Khi Thế Giới Không Còn Ánh Sáng

Chương 3: "Tần Vị muốn tặng một gia đình cho Quý Ngôn"




Giữa mùa hè chói chang, lần nào Tần Vị tham gia tập luyện trong đội bóng rổ xong đều bị hun thành một con tó, đương nhiên người khác cũng không khá hơn chút nào.

Kế bên còn có vài nữ sinh hào hứng chạy đến chụp ảnh, Quý Ngôn chỉ cảm thấy cả đống người đổ mồ hôi như mưa của hành tinh gâu gâu này đang chơi đùa trên sân, có gì hay để xem nào? Quả nhiên thế giới trong con mắt của dân nghệ thuật không thể giống với người khác được mà.

Thế nhưng thực ra Quý Ngôn cũng biết, Tần Vị rất đẹp trai, tính cách y cởi mở, vốn dĩ đã có tiếng trăm trong trường, lần nào đi đấu bóng đều hấp dẫn không ít thiếu nữ qua đây cổ vũ. Song, đối với Quý Ngôn, Tần Vị cùng lắm chỉ là một con tó khá được chào đón trong cả đội tó thôi.

Đợi Tần Vị ném xong một cú ba điểm, nữ sinh lập tức bắt đầu hò hét vỗ tay ầm ầm. Tần Vĩ cũng quay đầu, đắc ý hôn gió với Quý Ngôn, tiếng nữ sinh thét chói tai ngày càng to.

Quý Ngôn: "...."

Tới lúc giải lao, Tần Vị lập tức chạy qua, "Trông thấy chưa? Cú ném rổ kia ấy! Chồng em đẹp trai không nào!"

Quý Ngôn lại muốn dùng lòng bàn tay chát vào cái bản mặt của Tần Vị, cái kiểu nói chồng chiếc này có thể nói trước mặt mọi người sao!

***

Quý Ngôn thực sự không muốn để ý tới cái yêu cầu đòi bù lại cái hôn gió vừa nãy của Tần Vị, cậu cảm thấy tính mình tốt thật đấy, đổi là trước kia á, có lẽ cậu đã đá hai phát vào chân Tần Vị rồi kìa.

Đã từng có người nói, có một khoảng thời gian, Quý Ngôn đột nhiên rất bạo lực, như kiểu từ bé thỏ tiến hóa thành ninja thỏ vậy.

Rõ ràng tại Tần Vị hại cả! Dẫu tính tình có tốt đến mấy cũng bị nổ thành tia lửa thôi.

Huấn luyện viên mua dưa hấu cho cả đội tẩm bổ, mỗi người được chia một miếng lớn, Quý Ngôn đương nhiên cũng được tiện thể chia một phần.

"Anh ăn đi." Quý Ngôn đưa cho Tần Vị, đừng nói một miếng, dù giờ có cho y cả quả thì Tần Vị cũng xơi hết được đó.

Tần Vị nhận lấy: "Em không ăn à?"

Quý Ngôn gật đầu: "Không ăn."

"Ruột ngọt lắm, cắn một miếng đi." Tần Vị cầm một miếng để vào khóe môi Quý Ngôn.


"Ruột ngon lắm đới, ấy, Tần ca, cũng cho em một miếng đê!" Tưởng Phàm lập tức kề sát tay Tần Vị, mặt chán ghét, ra vẻ sắp cắn một miếng dưa hấu.

"Cút, cậu đâu phải Quý Ngôn, lăn qua một bên đi!" Tần Vụ cười dùng cùi chỏ đẩy Tưởng Phàm ra, người chung quanh đều cười ha ha. Người ở đây đều quen Tần Vị nên cũng sớm biết quan hệ giữa Tần Vị với Quý Ngôn, dẫu sao trình độ Tần Vị yêu thích Quý Ngôn đã lên tới level max, với lại cũng thừa hiểu thằng này thuộc dạng làm người thẳng tính không soi được lỗi, do đó người bên cạnh cũng tự động chấp nhận, và thấy chẳng có gì to tát cả.

Quý Ngôn cũng chẳng muốn đôi co với Tần Vị, cạu cắn luôn hai miếng dưa.

Đến khi Quý Ngôn khen ngọt, Tần Vị lại tự sướng một mình.

Một tên ngốc đích thực đây mà.

***

"Anh lại quên cầm theo chìa khóa rồi hả?" Sau khi nghe thấy tiếng chuông cửa vang, Quý Ngôn vội vã tắt bếp ra mở cửa. Dạo gần đây vì chuyện sắp phải trận đấu, ngày nào Tần Vị cũng phải ra sân luyện tập, Quý Ngôn cũng về sớm chút chút để nấu cơm tối, đợi tên kia về liền có thể ăn luôn. Chỉ có điều, hình như hôm nay Tần Vị có về hơi sớm thì phải, à còn quên chìa khóa nữa chứ.

Mở cửa, Quý Ngôn liền đứng chết chân tại đó.

"Dì, dì Tần...." Quý Ngôn lắp bắp nói, hoàn toàn bị người đứng ngoài cửa dọa sợ.

"Quý Ngôn à, dì mang ít đồ đến thăm hai đứa." Mẹ Tần dường như không bất ngờ khi người mở cửa là Quý Ngôn, hiển nhiên bà đã chuẩn bị tâm lý từ trước, sau đó ánh mắt mẹ Tần khẽ rơi xuống cái tạp dề Tần Ngôn đang đeo.

Quý Ngôn vội vàng cởi tạp dề thỏ hồng Tần Vị mua ra, nắm trong tay, lúng túng không nói ra lời.

"Cháu đã nấu bữa tối rồi hả?" Mẹ Tần nhìn Quý Ngôn cúi đầu mặt căng thẳng không khỏi bật cười, tính tình đứa trẻ này vẫn cứ rụt rè như hồi học cấp hai.

"Vẫn, vẫn chưa xong ạ, cháu mới xong một món." Quý Ngôn vội vàng đón túi đồ trong tay mẹ Tần, "Dì, dì vào đi ạ."

Đợi mẹ Tần bước vào xong, Quý Ngôn mặt thẫn thờ mới chậm rãi đóng cửa lại.

Tần Vị, anh mau mau về đi!

***

Từ sau khi Tần Vị công khai với người trong nhà rồi cãi nhau với cha một trận, Tần Vị bèn rất khi về nhà. Mới đầu còn nghe lời mẹ trở về, có điều có về cũng sẽ cãi lộn không ngừng với cha, sau cùng y không thèm về nữa. Mẹ Tần tuy hay liên lạc điện thoại cho Tần Vị, thế nhưng đây là lầu đầu tiên bà đến nơi Tần Vị ở. Không, chính xác hơn là nơi chốn của Tần Vị và Quý Ngôn.

Quý Ngôn để cơm nước lên bàn, quay đầu nhìn sang mẹ Tần, "Dạo này Tần Vị phải tập luyện cùng đội bóng rổ nên sẽ về muộn một chút ạ."


"Không sao đâu, dì ngồi đây chờ nó được rồi." Mẹ Tần ngó nghiêng bố cục trong nhà, hỏi Quý Ngôn: "Dì có thể tham quan một chút được không?"

"Dạ." Quý Ngôn tuy gật đầu, nhưng lòng không khỏi hồi hộp.

Nơi hai người ở là phòng cho thuê, mặc dù diện tích không lớn, song hai người ở vẫn rất rộng rãi. Vốn dĩ phòng này có cấu tạo hai phòng, một để ngủ, một để làm việc với một phòng vệ sinh, phòng ngủ cũng chỉ có một cái giường lớn, phòng còn lại được Tần Vị mỹ danh viết dùng để làm phòng tranh cho Quý Ngôn. Ngoài phòng tắm, cả căn nhà đều không lắp cửa, nhìn biết ngay đây là chút kế vặt của Tần Vị, để dẫu hai người có cãi nhau, Quý Ngôn dù không thể chia giường cũng không khóa cửa được, nghĩa là cứ tối đến Tần Vị có thể vui vẻ chẳng có gì cản trở tiếp tục công việc quấn lấy Quý Ngôn.

Mẹ Tần đứng trước cửa phòng ngủ, lẳng lặng nhìn cái giường đôi kia, lề rà lề rề không nói gì.

Quý Ngôn thấp thỏm đứng sau bà không dám ho he tiếng nào, tựa như con nít làm sai, chờ bị chê trách.

***

"Rất sạch sẽ, không giống với cái phòng của Tần Vị ở nhà tí nào cả." Qua một hồi lâu, mẹ Tần mới quay đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười dịu dàng: "Chắc chắn do cháu dọn dẹp đúng không."

Quý Ngôn ngẩn người.

"Dạ." Quý Ngôn khẽ đáp một tiếng, cẩn thận nhìn vẻ mặt của mẹ Tần.

"Dì vẫn lo nó lên đại học vẫn không biết tự lo cho bản thân, nhưng giờ xem ra dì nghĩ cả nghĩ rồi." Mẹ Tần bước vào phòng, bà đứng cạnh chiếc giường lớn, mắt nhìn về bức tranh treo trên đầu tường, đó là bức chân dung vẽ Tần Vị hồi 15 tuổi của Quý Ngôn được y coi là bảo bối. Mẹ Tần cười, thần thái nhằng nhóc trong tranh sáng láng, đầy sức sống, dương dương đắc ý, vừa nhìn đã biết là con trai bà.

Mẹ Tần chậm rãi quay đầu nhìn về Quý Ngôn đang đứng trước cửa.

Thấm thoát, hai đứa trẻ ngày ấy đã trưởng thành cả rồi.

***

"Dì có thể vào phòng tranh xem được không?"

"Đương nhiên được ạ."

Quý Ngôn vừa mừng vừa lo nhìn mẹ Tần tiến vào phòng tranh, càng không ngờ mẹ Tần có hứng thú với tranh của mình. Phòng tranh nhỏ hơn phòng ngủ một chút, đầy ắp tranh sơn dầu với tranh phác họa, còn cả một bức sơn dầu đang dở dang.

"Rất đẹp." Mẹ Tần không hiểu nghệ thuật, song vẫn nhìn ra được bức vẽ chưa hoàn thành kia rất đẹp, cái đẹp tĩnh lặng, đầy dễ chịu. Giữa một màu bạc trắng, lam xám, hồng nhạt, một gốc cây cổ thụ khô có từng bông hoa trắng muốt khẽ khàng nở.

Tĩnh lặng mà duy mỹ, một vẻ đẹp thuần túy tinh tế mà tịch mịch, tựa như cảm giác Quý Ngôn đem lại.


Mẹ Tần thầm thở dài trong lòng.

Nếu là Quý Ngôn, có lẽ cũng có thể phải không?

***

"Con cảm ơn." Nghe mẹ Tần khích lệ, Quý Ngôn thất thần rất lâu mới bật được câu cảm ơn.

"Nghe Tần Vị nói, mỗi lần cháu vẽ thì sẽ quên mất thời gian." Mẹ Tần quay đầu nhìn Quý Ngôn, "Cháu đừng phí thời gian chăm lo cho Tần Vị, cháu cũng phải chú ý nghỉ ngơi vào, đừng tưởng còn trẻ thì không sao, sau này già rồi sẽ khổ đấy."

Quý Ngôn ngây ngẩn cả người, tựa hồ không ngờ có một ngày mẹ Tần sẽ khuyên răn mình như vậy. Hơn nữa, còn là giọng điệu quen thuộc chỉ thuộc về tình mẹ. Quý Ngôn mím môi, nhất thời không biết nói gì.

Điện thoại của mẹ Tần đột nhiên vang lên, sau khi nhận điện xong thì hình như có chuyện gì đó gấp lắm cần bà về. Mẹ Tần cũng không đợi Tần Vị nữa, bà nói "Chờ tới hết năm, cháu khuyên Tần Vị về nhà nhé. Năm nay tuycha nó không nói ngoài miệng, nhưng dì biết ông ấy vẫn luôn ngóng trông Tần Vị trở về ăn bữa cơm đoàn viên."

Quý Ngôn gật đầu.

Đợi tới thời điểm mẹ Tần ra khỏi cửa, bà mới dừng lại, quay đầu nhìn Quý Ngôn. ——

"Quý Ngôn, cháu, cũng tới nhé."

***

Lúc Tần Vị trở về, không có nhìn thấy Quý Ngôn đang đợi ở phòng khách chờ y ăn cơm như mọi hôm. Trên bàn có thêm mấy hộp thức ăn, vừa nhìn đã biết do mẹ mang tới, lòng Tần Vị hoảng hốt.

Khi mới bắt đầu yêu nhau, thật sự là Tần Vị tiến một bước, còn Quý Ngôn lùi ba nước. Vất vả lắm mới ôm về được Quý Ngôn về bên người, Tần Vị sợ mẹ mình sẽ tới nói gì đó để Quý Ngôn lùi luôn đến chân trời.

Quý Ngôn đang ở trong phòng tranh, nhưng cậu không vẽ, Quý Ngôn chỉ ngây ngốc ngồi trên mặt đất nhìn bức tranh sơn dầu để dở của mình.

"Em sao vậy, mắt đỏ cả rồi nè." Tần Vị cũng cúi người ngồi xuống, y vốn định giơ tay ôm Quý Ngôn, kết quả nhìn thấy mắt Quý Ngôn đo đỏ, lông mày Tần Vị lập tức nhíu lên, "Mẹ đến nói gì với em sao?"

"Không có." Quý Ngôn khẽ lắc đầu, "Dì Tần nói, bức tranh rất đẹp."

