Trận tuyển chọn trong toàn nhân loại?
Con cưng của trời?
…… Còn thay đổi thế giới???
Đàm Tiếu nghe mà ngẩn ngơ, ngơ ngác nhìn Hầu Tử, không ngờ có người còn mơ mộng hơn cả cậu.
“Cậu không cần xúc động, bất luận chuyện gì trước khi chưa trải qua cuộc điều tra kĩ càng, không cần dễ dàng đưa ra kết luận.” Thầy Thừa từ từ khuyên nhủ, “Cho dù thật sự diễn ra một cuộc tuyển chọn cách thay đổi thời thế mới, cũng nên kiểm tra toàn diện cả tài và đức, chia riêng bài thi văn lí, học sinh có năng khiếu cộng thêm điểm, như vậy mới khoa học chứ……”
Nụ cười trên mặt Hầu Tử lạnh đi, cho Thừa Úy Tài một ánh mắt “Câm miệng đi, ông không hiểu gì hết”.
Gã nhìn chằm chằm đống lửa đang cháy, nói: “Thế giới này đã thối rữa, có người nhận hết sự xem thường, bận bịu từ tinh mơ đến chiều muộn mà không có cơm ăn, có kẻ không cần làm gì đã có tiền mặt xài không hết, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì có kẻ sinh ra đã có tiền? Có người sinh ra phải chịu khổ? Ông trời cũng không nhìn nổi nữa, cho nên trò chơi xuất hiện …… Cô nói không sai, rác rưởi nên bị rửa sạch! Những người đó đâu phải do chúng ta hại chết, ai kêu năng lực của bọn chúng không đủ?…… Anh ta bị trò chơi đào thải, không phải tôi hại chết, không phải tôi, tôi là người thắng, tôi nhận món quà thần ban cho, tôi là con cưng của trời… Tôi không giống bọn họ……”
Giọng nói cuối cùng biến thành lẩm bẩm, gã như si ngốc, lặp đi lặp lại: “Tôi là con cưng của trời, tôi không giống bọn họ…… Tôi là con cưng của trời ……”
Đàm Tiếu không dám nói gì nhìn Hầu Tử, cuối cùng, quay đầu xem Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi, duỗi tay chỉ chỉ đầu mình, ý tứ là: Có phải thằng cha này điên rồi không?
Hầu Tử: “Đúng rồi.”
Đàm Tiếu bị dọa giật cả mình, nhanh chóng thả tay xuống.
Hầu Tử giơ lên gương mặt tươi cười, nói với Thẩm Mặc: “Lại nói tiếp còn cần cảm ơn em gái của anh, nếu không phải cô kéo dài đến vòng thứ chín, cho dù chúng ta thông quan trò chơi, số lần sử dụng bùn được khen thưởng chưa chắc đã nhiều như vậy.”
Qua cửa ở vòng thứ chín, khen thưởng chín lần sử dụng, sau lưng phần thưởng này là một mạng người nối tiếp một mạng người.
Mà gã không những không oán trách, ngược lại ra sức lôi kéo Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi.
Vẻ mặt Thẩm Mặc thờ ơ, không phát biểu ý kiến liên quan đến đề tài này, chỉ bình tĩnh nói: “Một chốc lát mưa không ngớt được, xe không đi được, lấy gì ăn tạm trước đã.”
Hầu Tử gật đầu, đứng lên nói: “Ở nhà ăn bên kia có nồi bát muôi chậu, để tôi đi lấy mấy cái.” Vừa dứt lời, người đã đội cơn mưa to chạy ra ngoài.
Mấy người còn lại trong phòng nhìn bóng lưng gã, nhất thời không lên tiếng.
Phản ứng của Hầu Tử quá không bình thường, dường như gã coi mình trở thành vai chính cứu thế, đã trải qua một lần bị số phận thử thách thì trở nên cao hơn người thường một bậc à.
Thẩm Mặc rũ mắt liếc Bạch Ấu Vi, hỏi cô: “Em cũng thấy rồi đó, có hả giận chưa?”
Bạch Ấu Vi im lặng cúi đầu, mái tóc dài rối tung che khuất hai má, không ai thấy rõ biểu cảm của cô.
Đàm Tiếu nhìn hai người kia, chỉ cảm thấy không khí tự dưng trở nên quỷ dị, anh khó hiểu hỏi: “Hầu Tử, rốt cuộc hắn ta…… xảy ra chuyện gì thế?”
Không ai trả lời.
Thầy Thừa nhẹ nhàng lắc lắc đầu, thở dài một hơi:
“Haizz……”
……
Thời gian là buổi chiều, sắc trời đen kịt giống như ban đêm.
Đàm Tiếu lấy từ cốp xe một ít đồ ăn, đơn giản là mấy thứ mì ăn liền, xúc xích.
Mọi người đun một nồi nước sôi, qua loa giải quyết xong một bữa ăn.
Bạch Ấu Vi ăn rất ít, chỉ ăn hai miếng mì rồi thôi.
Cô nhìn qua rất uể oải, không có tinh thần.
Cô ở trong trò chơi và bên ngoài là hai trạng thái hoàn toàn khác biệt.
Một người nhu nhược và lặng lẽ;
Một người ương bướng và ngông cuồng.
Thẩm Mặc chưa từng tiếp xúc với loại con gái hoặc phụ nữ như thế này.
Đồng nghiệp nữ anh từng gặp trong công việc đều thẳng thắn, phóng khoáng, chị em họ họ hàng thân thích cũng có tri thức hiểu lễ nghĩa, chỉ duy nhất mỗi lần tiếp xúc với Bạch Ấu Vi đều khiến anh cảm thấy hóc búa.
Xem ra lúc ban đầu anh so sánh cô với con nhím con, là anh hiểu lầm lớn.
Trên người con nhím là gai nhọn, còn trên người Bạch Ấu Vi, từ trên xuống dưới là con dao nhỏ.
Còn là loại đã nhúng qua chất độc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...