Trước mạt thế, miêu thạch có số lượng rất ít, hơn nữa còn thuộc quyền quản lý của quốc gia, vậy nên đa số người dân bình thường đều không biết đến sự tồn tại của nó.Thế nhưng sau mạt thế, miêu thạch liền xuất hiện rất nhiều, mà chính phủ cũng không còn nữa.
Thành ra việc buôn bán trao đổi miêu thạch cũng ngày một nhiều.Thế nhưng miêu thạch bình thường không để được lâu, nếu ở trong môi trường không khí bình thường khoảng 3 tháng, chúng sẽ có dấu hiệu bị oxi hoá rất kinh khủng.
Điều đó khiến cho các nhà cung cấp không có hàng sẵn trong kho.Vậy nên nếu Chung Khải muốn mua, hắn sẽ cần đợi thêm một tuần nữa mới có hàng.
Tất nhiên, đối với Chung Khải mà nói, đợi thêm một tuần nữa cũng không sao.Dù sao hắn cũng không vội, mà nhiệm vụ hắn đã nhận từ căn cứ Xuân Tích cũng có thời hạn 3 tháng cơ, thành ra thời gian rất dư giả.
Vậy nên hắn liền giao trước tiền đặt cọc, khi nào có hàng thì sẽ trả phần còn lại.Trong lúc chờ miêu thạch có hàng, bọn họ quyết định đến hiệp hội thợ săn nghe ngóng chút tin tức.
Dù sao thành phố M cũng ngay sát bên cạnh thành phố N, nên đây chắc chắn không phải lần cuối cùng mấy người bọn họ đến nơi này.
Hiệp hội thợ săn của căn cứ thành phố M có bố cục khá giống căn cứ Xuân Tích, vậy nên mấy người bọn họ cũng không cảm thấy lạ lẫm cho lắm.
Lúc bọn họ đến trụ sở hiệp hội, thì vừa đúng hoảng thời gian dùng bữa trưa, vậy nên khu vực phục vụ đồ ăn rất đông, còn nơi dán nhiệm vụ lại chỉ có lác đác mấy người.Mấy người trong đội ngũ chia ra đánh lẻ riêng, mỗi người tự mình tìm một góc ngồi xuống nghe ngóng thợ săn bản xứ buôn dưa lê.
Còn Chung Khải cùng Sử Nhã thì tìm một chỗ thanh tĩnh hơn chút ngồi xuống rồi để hai cậu con trai thì đi gọi món.Bữa trưa ở đây cũng khá ngon, món chính chủ yếu là hải sản được đánh bắt gần đây, vậy nên mùi vị tươi ngon vô cùng.
Gia đình nhỏ của bọn họ dùng bữa xong thì gọi thêm một chút tráng miệng nữa, tận hưởng một chút khoảng thời gia thư giãn hiếm có, cảm giác như về đến trước tận thế vậy.Ngồi nghỉ gần một tiếng thì bọn họ mới đứng dậy trở về khách sạn.
Những người còn lại thì tự do hoạt động, có thể tiếp tục thu thập tin tức, cũng có thể đi đâu đó thăm thú chơi bời, hoặc cũng có thể trở về khách sạn nghỉ ngơi cũng được.
Chung Khải thường rất thoải mái trong vấn đề này, chưa bao giờ hạn chế tự do của đội viên cả, hắn lúc nào cũng có gắng cho đội viên không gian sinh hoạt thoải mái nhất.
Chỉ cần không xúc phạm đến ranh giới đạo đức, thì những việc khác đều được.Mạt thế rồi, chỉ riêng việc hàng ngày phải đối mặt với khuôn mặt thối rữa của zombie thôi cũng có thể khiến người ta mắc bệnh tâm lý.
Vậy thì những cảm xúc tiêu cực, những đè nén cùng những cảm giác sợ hãi, bực bội, tuyệt vọng khi trải qua cận kề tử vong sẽ còn hủy hoại thần kinh yếu ớt của con người đến mức nào nữa chứ.Chung Khải hiểu rất rõ điều đó, bởi vì hắn đã từng sống cả cuộc đời như vậy rồi.
Vậy nên để mọi người có đời sống tinh thần khỏe mạnh, không bị áp lực đè hỏng, bình thường Chung Khải đều sẽ để bọn họ tự do hoạt động sau một khoảng thời gian làm việc căng thẳng, thả lỏng tinh thần và cơ thể.Đến tối, Chung Khải lại tập hợp mọi người lại, cùng nhau trao đổi thông tin và những điều cần lưu ý khi ở căn cứ thành phố M.
Sau đó thì để đội ngũ tự do hoạt động trong thời gian còn lại khi ở đây.Đây cũng là khoảng thời gian để các đội viên tự mình nghĩ cách kiếm thêm thu nhập riêng, bày sạp bán hàng, săn dị thú quý hiếm hoặc đặc hữu ở đây, mua chút đồ để bán qua tay, hay đi nhận chút nhiệm vụ nhỏ đều được.Vậy nên mọi người đều rất hào hứng mong chờ.
Dù sao cũng có rất nhiều người trong đội có gia đình cần phải nuôi, không thì kiếm thêm tiền tích cóp để dưỡng già hay cải thiện cuộc sống cũng đúng.
Có thêm tiền, làm việc gì cũng đều thấy an tâm hơn hẳn.Còn gia đình nhỏ của Sử Nhã thì lại tiếp tục công cuộc dạo quanh chợ trời.
Chung Khải vẫn là không quên được vận may thần kì của hai tên nhóc nhà mình, vậy nên hắn liền kiên trì kéo theo hai đứa con trai dậy sớm đi dạo chợ.Không thể không nói, vận may cũng như mắt nhiều của hai đứa nhỏ Chung gia thực sự rất độc.
Vậy mà cũng có thể dựa vào đi chợ mà đào ra một ít thứ tốt.
Tuy là không phải vật quá mức quý giá, thế nhưng cũng có thể coi là kiếm được kha khá.
Chung Khải cùng Sử Nhã cũng không đụng đến những thứ đó, mà để hai anh em tự mình giữ lấy.
Để hai cậu nhóc tự mình cảm nhận cũng như biết cách bảo vệ đồ đạc của mình.
Cứ như vậy mà qua đi mấy ngày, Chung Khải cùng Sử Nhã nhàn nhã nắm tay nhau đi dạo chợ trời.
Lúc này mới có hơn năm giờ sáng, thế nhưng các gian hàng đã mở được kha khá rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...