"Sao, em cảm động à?" Tần Vị không khỏi thở phào, bật cười, cúi đầu hôn lên nốt ruồi dưới khóe mắt phải của cậu.

" Lần nào anh cũng khen em vẽ đẹp, cớ gì em không cảm động chứ ?"

"Không giống." Quý Ngôn tránh né nụ hôn của Tần Vị, chỉ buồn buồn nói một tiếng.

"Sao không giống?" Tần Vị cười nói, nhưng thực ra y biết, đúng là không giống. Từ khi Tần Vị quen Quý Ngôn tới nay đã biết cậu là người nghiêm túc hơn cả mạng sống, bất kể bài tập hay thi thố đều muốn đạt thành tích ưu tú, vui vẻ cầm bằng khen, nói phải về cho mẹ xem. Từ nhỏ Quý Ngôn đã như vậy, được mẹ nuông chiều, quen được mẹ khen thưởng. Nhất là khoảng thời gian sau khi mẹ bệnh nặng qua đời, ý nghĩa của từ mẹ này vĩnh viễn đã không còn giống ban đầu với Quý Ngôn nữa.

Bởi vì đã mất đi, cho nên có lẽ Quý Ngôn coi trọng, khát vọng tình thân hơn bất kì người nào.


Tần Vị muốn tặng một gia đình cho Quý Ngôn.

Một gia đình có thể bảo vệ, tận tình yêu thương Quý Ngôn.

Một gia đình hoàn chỉnh, có y và cậu, và lời chúc phúc của bao người.

Một gia đình để Quý Ngôn thoải mái an ổn, không bao giờ phải lo được mất.

***

" Dì Tần nói, tết năm nay, chúng mình cùng về nhà ăn tết. "

"Cùng ? " Tần Vị giật mình, không biết ý của Quý Ngôn có giống với suy nghĩ của y hay không.

Quý Ngôn ngước mắt nhìn Tần Vị gật gật đầu, trong mắt khó nén sự mừng rỡ.

"Mẹ anh nói vậy thật à?" Tần Vị kích động không thể tin được, hỏi lại.

"Ừ." Quý Ngôn tiếp tục gật đầu.

Tần Vị ôm Quý Ngôn vào lòng, hôn lung tung lên mặt, "Vui không? Giờ vui lắm đúng không? Nàng dâu xấu cuối cùng có thể về nhà ra mắt cha mẹ chồng rồi." Y biết mẹ mình qua đây tỏ thái độ nghĩa là đã bắt đầu chấp nhận Quý Ngôn. Quý Ngôn vui vẻ, và Tần Vị cũng rất rất vui.

"Ai bảo anh là nàng dâu xấu chứ ?" Hôm nay tâm tình Quý Ngôn không tệ, không giơ tay đẩy Tần Vị ra.

Tần Vị dứt khoát nhân dịp đè Quý Ngôn lên sàn hôn môi, hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động, đầu lưỡi mạnh mẽ tiến vào khoang miệng Quý Ngôn, hơi thở nóng hầm hộc chiếm lấy không khí của đối phương, môi răng hăng say tàn phá. Quý Ngôn thở hổn hển, để tay lên phần gáy Tần Vị, ngón tay luồn vào mái tóc của người đàn ông trên mình.

"Đừng." Đợi đến khi tay trái Tần Vị trêu chọc tiến vào áo mình, tay phải sờ xuống phía dưới, Quý Ngôn cuối cùng bắt đầu từ chối, giơ tay bắt lấy tay phải Tần Vị, "Anh đi tắm đi, người toàn mùi mồ hôi thôi. "

" Được." Tần Vị đáp một tiếng rồi chậm rãi đứng dậy, sau đó chưa đợi Quý Ngôn thở một hơi, y đã trực tiếp bế ngon ơ Quý Ngôn lên khỏi mặt đất, "Chúng ta cùng đi tắm."

"Ai muốn tắm cùng anh!" Quý Ngôn sợ đến mức giãy đành đạch muốn xuống, giờ mà vào thì chắc chắn sẽ bị Tần Vị gặm sạch sẽ mất, "Đừng đùa, đồ ăn vẫn còn trên bàn kìa. "

Tần Vị cười ôm Quý Ngôn ra khỏi phòng tranh, khoan dung hào phóng cho Quý Ngôn hai lựa chọn, "Thế em muốn tắm xong rồi ăn, hay vừa tắm vừa ăn nào?"  

---------------------------

Cảm ơn @JerryPT đã pro truyện cho tao hihi :">

Cảm ơn "thế lực hắc ám" so ciu 

< + 3 = <3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui