CHƯƠNG XXXVII : NGỦ NHỜ
Trời cũng đã gần tắt nắng,ở 1 khu chung cư nọ,Kim Ngưu liền đi nhanh vào tầng hai,lấy chìa khóa trong túi ra
Tiếng mở khóa cửa vang lên
“Chị có ở đây không thế?!”_Kim Ngưu khẽ đưa đầu vào nói lớn
Căn phòng này rất đơn giản,phòng trước là phòng khách,bên trong là nhà ăn,còn có 1 căn gác nhỏ phía trên dùng làm chỗ ngủ
“Kim Ngưu,em đến thăm chị à?!Vào đi,xin lỗi em nhé!Vừa nãy chị bận sắp xếp lại lịch diễn ngày mai ấy mà!”_ Bước ra là 1 cô gái,phong cách ăn mặt có phần bừa bộn,tóc cũng hơi rối,đôi mắt cô có vài quầng thâm
“Không sao,chị ăn gì chưa!?Để em vào nấu cho chị nhé!”_Kim Ngưu biết người này mỗi lần làm việc đều quên ăn quên ngủ,nên nói thế cho lấy lệ,sau đó bước vào nhà ăn nấu cho chị mình 1 bát súp
Ngồi trên bàn,cô gái vừa ăn vừa ríu rít cảm ơn Kim Ngưu
“Em đến tìm chị có chuyện sao?!”
“À không,chỉ là…”_Anh khẽ cuối mặt,xoa xoa đầu nói
Sau đó anh kể lại hết sự tình cho người chị kia nghe,cô vừa nghe vừa ăn,đôi lúc ánh mắt khẽ dừng lại vài giây
“Thế…chị nghĩ sao?”
Người kia trầm tư vài phút,ánh mắt trĩu xuống
“Đáng tiếc thật,chị đây còn vướng vào vấn đề này,vẫn chưa có cách giải quyết nói chi là giúp cậu chứ?!”_Cô nói,giọng hơi khàn
“Chẳng lẽ…tìm được rồi sao?!”_Anh nhìn người chị của mình,hơi ngạc nhiên nói
“Ừ,anh ấy tìm thấy người mình từng yêu 5 năm qua rồi.Em nghĩ xem,vì người mình yêu mà hát lên những câu chuyện tình yêu,vì người mình yêu mà cố gắng vươn cao lên,em nghĩ xem…rốt cuộc chị có thể thay thế sao?!”
“Chị à…”
“Không sao đâu!Em về trước đi,chị còn phần việc phải làm nữa!”
Kim Ngưu nghe vậy không nói lời nào,cuối chào chị mình rồi rời khỏi căn phòng ấy
Phìa sau tấm cửa kia vang lên tiếng nấc rất khẽ…
Anh chỉ thở dài hai tiếng,sau đó quay đi,lúc quay lại anh có đi ngang qua 1 chàng trai,trông rất quen.Chỉ là anh không quan tâm mấy thôi!
Anh bận suy nghĩ rồi…
Anh thực sự muốn biết mình đang nghĩ gì?Đang muốn gì?
Bế tắc với hai lựa chọn rồi!Anh không muốn từ bỏ cũng phông dám tiến lên
Anh cảm thấy mình bất lực quá!
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
“Thụ Nhân à,chúng ta…có cần an ủi không?!”_Yến Oanh nhìn Kim Ngưu dưới ánh chiều tà cô đơn tĩnh mịch đi thế kia bỗng cảm thấy muốn động viên người kia
“Cứ để vậy đi,họ có quyền lựa chọn”_Thụ Nhân chỉ nói nhẹ,giọng nói tựa cơn gió
Hai người bọn chứng kiến việc vừa nãy,người muốn an ủi,người còn lại thì tôn trọng ý kiến của Kim Ngưu
Phải,cho dù chọn con đường nào đi chăng nữa…có lẽ chỉ có 1 người đau
Nếu an ủi rồi,khiến họ lầm tưởng thì khi buông tay chỉ làm họ đau thêm thôi…
Nếu thế thì tự cho họ quyết định,tâm lý sẵn sàng đi,khi buông tay hay tiến đến thất bại đều không cảm thấy nỗi đau này quá nặng!
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Cạch,tiếng cửa mở ra vang lên.Mạch Nha khẽ bước vào,hương thơm từ thức ăn như lan tỏa cả căn phòng,cô thấy thế bước nhanh vào nhà bếp
“Anh hai,em về rồi.Anhuẩn bị bữa tối chưa”
“Rồi đấy,em vào ăn đi.Anh lên lầu làm đề án đây!”_Anh đặt bát canh cạnh Mạch nha rồi,bước lên lầu
Rengggg…Rengggg…
“Em cứ ăn đi,anh ra cửa được rồi”_Anh sắp lên đến phòng thì nghe tiếng chuông,liền quay trở xuống
Sau đó anh bước đến cửa nhà,nhanh tay mở cửa
“Chào anh!”_Từ cửa xuất hiện 1 dáng người nhỏ bé,khuôn mắt khẽ ngước lên nhìn anh
“Tử Đan à…em đến đây làm gì thế?!”_Anh cuối đầu nhìn cô,khẽ ngập ngừng nói.Anh còn vẩn vơ suy nghĩ chuyện về cô,thì cô xuất hiện trước mặt anh
Cuộc đời thật kỳ lạ!
