Khi Tâm Thần Nói Chuyện Yêu Đương

"Anh phải cứu tôi, những người khác chết hết rồi, chắc chắn là Chu Nguyệt giở trò, tôi cũng sẽ chết."

"Trước đây là do mấy người gợi ý nên tôi mới ra tay, mấy người không thể vứt bỏ tôi được."

"Không... Tôi không có giết người... Đáng đời nó, nó cướp ba tôi, cướp đi hạnh phúc của tôi, dựa vào đâu mà nó sinh ra đã có ba mẹ, có anh trai thương yêu, còn tôi thì không có gì hết, những thứ đó vốn dĩ là của tôi."

"Các người nghĩ nó ngoan ngoãn dễ thương lắm sao? Không! Sao các người biết nó hư hỏng đến mức nào, nó cướp đồ của tôi, xé váy tôi, còn đánh tôi nữa. Hôm đó tôi tốt bụng cho nó ăn, nó không chỉ hất ra còn vừa khóc vừa đánh tôi, tôi muốn nó chết quách cho rồi."

...

Mấy câu đầu là lời Triệu Cầm nói với kẻ lang thang thất nghiệp, đoạn la hét phía sau là cô ta hét vào mặt cảnh sát.


Tố chất tâm lý của cô ta không vững, mới mở đoạn ghi âm ra đã không đánh đã khai.

Nghe xong đoạn ghi âm đầu, lại xem đoạn video Triệu Cầm phát điên, cuối cùng cảm xúc của Chu Nguyệt cũng dao động, cười khẩy đầy hàm ý.

"Triệu Cầm đã thừa nhận tội ác của mình, bên cảnh sát sẽ điều tra lại vụ án năm đó."

"Sau đó thì sao?" Chu Nguyệt khinh miệt hỏi lại: "Phê bình nó, sau đó nó lại tiếp tục đi học thi đại học, hay là tạm giam cho có mấy năm, từ từ giảm nhẹ hình phạt rồi thả ra, lúc đó nó mới 20 tuổi, vẫn đang độ thanh xuân tươi đẹp, vẫn có thể đổi thân phận mới rồi tiếp tục sống hạnh phúc. Những chuyện xảy ra trước đây không còn liên quan đến nó nữa."

Tưởng Lưu đứng bên cạnh không nhịn được xen vào: "Về án phạt của Triệu Cầm, chúng tôi sẽ làm theo quy trình."

Chu Nguyệt chồm người về phía trước, nhìn chằm chằm vào mắt ông, khinh thường nói: "Quy trình thông thường của phía cảnh sát là tạm giam tượng trưng trong thời gian ngắn rồi ​​thả ra phải không? Nếu đút thêm mộ khoản nữa thì có lẽ cũng chẳng bị tạm giam nữa."

Tiểu Trương nhíu mày: "Sau khi điều tra ra chân tướng, chúng tôi sẽ xử lý theo pháp luật."

"Theo pháp luật?" Chu Nguyệt cười nhạo, "Các người có đủ năng lực để làm sao? Không phải năm đó các người cũng nói sẽ điều tra đến cùng, cuối cùng kết quả lại là xe đẩy bị trục trặc nên lao xuống hồ, ngay cả Triệu Cầm là hung thủ cũng không điều tra được. Cảnh sát mấy người, chẳng có chút tin cậy nào."

"Cô..."

"Nếu năm đó tôi bị Lâm Hậu bạo lực gia đình mà chết, có phải mấy người cũng kết án thành mâu thuẫn gia đình bình thường không, cũng chẳng thèm bắt Lâm Hậu?" Lâm Nguyệt lạnh lùng nói, "Tôi đến báo án bao nhiêu lần nhưng chẳng có lần nào mấy người để tâm, mấy người có xứng với đồng lương cảnh sát của mình không hả?"

Tưởng Lưu lắc đầu nhìn Tiểu Trương.


Tiểu Trương và viên cảnh sát đang ghi chép lời khai đều lâm vào im lặng.

Giang Nhan nhận ra Chu Nguyệt coi thường cảnh sát, bà không chỉ hận Triệu Cầm và Lâm Hậu mà còn hận cả cảnh sát năm đó không tìm ra sự thật.

Đây hẳn là nguyên nhân khiến bà tự mình báo thù.

