CHƯƠNG LMV : KỲ LẠ
Mạch Nha hôm nay tâm tình rất sảng khoái vươn tay đón ánh mặt trời,bên cạnh lại là Lyn ngáp dài mấy cái…Thật sự đối lập mà!Hai người họ ngồi ở phòng khách,đôi lúc lại bàn luận vấn đề gì đó,chỉ biết sau đó lại xảy ra tranh cãi…
Một hồi sau Kim Ngưu từ phòng khách bước ra,mỉm cười:”Vào đi,bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi này!”.Nói rồi cậu quay lưng bước vào.Chỉ là…
Thái độ điềm tĩnh thế kia,thật không biết có phải vừa thất tình không?!
Mạch Nha lo lắng nhìn về hướng ấy,một hồi sau quay đầu lại nhìn Lyn lại phát hiện anh cũng như mình,dời ấy mắt quay lại nhìn mình
Mặt đối mắt,thần sắc,ánh nhìn đều như nhau…Là muôn vạn tia lo lắng
Không phải người kia thất tình quá hóa bất thường chứ?Ây da,là bệnh nan y a!
“Hai người còn khong mau vào!”_Từ bên trong bếp,tiếng Kim Ngưu vọng ra,họ nghe thế phát hiện mình suy nghĩ đến ngẩn người rồi,bèn nhanh chân đi vào nhà ăn
Tất nhiên,mục đíc không phải để ăn rồi!!!
Trong phòng ăn yên tĩnh lạ thường,Kim Ngưu vẫn như cũ phong thái ăn rất ung dung thư thái,chỉ tội 2 người kia cứ mỗi lần ăn đều liếc nhìn cậu 1 cái
“Kim Ngưu,anh không sao chứ?!”_Mạch Nha có chút lo lắng lên tiếng,đôi mày xinh đẹp cũng vì thế mà nhíu lại.Nói thừa 1 chút,Mạch Nha dù ở loại tình huống nào cũng xinh đẹp kiều diễm thế này
“Làm gì có sao chứ?!À,chiều nay anh có chuyện muốn nói với cả nhà,còn giờ anh đi học trước đây,một chút ba mẹ xuống thì nhắn lại với họ.Anh đi đây!”_Nói rồi rồi Kim Ngưu bước đến cửa,không quên quay đầu lại mỉm cười dịu sàng
Đúng là kỳ lạ mà!
Một lúc sau Lyn có chút khó hiểu lên tiếng :”Nhưng mà,không phải buổi sáng không có tiết sao?”.Chỉ biết sau câu trả lời là 1 đợt im lặng trả lời lại.Mạch Nha bên cạnh chỉ biết thở dài,tiếng không to,nhưng vẫn nghe thấy,vì căn phòng quá tĩnh lặng rồi
Còn Kim Ngưu vừa ra khỏi nhà lập tức nhà bên cạnh cũng có người bước ra khỏi cửa…Sự trùng hợp quái dị gì đây?!!
Nhưng quái dị nhất chính là thái độ của Kim Ngưu, cậu chỉ quay sang mỉm cười với Tử Đan 1 cái sau đó quay đi,trong khi cô đang đứng ngẩn người tại chỗ
Tử Đan cảm thấy có cảm giác gì đó truyền vào tim cô.Kôhng phải là ái ngại,càng không phải là kỳ lạ,mà là khó chịu.Là lọai khó chịu vì nụ cười đó…
Cô vẫn nhớ,đối với riêng cô,Kim Ngưu luôn nở nụ cười rất đẹp,giống như ánh mặt trời vậy. Rất ấm áp.Còn nụ cười kia,vẫn rất đẹp,nhưng lại quá dịu dàng ôn nhu. Quan trọng nhất là,Kim Ngưu chỉ như vậy với người khác,riêng cô!
À mà,như thế thì có sao chứ?!Việc này…đáng lẽ cô phải lui cơ chứ,dù sao…Kim Ngưu cũng trở lại bình thường rồi mà…
Nhưng cho dù cô nghĩ thầm như vậy nhưng trong lòng cô vẫn như có 1 dòng khí nóng chảy vào,lại càng lúc càng nhiều hơn.Như đốt cháy cả cô,tiếp sau đó là loại cảm giác thấp thỏa,sợ hãi.Nhưng sợ hãi gì cơ?Là loại sợ hãi bị ruồng bỏ?
Kỳ lạ thật!Cảm xúc này như bức chết cô mất!
Bây giờ Tử Đan bắt đầu hòai nghi về tình cảm của mình cho Kim Ngưu.Có phải vẫn còn là loại cảm xúc “anh em” kia nữa chăng?!
Cùng lúc đó,ở tầng thượng nhà Kim Ngưu
“Quái…quái lạ.Hazzz,sao mọi chuệyn càng lúc càng rối thế này!”_Yến Oanh hát lên.
Nhưng những ngườicòn lại có vẻ không quan tâm mấy.Điển hình như Thụ Nhân,anh đi lướt qua cô,theo lẽ thường sẽ mắng cô 1 câu mà theo trường hợp này là vì cô làm ồn.Nhưng 1 câu anh cũng không nói,trước tiếp đi lướt qua cô!Có phải còn giận đó chứ?!
Hạ Vy tiếp sau đó đến bên cạnh Yến Oanh,nói 1 câu mà ở trường hợp này quá htừa thãi: “Cố lên!”
Hơ hơ…
Cố lên!Câu nói mà theo từ điển (trong não cô) được liệt kê là từ ngữ vô dụng nhất từ trước tới giờ.Không giúp ích gì cả,lại còn chỉ rõ hơn tình huống bi thảm hiện tại của đương chủ.Cơ bản là chẳng khác nào 1 từ nói chẳng giúp ích còn gây hại!
Sao cũng được,cô theo hướng hai người kia,bay đến bên cạnh Kim Ngưu
Mà cũng phải nói thật,Kim Ngưu thật sự rất kỳ lạ nha!Cậu ta rõ ràng vừa mới thất tình (giải thuyết được chứng thực/sự thật) thế mà vẫn như ngày thường được sao.Có thể cười nói vui vẻ với mọi người,có thể chú tâm học,có thể…sao?
Cả 3 vì thế mà khó hiểu ra mặt,đến cả Thụ Nhân thường ngày cũng mặt vô cảm xúc cũng lộ vẻ trầm tư
Thế thôi thì trực tiếp đến hỏi cho rồi!Ngẫm đi ngẫm lại vẫn thấy cách này tốt nhất,nên Yến Oanh thực tế 1 chút,liền trực tiếp hỏi thẳng :”Này Kim Ngưu,rốt cuộc chuyện gì xảy ra với cậu thế?Còn…chuyện du học,cậu tính thế nào?”
Kim Ngưu nghe câu hỏi của Yến Oanh,lắc đầu vài cái rồi cười nói:”Suy cho cùng các người đều hỏi tôi 1 câu thôi.Tôi không bị gì cả,về chuệyn du học…vẫn là về nhà các người sẽ biết!”.Nói rồi cậu ta thư thái đi về phía trước,bỏ lại 3 người bọn họ ở đó.
Thế là…sau 1 hồi suy xét,vẫn nên là,kiếm 1 chỗ tính kế
Thế là ở bãi biễn vắng người xuất hiện 3 bóng người bọn họ,ta thực sự không hiểu nỗi,bao nhiêu chỗ lại không đi,lại đến bãi biển.Nguyên lai là vì Thụ Nhân và Yến Oanh vì 1 lý do mà giận nhau,a,là Thụ Nhân đơn phương giận a!Nên tình hình là việc giao tiếp đã khó khăn càng khó khăn,nên thuận theo Hạ Vy,đến 1 nơi yên tĩnh mà bàn luận
Thế là,bãi biển xanh vẫy gọi…
“Tóm lại,chúng ta nên tính cách nào đi.Sự tình càng lúc càng vượt khỏi tầm tay chúng ta rồi!”_Hạ Vy nói,uy lực rất lớn.Chỉ là làm Yến Oanh có chút suy nghĩ,em thực sự chắc mình chỉ là 1 tiểu tiên?
Nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ kia của Yến Oanh nhìn mình,Hạ Vy trừng mắt lại : ”Chúng ta cùng thuyền”
Được rồi,cùng thuyền.Giờ chỉ có thể trách cô,lên sai thuyền,vừa gặp 1 nam nhân như núi băng ngàn năm,vừa gặp 1 tiểu muội muội bá đạo
“Vấn đề chính”_ Thụ Nhân lên tiếng,cô quay lại nhìn anh,thấy thế anh quay đầu đi
Giận,giận cái khỉ gì?Ta làm gì ngươi à?Thật là,ngươi thực sự có phải là nam nhân không đấy,tính cách thất thường
“Tính cách kỳ lạ của Kim Ngưu,theo suy đóan có lẽ là…”_ Hạ Vy chống cằm suy nghĩ,thật là,còn làm vẻ kỳ bí
“Muốn từ bỏ Tử Đan?”_ Yến Oanh tùy tiện lên tiếng,thấy ánh mắt Hạ Vy nhìn mình,liền hiểu là đúng rồi.Chỉ là
Từ bỏ sao?Nhưng vẫn chưa chắc chắn mấy
Nhưng xét những chuyện xảy ra từ sáng tới giờ,nếu giải thích như thế này có lẽ hợp lý nhất.Nhưng điểm không hợp lý cũng có rất nhiều,ví như trong 1 đêm làm sao Kim Ngưu có thể thay đổi nhanh như thế,còn nhớ điệu bộ thất thần hôm qua của cậu ta,càng nghĩ càng thấy có chút không hợp lý
“Tạm thời xem như vậy đi,tối này cậu ta có chuệyn muốn nói mà,có lẽ đến lúc đó mọi chuệyn sẽ sáng tỏ!”.Nói rồi Thụ Nhân bay đi,lúc qua lướt qua Yến Oanh,cô có chút bực dọc nói
“Anh có thể thôi bộ dạng đó được không?Tôi đã xin lỗi rồi mà”
“Tôi giận cô?Cô nghĩ mình có ảnh hưởng lớn đến tôi?Tôi nói rồi,tôi chỉ là như lời cô nói,”quan tâm” đến cảm nhận của người khác thôi.Tốt nhất nên tránh xa tôi ra 1 chút,không thôi tôi lại quên mất cảm nhận của cô”_Thụ Nhân cười lạnh,sau đó quay đi.
Tức chết mất thôi!!!!
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Vài lời :
Ta cảm thấy nhân vật chính trong chuyện sắp thay đổi rồi,Thụ Nhân và Yến Oanh cứ như hơi thừa trong truyện,chính vì vậy phải cố nén nước mắt nghĩ cách cho họ liên quan tới truyện 1 chút.Tất nhiên phải cố làm sao có logic…
Thế nên nói lại 1 chút về tính cách:
Thụ Nhân lạnh lùng,khó gần,như bị quá khứ u ám quây quanh mà độc địa với Yến Oanh
Yến Oanh thì có chút đơn thuần,ngang bướng 1 chút,cơ bản hơi giống 1 tiểu bạch,nhưng vì trong truyện ta lại thích nàng là cỏ,một cây cỏ lúc mềm yếu thì mềm yếu,lúc kiên cường thì kiên cường dù bị chà đạp bao nhiêu lần
Về Hạ Vy thì rõ ở trên,là địa chủ bá đạo
Nói lời thâm tâm 1 chút,ta xin lỗi hai người ( Thụ Nhân,Yến Oanh) a!Làm hai ngươi trở thành người thừa rồi!Xin lỗi….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...