Khi Thiên Sứ Biết Yêu
CHƯƠNG XXXII : KHÔNG THỂ GIẬN ĐƯỢC
d.f24.photo.zdn /upload/original/2014/10/12/21/25/3086396076_97029312_574_574.jpg
Anh dửng dưng xem như không thấy,ánh mắt nhìn người con trai kia chờ câu trả lời
“À,thật ra thì…tôi có khả năng...tự hòa mình vào cơn gió”
“Là gì chứ?”
“Đại lọai là 1 khả năng đặc biệt,giúp tôi có thể vô hình như cơn gió,có thể đi khắp nơi nhanh như gió.Tất nhiên khả năng này không mấy cần thiết trong cuộc sống của tôi…ít nhất là trước đây!”
“À,mà cậu tên gì thế?”_ Hạ Vy bỗng cất tiếng,Yến Oanh nghe thế biểu hiện quái dị,cơ bản vì điều cơ bản này cô đã quên từ lúc nào…
“Kim Ngưu,19 tuổi.Đi ngủ!”_Thụ Nhân đáp gọn,sau đó dựa người vào 1 góc tường ngủ…
…
“Tôi…hơ hơ…đi ngủ trước đây!”_Kim Ngưu vừa nói,vừa biểu hiện mặt bi thảm trước sự ‘bá đạo’ của ai đó
“Trăng hôm nay đẹp thật!”_Hạ Vy nói,sau đó nằm ngủ ở bàn học phòng ngủ Kim Ngưu.Chỉ là…trời mới mưa xong,mặt trăng…sẽ nhìn thấy được sao?!
Yến Oanh khuôn mặt tức,sau đó cười hì hì ranh ma
Quân tử trả thù,mười năm chưa muộn
Đáng tiếc,cô không phải quân tử.nên việc trả thù phải thực hiện ngay.Chỉ là…mai mới có kịch xem
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
. Sáng hôm sau
“Cô đã thức rồi à…Yến Oanh!?”_Kim Ngưu trên tay cầm 1 tách cà phê nóng khẽ lay người Yến Oanh dậy
“Ừ,cậu nhớ tên tôi à.Hì hì!”_ Nhìn Kim Ngưu,cô mỉm cười rạng rỡ đáp
“Thế tôi có cần đánh htức anh chàng…phụt”_ Anh hơi sợ sệt nói (vì vụ hôm qua ấy mà),sau đó quay sang nhìn Thụ Nhân
Kết quả bị sặc đến suýt chết
Trước mắt chúng ta hiện giờ là 1 mĩ nam a!Dáng người cao ráo,làn da trắng,khuôn mặt thanh tú cùng với đôi môi mỏng và hàng mi dài cong khép lại
Chỉ là…tại sao lại lấm lem mực thế này…
Hàng mi cong khẽ nhíu lại,sau đó mở ra.Thụ Nhân sau khi thức nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của mọi người nhìn mình hơi khó hiểu,liền đến gần gương soi
Kết quả bị bất động vài phút,sau đó quay lại trừng mắt nhìn 2 người đang nín cười phía sau mình
“Ai”_ Thanh âm lạnh lùng cất lên,1 luồng khí lạnh bao trùm lấy căn phòng
“Hì hì,…tôi làm í”_Lọai cảm giác ngột ngạt này cô không chịu nổi đâu,thà nhận tội còn hơn.Ít nhất khả năng được giảm án được tăng lên
“Cô”
“Thôi mà,chẳng nhẽ anh lại giận người nhỏ hơn mình.Với lại Hạ Vy sắp thức giấc rồi,kìa,anh mau rửa mặt đi”_Sau đó cô khẽ quay người lại,sau đó quay đầu lại nháy mắt tinh nghịch kèm theo nụ cười tươi
Trong kí ức của anh bỗng hiện lên 1 cô gái,cũng đôi mắt ấy,cũng điệu cười đó xuất hiện
Lần này anh không giận cô được,vì cô rất giống 1 người,người mà cả khi làm anh tổn thương anh cũng chẳng giận cô ấy… 1 tí nào
Chỉ là thấy bất công…
Quay về thực tại,anh nở lên 1 nụ cười ,tự khinh bỉ mình.
Anh đã từng hứa bao nhiêu lần sẽ không nhớ về người này nhỉ?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...