họ muốn mình trịnh trọng 1 chút.Thứ nhất là lấy lòng Thần Tình Yêu,hoặc thứ hai,chính là lấy lòng mỹ nhân (dùng chỉ cả nam lẫn nữ).Đó là suy nghĩ của Yến Oanh,tất nhiên cô không chắc nó đúng,nhưng đa phần là đã đúng
“Cộc…cộc…”_Từ cửa phát ra tiếng gõ,Yến Oanh nghe thấy khẽ nhíu mày
Sau đó lấy bộ mặt vô diện biểu cảm bước ra,cô thầm nghĩ,khả năng cao là đám Thiên Thần muốn phá rối,vừa bay đến gần cửa vừa suy nghĩ muôn vàn cách đối phó
Nhưng cô đã nhầm,trước mà là Hạ Vy,thực kỳ lạ a!
“Đưa bộ dạng đó là sao?Rút lại ngay!”_Ai đó dùng giọng uy nghiêm ra lệnh,ngang nhiên bay vào nhà Yến Oanh,theo sau là 1 chiếc hộp màu hồng lơ lừng,sau đó tự động đặt mình xuống chiếc bàn lá kia
“Cái kia?”
“A,chính là đồ mà Thần Tình Yêu đưa đến cho cô a,đúng như Ngài nói,cô rõ ràng không chuẩn bị gì cả”_Hạ Vy hơi thở gấp nói,sau đó lướt nhìn từ đầu đến chân của Yến Oanh,than lên 1 tiếng
“Cảm…cảm ơn a,vậy,trong đó là?”
“Đừng hỏi tôi,tự mà xem”_Hạ Vy trả lời lại
Yến Oanh thực ra cũng không chú ý điều đó lắm,khẽ dựa người vào đám mây trắng,nó lập tức biến thành 1 chiếc ghế salon.Tiếp đó cô dùng tay chỉ chỉ vào hướng chiếc bàn,chiếc hộp lập tức bay đến chỗ Yến Oanh
Mở hộp ra,trong đó là 1 chiếc váy voan màu trắng,nó dài đến đầu gối,là 1 lớp lụa mịn nên trải dài xuống chân.Hiện lên 1 nét khí chất thanh tú nhưng có chút đáng yêu,hấp dẫn nhưng không quá quyến rũ.Tóm lại là,rất đẹp a!
Trong hộp còn có 1 đôi bông tai cùng 1 chiếc nhẫn,còn có 1 đôi giày búp bê đơn sơ.Nói đơn sơ là vì nó không có hoa văn,nhưng khi mang vào sẽ
thấy,nó thực hợp với chiếc váy,tạo thêm 1 khí chất,ây yo,nên nói là toát lên vẻ đơn giản chân thực,1 cái gì đó trái với sự sặc sỡ ở nơi tiệc tùng,chính là bất giác làm bạn nổi bật.Tất nhiên điều này Yến Oanh không nhận ra,cô quả chưa từng chú ý đến mấy vấn đề này
Lại 1 tính cách khác làm cô nổi bật nữa sao?!
“Tôi giúp cô chuẩn bị”_Hạ Vy lên tiếng,trong lời nói lẫn ánh mắt đều hiện lên vạn tia gian tà đáng sợ
…
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
. Thánh Điện Tình Yêu Vĩnh Hằng
Nơi đây lâu nay luôn rất yên tĩnh,hôm nay lại trở nên náo nhiệt,trở nên rực rỡ bởi những tấm lụa thướt tha,bởi muôn giọng nói,cơ bản là có rất nhiều cái ‘bởi vì’
Thụ Nhân dù không muốn cũng phải đi,hắn cảm thấy việc này thục mệt,bức quá là chuyện quan trọng không làm không được,nên đành vậy!
Tất nhiên bản thân hắn biết,mình đến đây rõ chỉ đứa làm bức tượng ọi người ngắm nhìn,thực khó chịu mà!So với đi chung với Yến Oanh,cảm thấy laọi tình huống này mệt mỏi gấp nhiều lần
Nhưng biết làm sao đuợc,hôm nay không thể đi về,hắn có chuyện cần hỏi Ngài,thế là đành khó chịu trong long chờ đnợi đến khi tàn tiệc
Cách đó không xa là 1 mỹ nâhn xinh đẹp tên là Nguyệt Uyển,xung quanh cô là vài nam nhân xúm lại làm trò,theo ý cô là vậy
Nguyệt Uyển,đuợc gọi là mỹ nhân của Đại Điện Tình Yêu,đồng thời cũng rất tài giỏi.Nhưng nói thật a,nếu so ra Yến Oanh cũng chẳng kém cạnh gì người này,bức quá…là mọi người không chịu chấp nhận cô,chính là như thế
Nhưng đôi lúc cũng phải nói,dù cho là vậy,Yến Oanh vẫn có thể nở nụ
cười,vẫn có thể kiên cường vượt qua.Có thể nói,đó là tính cách đáng ngưỡng mộ nhất của cô
Nguyệt Uyển tính cách có chút khuôn mẫu,là mẫu mực của mẫu mực.So sánh thế này đi,nếu Yến Oanh là nét đẹp trong sáng tươi tắn thì Nguyệt Uyển chính là 1 nữ nhân quyến rũ ngay cả khi đứng yên 1 chỗ
Lúc này mọi người cũng vào Thần Điện gần hết rồi,thì ở ngoài hành lang lại có hai bóng người 1 lớn 1 nhỏ đứng đó dây dưa rất lâu
Vâng,đó chính là Yến Oanh và Hạ Vy
“Tôi không vào đâu,cái laọi hình này thực xấu hổ a!”
