CHƯƠNG LMVI : KHÔNG CÓ RÀO CẢN
Cái này nói trước hơi quái dị nhưng xưng hô lại tiếp tục thay đổi chút(Ta xin lỗi)
Thụ Nhân : hắn
12 cung là nam/nữ : anh/cô (cả nhân vật chính cặp luôn a)
Nhân vật phụ (VD: Gia An) : cậu
Xin hãy bỏ lỗi cho người mới viết này…
Dù sao mình tạm thời chỉ đổi xưng hô của Thụ Nhân (anh sang hắn) còn Kim Ngưu (cậu) vẫn như cũ
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Nhà Kim Ngưu bây giờ chỉ có thể diễn tả bằng 1 câu : Hóa đá hết rồi!
A,từ Mạch Nha cho đến ba mẹ cô,rồi đến Yến Oanh và Hạ Vy…hóa đá!
Chỉ trừ Kim Ngưu sau khi thấy cảnh tượng này,chỉ biết cười cười không nói gì.Thế là mọi ngừơi lấy cậu làm trung tâm,bắt đầu tra hỏi cậu
“Cái gì mà du học chứ?!’
“Cái gì mà chỉ còn 3 ngày?!”
“Anh hai à,có…có thật không đó!?”
Được rồi,chẳng là chiều hôm nay Kim Ngưu đứng trước gia đình mình tuyên bố sẽ đi du học,ừ thì có thể chấp nhận đi,chẳng sao,thế quái nào chỉ còn…tại sao 3 ngày sau sẽ đi!Người ngòai nghe xong còn tưởng sắp đến tận thế chứ,lánh nạn,à không,đi gì mà như chạy bão thế!
Sự tình chính xác đã gây nên 1 cuộc hỗn độn ở nhà Kim Ngưu
“Thế anh có nói với…Tử Đan chưa?!”_Mạch Nha nhất thời nói ra câu này cũng cảm thấy không nên nói tiếp,im bặt luôn rồi…
…
Thế là dù mọi người có đồng ý hay phản đối,Kim Ngưu 3 ngày nữa sẽ đi du học
Tối đó trong phòng Mạch Nha,có khẽ vươn tay lướt trên chuông gió,nó reo lên tiếng chuông thuần khiết ngân vang cả căn phòng,hồi sau lại có tiếng nhạc từ điện thoại cô
“Alô,Mạch Nha,chuyện gì à?!”_Giọng nói từ điện thoại phát lên,rất quen thuộc
“Anh Kim Ngưu 3 ngày nữa đi du học!”_Mạch Nha nhắm mắt đáp lại,giọng nói êm dịu mà như khắc sâu vào tim.Lúc này như trùng hợp,1 cơn gió nhẹ thoáng qua,khẽ làm chuông gió ngân vang lên,đáng tiếc,chỉ làm không khí thêm tĩnh lặng
…
. Phòng của Kim Ngưu
“Kim Ngưu,việc cần nói của cậu đấy à?!”_ Yến Oah lên tiếng,không nén được tức giận
“...”.Kim Ngưu im lặng,câu hỏi trên rõ không cần trả lời lại
“Anh không thấy buồn à?!”_Bình tĩnh hơn Yến Oanh 1 chút,Hạ Vy hỏi lại
“Ừ,tôi không gì nối tiếc cả.Dù sao,vẫn không nên vì 1 người không yêu mình mà si tình mà…”_Cậu lên tiếng,trong tâm nhói lên vài tiếng,chỉ là cậu gạt sang 1 bên xem như không quan tâm.Kim Ngưu trước giờ vỉ cảm xúc mà tổn thương ít nhiều,đến bây giờ cậu lại phải dùng lý trí kiểm sát mình,thật có chút không quen,thật đau khổ
“Hạ Vy…chúng ta ra ngòai nói chuyện?!”_ Yến Oanh liếc qua Thụ Nhân 1 cái,sau đó giấu luôn tên anh,tiếp theo lên tầng thượng,Hạ Vy thấy vậy theo sau
Thụ Nhân lúc này mới lười biếng bước đến cửa,lúc đi bất ngờ quay đầu lại,dùng ngữ khí bình thường nhưng ánh mắt lóe lên muôn vạn tia không thể diễn thành lời nói:”Cậu cảm thấy mình đúng?Không hối hận?”
Sau đó anh quay đi,bỏ lại Kim Ngưu thẫn người trước câu hỏi kia,sau đó cậu khẽ bật lên tiếng cười,âm thanh chứa bao nỗi tuyệt vọng.Bây giờ muốn cậu phải làm sao?Nói cậu chạy trốn cũng được,từ bỏ cũng được,cậu bây giờ còn có thể làm gì?
Tại sao cậu chỉ vì 1 người mà phải thành ra như thế?
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
“Chuyện đó,xem ra hơi rắc rối nhỉ?!”_Yến Oanh trên tầng thượng lên tiếng,sau đó ánh nhìn chuyển từ Hạ Vy rồi đến Thụ Nhân
“Vấn đề là,cậu ta muốn từ bỏ”_Thụ nhân nhướn mày nói,cô xem ra không biết cái trọng điểm của vấn đề…
“Hử!Ừm…”_Nếu thế thì…
Yến Oanh 1 hồi suy nghĩ quay xuống dưới,Hạ Vy theo sau.Bây giờ trên sân thượng chỉ còn có Thụ Nhân,hắn thầm nghĩ trong lòng,vấn đề này bất luận đơn giản hay khơng đều không quan trọng,chỉ là…cái vấn đề này cớ sao lại giống hắn trước kia đến thế?!Thật làm hắn muốn xử lý thật nhanh mà
Để không nhớ lại?
Lại nghĩ tới việc này,hắn nghĩ tới tên kia.Chạy trốn rồi sao,hắn có chút lo sợ đan xen,hắn không muốn gặp tên đó,bất luận là lý do gì?
Ngước mặt lên trời đêm,hắn lại càng lo lắng hơn,1 sự lo lắng kỳ lạ quay quanh hắn…Hắn nhớ 1 người,hắn yêu người đó,thế cớ sao…người đó không yêu hắn chứ?!
Hắn vừa hận vừa yêu,vừa đau khổ vừa hạnh phúc khi nhớ lại những kỷ niệm trước đây?!Nhưng hắn biết,chuệyn năm xưa rõ đã làm kinh thiên động địa cả Tiên Giới,hắn chỉ biết tự mình nhủ thầm không được nhớ tới,nhốt mình trong hộp kín.
Thụ Nhân nhắm mắt lại,thở dài
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Rầm!Cánh cửa phòng Kim Ngưu không thương tiếc bị đá văng,Yến Oanh có chút giống ác ma đi vào,sau bị Hạ Vy gõ vào đầu 1 cái vì tội phá hoại…
Kim Ngưu quay lên nhìn hai người,ngẩn người ra nhìn
“Kim Ngưu,cậu thực sự muốn từ bỏ?”_Cố gắng làm dáng nghiêm túc nhất có thể,giọng nói nghiêm túc nhất có thể.Yến Oanh quay lại hỏi cậu
“…,Ừm,có lẽ”_Kim Ngưu lẫn tránh ánh mắt của cô,giọng nói không chắc chắn nói
“Vậy đơn giản hơn,cậu muốn từ bỏ ngay cả khi chưa thử qua?”_Cô dùng giọng nói có chút căng thẳng hỏi
“Tôi…thử rồi”
“Vấn đề là Tử Đan chưa đưa ra đá án chính xác,lúc đó khả năng cao là bối rối nên nói đại thôi”_Dùng giọng dịu dàng hơn khuyên giải Kim Ngưu,thấy cậu bắt đầu phân vân,cô mới mỉm cười thầm nghĩ mình giỏi thật,haha…
“Nhưng…”
“Muốn thử không?!”_Kiềm chế,không được cười ở đây,mà mình giỏi thật…
“Thử…thử gì cơ”
“Thử xem tình cảm của Tử Đan”_Cuối cùng cô nháy mắt 1 cái,mỉm cười tươi,sau đó nói gì đó cho Kim Ngưu nghe.Chỉ biết lúc sau ranh mãnh cười,ánh mắt không giáu đi 1 tia đắc ý nào
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
“Anh Kim Ngưu 3 ngày nữa đi du học!”
“Anh Kim Ngưu 3 ngày nữa đi du học!”
“Anh Kim Ngưu 3 ngày nữa đi du học!”
“…”
Ây da,cô bị mấy câu nói này bức chết mất!
Tử Đan lúc này bắt đầu sợ hãi!Nhưng khác với lần trước,cô biết mình đang sợ hãi,và biết mình sợ thứ gì!
Cô sợ hãi việc mình mất đi 1 thứ gì đó,không biết là gì,nhưng rất quan trọng,cô ép bản thân,hi vọng rằng cái thứ quan trọng ấy là
Kim Ngưu
Không phải cô không muốn,mà là cô cảm thấy bản thân mình như bị 1 tấm màn vô hình chặn lại dòng suy nghĩ thích anh ấy kia,thật không biết nên giải thích như thế nào
Bây giờ thứ cô cần nhất bây giờ là 1 lời nói,nói với cô việc này không có rào cản nào hết!
Thế là cả đêm đó,cô đem nỗi sợ hãi cùng đám suy nghĩ rào cản nhảm nhí đó vào giấc ngủ
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Tại sao lại nhảm nhí?Vì ngay từ đầu không có rào cản nào cả,nếu có,chính là Tử Đan.Cô ấy cảm thấy sự thay đổi bất chợt này thật khó thích nghi.Nên đến tận lúc này,cô dù nơi sâu nhất trong lòng biết mình thích Kim Ngưu,vẫn muốn bình tâm lại,bắt đầu ép mình với nhiều câu hỏi không liên quan mấy.
Thực ra ai cũng có vài lần như thế,nhưng họ may mắn vì ít nhất,họ vẫn còn thời gian,lúc này nếu đợi Tử Đan bình tâm trở lại,có lẽ là rất lâu.Hazz,thứ cô cần bây giờ là 1 người nói cho cô hiểu,sẽ chẳng có cái rào cản nào cả!
Vậy đấy,giờ chỉ còn cách xem xem kế hoạch của Yến Oanh bày ra giải quyết được gì không thôi!Tất nhiên đừng đặt hi vọng quá nhiều vào người này…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...