"Lúc đó cảnh sát không điều tra ra Triệu Cầm là hung thủ, bà dựa vào trực giác người làm mẹ nhận định Triều Cầm giết Xán Xán, nhưng không ai tin bà, vậy nên bà quyết định tự báo thù." Giang Nhan quay lại chủ đề cũ: "19 người, bà phải giết toàn bộ bọn họ."

Vẻ mặt Chu Nguyệt thờ ơ, mím môi không nói thêm.

Giang Nhan tiếp tục suy luận: "Nhưng Triệu Cầm có chết cũng không giải hết nổi hận của bà, vì Lâm Hậu cũng có tội, ông ta biết rõ Triệu Cầm giết người nhưng lại gánh thay cô ta, vậy nên bà nghĩ ra một ý tưởng."

Nói tới đây, Giang Nhan không kìm được khen ngợi: "Bà muốn cho Lâm Hậu tự tay giết Triệu Cầm, nếu ông ta đã gián tiếp giết Xán Xan thì cũng nên tự mình giết chết đứa con gái còn lại. Bà cho hai người đó thời gian 3 năm, không phải không muốn giết bọn họ, mà là thời gian quá cận sẽ làm người khác hoài nghi. Ba năm qua, 5 bác sĩ tâm lý khám cho Lâm Hậu đều chẩn đoán ông ta mắc bệnh tâm thần, nếu có ngộ sát Triệu Cầm thì cũng hợp tình hợp lý, không ai nghi ngờ đến bà."


"Nhưng bà biết rõ Lâm Hậu không mắc bệnh tâm thần, vậy nên bà cho ông ta biết biết Triệu Cầm đã vào bệnh viện tâm thần, xúi giục ông ta giết bệnh nhân cứu Triệu Cầm, sau đó để ông ta giết Triệu Cầm."

Chu Nguyệt không phủ nhận, nhìn cô với ánh mắt thưởng thức: "Tôi muốn biết tại sao cô lại chẩn đoán Lâm Hậu là không mắc bệnh tâm thần?"

"Bởi vì ông ta thật sự không mắc bệnh, cũng không thể nói Lâm Hậu hoàn toàn không có bệnh, ba ông ta cũng thích dùng bạo lực nên ông ta sống trong cái bóng của ba mình từ nhỏ, nhìn mẹ chịu khổ, ông ta vừa thương vừa oán hận, hẳn là đã nhiều lần nói muốn giết ba để giải thoát cho mẹ, trong một lần bạo lực gia đình, ba ông ta đã đánh mẹ ông ta suýt chết, Lâm Hậu không nhịn được nữa, vào đêm ba mình say rượu đã đẩy ba mình xuống vực."

"Người trong thôn đều cho rằng ba ông ta uống say trượt chân. Sau khi ba mất, Lâm Hậu tốt nghiệp cấp 2 rồi lên thành phố làm công nhân, may mắn tích lũy được một số vốn đã mở nhà máy kiếm tiền. Sự nghiệp thành công làm ông ta tin rằng mình chính là chúa cứu thế, đặc biệt là chúa cứu thế của mẹ mình. Ông ta cảm thấy mọi quyết định của mình đều là vì muốn tốt cho gia đình, chính vào lúc này chuyện ngoài ý muốn lại xuất hiện, nhà vợ mình và nhà mình lại giống nhau, vợ không được chia tài sản, thậm chí cũng không thể tham dự vào mấy chuyện lớn trong nhà, nhưng vợ vẫn luôn nhịn nhục nén giận. Ông ta ghét vợ mình yếu đuối, quanh năm suốt tháng khắc khẩu, cuối cùng ông ta bùng nổ bộc phát bạo lực với vợ mình, lúc bắt đầu chỉ muốn để vợ phản kháng lại, nhưng vợ mình một câu cũng không dám nói, làm ông ta càng thêm phẫn nộ..."

"Ông ta chén ghét sự hèn nhát của mẹ, lại càng chán ghét sự yếu đuối của vợ, cuối cùng ông ta ngoại tình, muốn tìm một phụ nữ có chính kiến riêng, sau khi vợ biết được, mâu thuẫn giữa hai người ngày càng lớn, cuối cùng chuyện bạo lực gia đình cũng dần biến thành chuyện thường ngày."

Nghe đến đây, Chu Nguyệt biến sắc, nhìn cô đầy khiếp sợ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui