Khi Thế Giới Trở Thành Trò Chơi Búp Bê


Chuyện quái gì đang diễn ra thế này?!
Bạch Ấu Vi túm chặt lấy mấy cọng cỏ xanh dưới người mình, ngón tay cô chạm vào bùn đất, cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo ấy vô cùng chân thật.
Đây không phải ảo giác, càng không phải là một giấc mơ!
Bọn họ thật sự đã từ đường cao tốc đến nơi không biết tên này trong nháy mắt!
Giọng nói khi nãy đã nhắc đến trò chơi gì đó, chẳng lẽ…… Đây là nguyên nhân khiến mọi người đều biến thành búp bê ư? Nếu không thể rời khỏi nơi này thì sẽ biến thành búp bê?
Một cảm giác run rẩy trào dâng trong cô, trái tim nặng trĩu bắt đầu đập mạnh liên hồi, Bạch Ấu Vi đỡ lấy đôi chân đã sớm mất đi tri giác của mình, làn da toát lên tầng mồ hôi lạnh.
Thẩm Mặc đứng cách cô không xa, cảnh giác đánh giá xung mình, sắc mặt cũng rất khó coi.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi khắp nơi, đám mây màu trắng tinh lơ lững như đang thư giãn trong gió, gió nhẹ thổi vào mặt mang theo mùi cỏ thiên nhiên thoang thoảng.

Ở cái thời tiết tươi đẹp thích hợp dạo chơi và tổ chức đi dã ngoại này, ai cũng đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Đây là đâu thế……” Người phụ nữ tóc dài ngẩng đầu, vẻ mặt hoảng sợ, “Không phải chúng ta vừa ở trong xe à? Mình à, em phải về nhà, chúng ta về nhà thôi, không đi đâu hết……”
Ông chồng đẩy vợ mình ra, nét mặt đầy tức giận nói: “Tên đầu trọc kia đâu? Chẳng phải anh ta nói không sao à?!”
“Đúng vậy, anh ta nói có thể đi được nên chúng ta mới đi cùng!”
“Cái đậu! Tôi biết ngay tên đó không phải người tốt lành gì mà! Nếu không sao dám đi đầu tiên? Chắc chắn là tên đó cố ý dụ chúng ta quá đó!”
“Mẹ nó, thằng chó đó……”

Mọi người sôi nổi mắng mỏ, dường như quên sạch khi nãy họ đã biết ơn người đàn ông dẫn đầu kia thế nào.
Bạch Ấu Vi yên lặng đếm những người này.

Cộng thêm cô nữa thì tổng cộng có mười bảy người.
Quả thật không có người đàn ông vạm vỡ đầu trọc ở đây.

Sao lại như thế nhỉ? Mọi người cùng đi một tuyến đường giống nhau, tại sao anh ta lại không lọt vào đây? Chẳng lẽ để kích hoạt trò chơi cần phải có điều kiện gì sao?
Thật sự quá kỳ lạ…..

Rõ ràng rơi vào tình cảnh kỳ dị như vậy, tại sao trong lòng cô ngoại trừ có cảm giác sợ hãi, lại có thêm chút phần hưng phấn chứ? Cô đang mong chờ cái gì?
“Mọi người nghe tôi nói……” Một người đàn ông trung niên mặc vest lên tiếng, “Việc đã đến nước này, có oán trách cũng không giải quyết được bất cứ vấn đề gì.

Chỉ có cùng đồng tâm hiệp lực, đoàn kết lại với nhau thì mới có hy vọng rời khỏi nơi này.

Tôi vừa quan sát xung quanh, hình như đây là một cái sân thể dục, ở trước có đường chạy đua, có ai tình nguyện đi qua đó xem xét với tôi không?”
Vừa rồi ông ta lái một chiếc Mercedes, ăn mặc cũng giống doanh nhân thành đạt, lời nói rất có sức thuyết phục.

Không ít người đều đồng ý đề nghị của ông ta.
Một cô gái trẻ tuổi đeo kính sợ hãi mở miệng: “Có gặp nguy hiểm không vậy?”
Một thanh niên tóc vàng khác nói dỗi cô ta: “Có nguy hiểm thì sao? Chẳng lẽ không làm gì cả, ngồi ở chỗ này chờ chết với cô chắc?!”
Cô gái ấm ức nhìn về phía bạn trai mình.
Chàng trai rất khéo đưa đẩy, lập tức hóa giải: “Người anh em đừng nóng vội, cô ấy chỉ lo lắng chúng ta gặp nguy hiểm mà thôi, suy cho cùng mọi người đều không biết đây là nơi nào……”
Người đàn ông trung niên trầm ngâm một lát: “Cô ấy lo lắng như vậy không phải không có lí do, tuy rằng trước mắt chưa có nguy hiểm, nhưng dù sao với chúng ta mà nói nơi này cũng là chỗ xa lạ.

Không bằng như vậy, phụ nữ và người già ở lại, cánh đàn ông đi đến đó dò đường trước với tôi.”
Thẩm Mặc ngẫm nghĩ, quay đầu nói với Bạch Ấu Vi: “Em chờ tôi ở đây, tôi đi trước nhìn xem.”