“Xấu hổ gì chứ,sao không nói cô không có mắt thẩm mĩ.Nó đẹp như thế này,lại bị cô nói là quái dị là kỳ lạ,mau mau vào đi!”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì cả,một lát Thần Tình Yêu tới mà không thấy cô sẽ trách cứ tôi a,mau mau,vào đi!”_Hạ Vy đẩy đẩy Yến Oanh từng bước từng bước đến gần Thần Điện
“Đuợc rồi đuợc rồi…tôi tự vào”_Yến Oanh nói,sau đó hít một hơi lớn lấy can đảm,nhắm mắt lại chầm chậm hướng về điện
Khi đướng ở giữa cổng,Yến Oanh mới bất đắc dĩ mở mắt,lại cảm thấy mọi nguời đều đổ mắt hướng về phía mình,vừa cảm thấy lo lắng vừa chẳng biết làm gì.Thế là cô đưa mắt nhìn quanh nhằm tránh ánh mắt mọi người.Lúc đó ánh mắt lướt sơ qua,lại thấy Thụ Nhân cũng đưa ánh mắt thập phần kỳ lạ nhìn mình,cảm thấy thật mất mặt a!
Cô hôm nay quả như người lột xác,nhờ chiếc váy mà tôn lên làn da trắng sáng cũng như vài đuờng cong,khuôn mặt trang điểm nhẹ nên thanh tú hơn,mái tú thường ngày búi gọn hôm nay lại xõa ra uốn xoan nhẹ lại,thêm nét ngượng ngùng lúc này rõ rất hấp dẫn
Còn về lý do Thụ Nhân nhìn cô,vì cô rõ ràng,lúc này,càng giống người kia!
Thực sự chỉ là trùng hợp?Nếu thật vậy,sự trùng hợp này thật đáng sợ rồi
Hắn không nói cô xinh đẹp hay không,chỉ cảm thấy cô giống người kia,mà người kia từ trong suy nghĩ hắn chính là rất xinh đẹp,à không,là xinh đẹp nhất!
“Con tới rồi sao”_Yến Oanh đang hồi hộp đến run lên mấy cái thì từ phía sau phát lên tiếng nói trầm quen thuộc,nhất thời làm cơ mặt cô đơ ra nhìn Ngài
“…”
“Mau,vào trong thôi!”
Thần Tình Yêu nói,sau đó đặt tay lên vai Yến Oanh,làm cô hoàn hồn,lập tức như người máy lập trình sẳn,máy móc đi theo Ngài
Đến lúc ngồi xuống bàn ăn,mới phát hiện ra có gì đó kỳ quái
Thí như,ngồi cạnh cô là Thụ Nhân,thí như ngồi đối diện là Nguyệt Uyển,thí như còn có 1 vị thần nào đó ngồi cạnh cô nữa.Cơ bản chính là,1 bàn 5 người chẳng ai muốn lên tiếng…
Cô có quyền chuồn không,dư âm ở đây thật đáng sợ!
“Làm sao thế?!Nể mặt ta 1 chút!”_Lúc Yến Oanh lén đưa mắt nhìn vị thần ngồi cạnh cô,thì người đó lập tức quay đầu nhìn chằm chằm cô,dịu dàng lên tiếng
Yến Oanh thấy vậy chỉ biết cười cười,trong lòng thầm nghĩ : Ây yo,tôi tuy không biết Người là ai nhưng mà…Người thật nổi bật a,1 màu tím,2 chữ thôi,nổi bật!
“Cô không biết?Người đó là Thần Sổ Mệnh,có giao tình tốt với Thần Tình Yêu”_Thụ Nhân ngồi cạnh kéo kéo áo cô,nhỏ giọng nói
“Anh hôn nay nói nhiều thế?!”_Cô cảm thấy hôm nay người này thật thừa lời,bình thường chỉ nói mấy câu trọng tâm,sao hôm nay dư hơi nói thêm vào câu khách sáo!?
“…”
“Không trách Yến Oanh được,đứa nhóc này ít khi nghe ngóng mọi chuyện”_Thần Tình Yêu nói giải vây
…
Bây giờ buổi tiệc biến thành buổi dạ vũ,ánh đèn cũng biến thành nến nhỏ lãng mạn,âm nhạc hiện lên nét du dương
Mà trong cái không khí này,Yến Oanh ở bên ngòai vườn hoa,có chút thở gấp
“Thật may,có thể thoát ra khỏi đó!”_Cô nói nhỏ,lại nhớ đến cái không gian kín đáng sợ kia thực làm bản thân muốn ngạt thở
Xem ra phải đợi khi tàn tiệc mới có thể hỏi chuyện Ngài…
“Yến Oanh bé nhỏ,cô làm gì đó!”_Yến Oanh nghe thấy giọng nói này,còn đáng kinh hãi lại thấy xuất hiện trước mặt mình là Gia An,cảm thấy có chuyện gì đó không may…
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Chương này được viết trong 3 ngày,tuầns au ta về quê và đi du lịch.Có lẽ gần hết 2 tuần mới về.Tới lúc đó sẽ bù lại,nhưng không chắc mấy a,tại ta có ôm theo bài để làm nữa
A,chúc mọi người năm mới vui vẻ!^^
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...