“Không,em đến trả anh chiếc ô thôi!”_Cô đưa anh chiếc ô mới sáng anh cho cô mượn
“Cám ơn em,hôm khác gặp lại!”
“À…anh…em có thể qua đêm ở nhà anh chứ?Ba mẹ em bận việc cả.Em lại để quên chìa khóa trong nhà nên không vào nhà được!”_Tử Đan khẽ kéo 1 góc áo của Kim Ngưu,nhẹ nhàng nói
Không gian bỗng tĩnh lặng vài giây
“Được rồi,em vào đi!”_Nghe thế anh kéo cửa ra,chừa 1 lối vào cho cô
“Mạch Nha,hôm nay em cho Tử Đan ngủ cùng nhé!”_Nói đến đây,anh quay lại hỏi Tử Đan
“Em ăn tối chưa,cùng vào ăn với Mạch Nha đi!”
Cô chỉ khẽ gật đầu rồi chạy vào phòng ăn,anh thì lên tầng 3 lấy xuống bộ mềm gối rồi trải ở sàn nhà phòng em mình.Sau đó quay về phòng làm đề án
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
10 giờ đêm,Kim Ngưu đã làm gần xong đề án của mình,ngáp dài vài tiếng,nhưng cố gắng không gây ra tiếng động vì Yến Oanh,Hạ Vy và Thụ Nhân hiện đang ngủ.
Đánh thức ba người này dậy thì chết còn hơn!
Anh liền khe khẽ bước khỏi phòng xuống nhà ăn,định pha 1 tách cà phê uống sau đó quay lên làm đề án tiếp
Bước xuống phòng ăn,anh thấy bóng đèn bật sáng,sau đó thấy bóng dáng nhỏ bá của Tử Đan liền hỏi
“A,Tử Đan!Em chưa ngủ à?!”
“Ưm…,em chưa buồn ngủ.Với lại…mai em cùng Minh Khôi đến rạp phim nên hơi hồi hộp!”_ Cô cầm tách trà nóng trên tay hớp 1 ngụm rồi ngượng ngùi nói,ánh mắt dấy lên vài tia hạnh phúc
“Vậy à!”_ Anh không trầm không bồng hỏi lại,thực ra trong lòng như có nội tâm đan cấu xé lẫn nhau
“À,em quen cậu ta khi nào thế?”
“Sau khi anh đi du học,cậu ấy thường đến lớp em chơi,đối xử với em lúc đầu rất tốt!”
“Lúc đầu?!”
“À…không gì đâu!”_Cô xua xua tay cười cười nói
“Ừ,mai khi nào em đi thế.Anh còn biết để đánh thức em.Mai là chủ nhật nên anh không qua gọi Mạch Nha dậy được!”
“À,7 giờ anh gọi em thức nhé.Tụi em sẽ đi ăn sáng rồi mới xem phim”
“Ừ,giờ đi ngủ đi,mai còn thức sớm!”
“Vâng ạ!Em ngủ trước đây.Anh ngủ ngon!”
“Ừ.Ngủ ngon!”
Anh vừa nãy hỏi thế kia chỉ muốn biết cô muốn đâu…Xem ra,ngày mai anh sẽ có việc làm rồi!
Anh quay lưng đi,bước lên phòng
Gần đến cửa phòng thì tựa mình vào cửa,ánh nhìn hướng về cánh cửa phòng em gái mình
Anh gần như 1 khóc,chỉ là không muốn thôi
Thật chứ
Anh quay đầu lại bước vào phòng
Tách
1 giọt mưa khẽ rơi…
Lựa chọn của anh,anh không chọn,anh biết chọn bên nào anh cũng không làm được.Chi bằng làm 1 người phía sau giúp đỡ cô.Rồi 1 lúc nào đó anh có thể sẽ cùng cô bên nhau,hoặc không…anh có thể dễ dàng quen với cảm giác đó,tự mình buông tay không luyến tiếc
Chỉ là…lựa chọn thứ ba này cơ hồ tôi cảm thấy như anh đang trốn chạy thực tế vậy…
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Chương này ra hơi lâu vì nó là nội dung liên kết với câu chuyện của hai chòm sao tiếp theo mà mình chỉ vừa mơ hồ viết được bố cục truyện của Song Tử và Cự Giải nên cực rắc rối
A,có lẽ vì vậy sẽ có ngọai truyện!
Còn nữa,mình quyết định sẽ viết dài 1 tí.Nếu thấy chán thì nói nhé,mình sẽ trực tiếp chia thành 2 chương nếu muốn.Lý do vì biểu cảm của mình gần như không có,nên mình phải viết dài ra,sợ các bạn chán thôi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...