“Không được!” Bạch Ấu Vi túm chặt cánh tay anh.
Tiếng “Không được” cô nói chém đinh chặt sắt, lại vô cùng vang dội, khiến những người khác đều nhìn qua.
Thẩm Mặc là người cao nhất bên trong đám đàn ông, dáng người thon dài, khí chất hiên ngang, khi xắn cổ tay áo để lộ cánh tay rắn chắc, vừa nhìn đã biết là người có sức mạnh không thể thiếu.

Nếu anh không đi, thực lực của “tiểu đội dò đường” này sẽ giảm mạnh.
Thanh niên tóc vàng khi nãy liếc cô: “Em gái à, giờ không phải là lúc giở bệnh tùy hứng đâu, đây là thời điểm liên quan đến tánh mạng đó, không làm rõ tình huống thì sao có thể tìm đường thoát ra được?”
“Đã liên quan đến tánh mạng còn phân biệt nam với nữ cái quái gì?!” Bạch Ấu Vi dường như đột nhiên thay đổi thành người khác, giọng điệu sắc bén nói, “Tôi chẳng quen biết ai trong mấy người, nhỡ anh ấy xảy ra chuyện thì ai sẽ lo cho người què như tôi? Chỉ sợ cả đám mấy người chạy còn nhanh hơn thỏ!”
Bạch Ấu Vi túm Thẩm Mặc, nhìn thẳng vào mắt anh: “Thẩm Mặc anh từng đồng ý với tôi, anh sẽ đưa tôi đến Dương Châu bình an! Vậy mà bây giờ anh lại bỏ tôi lại nhanh như thế à?!”
Vẻ mặt mấy người phụ nữ cũng có hơi mặt chần chừ, họ đồng loạt nhìn về phía người đàn ông của mình.

Cánh đàn ông đi hết, để lại toàn người già, phụ nữ và trẻ em, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao? Tuy nói Bạch Ấu Vi chắc chắn là người thảm nhất, nhưng các cô ấy cũng không tốt hơn là bao.
“Mình à, em đi cùng anh, ở đây khiến em sợ……” Người phụ nữ tóc dài cũng sửa lại chủ ý.
“Không bằng mọi người đều đi với nhau.” Có người đứng ra làm người hòa giải, đề nghị, “Tôi thấy nơi này cũng không có gì cần thăm dò, ngoại trừ mặt cỏ thì là đường chạy đua, xa hơn chút chính là rừng rậm.”
“Chẳng lẽ chúng ta cần đi xuyên qua đi khu rừng à?”
“Không biết, hay là đi xem băng rôn bên kia trước, tôi cứ cảm thấy cái băng rôn kia kỳ kỳ thế nào ấy……”
“Đi qua xem, không biết chừng có manh mối.”
Mọi người vừa nói chuyện vừa đi về hướng băng rôn “Cuộc đua Rùa Thỏ”.
Thẩm Mặc khom lưng bế Bạch Ấu Vi lên, đuổi kịp đội ngũ phía trước.
Bạch Ấu Vi ôm cổ anh, hốc mắt đỏ ửng, giọng điệu lại mềm mại như lúc đầu, song sự bướng bỉnh lại không giảm nửa phần:

“Có phải anh hối hận đúng không? Có phải anh cảm thấy tôi là gánh nặng đúng không?…… Bây giờ cho dù anh hối hận cũng đã muộn rồi! Thẩm Mặc, anh đừng hòng vứt bỏ tôi!”
Giống như để chứng minh lời nói chính mình không phải là giả, Bạch Ấu Vi càng ôm chặt cổ anh, ánh mắt quật cường.
Thẩm Mặc bị cô siết chặt đến mức đau đớn, bất ngờ phát hiện lực của tay cô không nhỏ chút nào.

Sau đó, anh chợt nghĩ đến có lẽ bởi vì từ nhỏ cha mẹ cô đã không ở bên cạnh, cho nên cô khuyết thiếu cảm giác an toàn.
Nghĩ như thế, anh không nổi giận, hòa nhã nói: “Tôi sẽ không bỏ mặc em.”
Bạch Ấu Vi bán tín bán nghi nhìn anh.
Trong lòng Thẩm Mặc cũng nghi ngờ, tình trạng cơ thể và tính cách của Bạch Ấu Vi hiển nhiên không tốt lắm, tại sao dì Vương không đón em ấy về bên cạnh để tiện chăm sóc?
“Mấy người xem, hình như ở dưới băng rôn có người!”
Mọi người nghe tiếng vọng qua, suy nghĩ của Thẩm Mặc cũng bị cắt ngang theo đó.
Theo khoảng cách càng ngày càng gần, bóng người ở dưới băng rôn dần dần rõ ràng.
—— Đó là một người có lối ăn mặc kiểu quý ông, mặc áo sơ mi trắng cổ cồn, áo bành tô màu đen, đầu đội khăn trùm đầu hình con thỏ, đôi tai thỏ rất dài trông vô cùng nổi bật.

Còn cặp mắt màu đỏ kia đang nhìn chằm chằm bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui