Đôi vợ chồng trung niên chỉ coi Bạch Ấu Vi là cô tiểu thư kiêu kỳ không hiểu chuyện, cũng không để ý tới lời cô, chỉ nói với Thẩm Mặc: “Lát nữa mọi người sẽ mở cuộc họp ở phòng ăn, hai cháu có muốn tham gia không?”
Thẩm Mặc rũ mắt nhìn Bạch Ấu Vi, hỏi tùy tiện: “Mở họp làm gì vậy?”
“Là để tụ tập với nhau bàn bạc biện pháp.” Đối phương ôn hòa giải thích, “Càng nhiều người thì càng có sức mạnh, mọi người cùng nhau nghĩ cách, còn hơn một mình lo lắng suông.
Hai cháu không muốn tới cũng không sao, mọi người không bắt buộc.”
Thẩm Mặc gật đầu, khách sáo nói: “Được ạ, lát nữa chúng cháu sẽ tới.”
Đôi vợ chồng trung niên nhận được câu trả lời, không nhiều lời nữa, sánh vai rời đi.
“Cần gì phải ở lại? Anh muốn moi móc tình báo từ miệng bọn họ à?” Bạch Ấu Vi cong khóe miệng, biểu cảm đầy ghét bỏ, “Siêu thị trống rỗng, chắc chắn bọn họ trốn ở đây ăn ăn uống uống không chỉ ngày một ngày hai, chẳng dám mạo hiểm tí gì, có thể trông cậy vào bọn họ biết cái gì chứ?”
Thẩm Mặc kéo cửa xe, khom lưng ôm Bạch Ấu Vi vào, sau đó đưa bánh mì và nước cho cô.
“Nếu đường cao tốc bị chặn, muốn đi Dương Châu đành vòng đường xa, có lẽ không chờ xe chạy đến Dương Châu, trời đã tối đen.
Ban đêm không nhìn rõ đường, gặp phải búp bê rất khó kịp thời tránh đi, không bằng ở lại xem bọn họ có cách gì.”
Bạch Ấu Vi nghe vậy thì nhíu mày, không tỏ ý kiến.
Cô không có cảm tình tốt với những người ở trạm dừng chân, nhưng với tình hình trước mắt, hình như mặc kệ đưa ra quyết định nào đều không ổn thỏa.
Cái miệng nhỏ của Bạch Ấu Vi cắn bánh mì, nhai nuốt từ tốn, lại hỏi Thẩm Mặc: “Anh nói xem bên trong những người này, không biết đã từng có ai thông quan trò chơi chưa?”
Thẩm Mặc mở thùng xe đằng sau, đang tìm đồ hữu dụng, ngước mắt nhìn cô một cái: “Em thấy sao?”
“Tôi cảm thấy có.” Bạch Ấu Vi nói, “Hai người ban nãy thoạt nhìn thì khá thật thà, không giống người thích bao đồng, vậy mà lại chủ động đứng ở đây chờ chúng ta, nhìn qua có vẻ là nhiệt tình, nhưng tôi cảm thấy hai người đó giống như bị phái đến.”
Động tác trong tay Thẩm Mặc ngừng lại, hơi bất ngờ.
Điểm này anh cũng phát hiện, nhưng anh không ngờ Bạch Ấu Vi cũng nhìn ra manh mối.
“Sức quan sát của em không tệ.” Anh lấy từ thùng xe ra một cái thảm quân dụng, đắp lên đùi Bạch Ấu Vi, bình tĩnh nói, “Chắc hẳn bên trong những người này có một người cầm đầu.
Anh ta muốn thu thập tin tức, nhất định phải không ngừng tiếp xúc với khách qua đường mới tới, còn chuyện tại sao không tự mình ra mặt, cũng rất dễ lý giải.
Anh ta phái một cặp vợ chồng diện mạo thật thà đến càng dễ dàng đạt được tín cậy hơn.”
Bạch Ấu Vi nghi ngờ nhìn anh: “Anh biết rõ có mờ ám mà còn muốn tham gia buổi họp kia à?”
Thẩm Mặc cười, “Có mờ ám không tỏ vẻ có ý xấu, anh ta cần tin tức, mà chúng ta cũng cần.”
Từ trò chơi “Cuộc đua Rùa thỏ” là có thể phát hiện, không phải mỗi người đều biến thành búp bê, chỉ cần thông quan trò chơi là có thể sống tiếp.
Nhưng tại sao không có bất kì ai trong thành phố biết? Thậm chí không có một chút tin tức liên quan nào.
Nghĩ lại, sau khi hai người vượt qua trò chơi, lập tức nhận ra tín hiệu internet bị mất, như vậy có nghĩa là…… Người thắng các trò chơi khác, toàn bộ đi ra từ nơi không có tín hiệu, cho nên không thể truyền đạt tin tức chính xác ra ngoài?
Nếu nói vậy, đại nạn toàn thế giới này còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng.
……
Qua tám giờ, màn đêm buông xuống, toàn bộ trạm dừng chân chỉ có phòng ăn sáng lên quang.
Thẩm Mặc đẩy Bạch Ấu Vi đi vào phòng ăn.
Người bên trong ngồi túm tụm với nhau, sau khi nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nhìn, trông thấy Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi thì cũng không thấy lạ thu mắt lại.
Ánh sáng trắng bạc chiếu xuống từ trần nhà, rọi xuống bóng trên gương mặt những người này, càng nổi bật vẻ chết lặng na ná nhau, thoạt nhìn cảnh tượng trước mắt trở nên đáng sợ không thể lý giải được.
“Mới tới à?” Một người đàn ông đeo kính ngẩng đầu, giọng điệu bằng phẳng, “Muốn tham gia hội nghị thì cần phải trao đổi tin tức trước.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...