[73]
Đống bình luận trong phòng livestream khựng lại 3 giây, rồi trào lên điên cuồng. Hứa Trì mải hoảng hốt trước câu nói của Đường Nghiễn Chi, định thần lại rồi mới nhận ra mình bị văng khỏi phòng.
Hứa Trì: “…”
Chuyện gì thế này aaaaaaaaaaaaa
AAAAAAAAAAAAAAAAAAA
?????????????????
Chẳng nhẽ đây chính là vị thần tượng là Heo Heo hay nhắc đến trên weibo?
Chời ơi, sao lúc Heo Heo nói cậu ấy với xẻo cưa cưa tui lại có cảm giác như đang yêu thế này!!!
AAAAAAAAAAAAA
Chuyện gì thế này!! Heo Heo quen thần tượng của mình hả?!!! Heo Heo còn tỏ tình với người ta trước mặt mấy trăm ngàn fan!!! Thần tượng của Heo Heo là một xẻo cưa cưa!!!
Mọi người đừng có a a nữa!! Không nhận ra xẻo cưa cưa biến mất rồi à???
Ôi cái đệch, không thấy thật!!!
Da mặt Đường Nghiễn Chi dày như tường thành, thả quả bom kia xuống rồi mà vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện tiếp, “Được rồi, buổi livestream tối nay đến đây là kết thúc, mọi người ngủ ngon.”
Đứng lại!!!
Không được chạy!!!
Thả thính xong chạy đó hả????
Đào hầm mà không muốn lấp hả???
Anh thì ngủ ngon!!! Còn fan bọn em sao ngon nổi!!
Không được đi!!! Em muốn có thêm thông tin về xẻo cưa cưa!!
Bút danh của xẻo cưa cưa là gì aaaa! Em cũng muốn đọc truyện người ta viết!!!
“Mọi người đừng thế mà…” Đường Nghiễn Chi đọc được đống bình luận bèn cười nói, “Không thấy thần tượng của tôi bị mọi người dọa cho chạy rồi hả?”
Ha ha
Vô liêm sỉ.
Rốt cục thì ai dọa người ta chạy chứ???
Là anh chứ sao?
Thần tượng nghe nói hôm nay Heo Heo livestream nên dù bận trăm công nghìn việc cũng chừa chút thời gian ghé qua, Heo Heo, anh nói xem có phải thế không!!!
Fan x đại thần??? Ôi má ơi, cái thiết lập tuyệt dzời gì thế này???
Đường Nghiễn Chi không thèm để ý đám fan đang gào rú trong phòng, cứ thế dứt khoát mà out ra, rồi cầm điện thoại, bật wechat lên.
Đường Nghiễn Chi: [ bảo bối, tui tới rồi. jpg]
Hứa Trì: [ một cước đá văng. jpg]
Hứa Trì: Sao ông lại nói thế trong phòng livestream hả?
Đường Nghiễn Chi: Ai bảo ông hỏi tôi vậychứ? Tôi đây trước giờ chưa nói xạo bao giờ, chỉ đành nói thật thôi.
Hứa Trì:…
Hứa Trì: Không cãi nổi với ông.
Đường Nghiễn Chi: Nãy lag quá nên ông văng khỏi phòng hả?
Hứa Trì: Ừ…fan ông…
Hứa Trì: Nhiệt tình thật.
Hứa Trì: [ảnh]
Hứa Trì: Ông xem này, người ta phát rồ dưới weibo của ông rồi…
Đường Nghiễn Chi: Không sao nha, dù sao cũng không biết ông là ai.
Hứa Trì: Được rồi…
Đường Nghiễn Chi: Tôi còn chưa hỏi ông đấy! Ông lén lút qua phòng livestream mà không nói với tôi!!
Hứa Trì:…
Đường Nghiễn Chi: Nói xem, có cảm nhận gì?
Hứa Trì: Cảm nhận gì là cảm nhận gì?
Đường Nghiễn Chi: Ông nói xem?
Hứa Trì: Ờ..
Hứa Trì: Rất ngạc nhiên…Dù ông từng nói mà tôi vẫn thấy như ông đang nói đùa.
Đường Nghiễn Chi: Còn gì nữa?
Hứa Trì: Còn có…
Hứa Trì: Hơi xấu hổ. Tôi đâu có tốt như ông nghĩ chứ.
Hứa Trì: Dù là tác phẩm hay tầm ảnh hưởng, tôi đều kém ông rất nhiều, cái chữ “nhất” kia nhận lấy đúng là ngại…
Đường Nghiễn Chi: Vậy lần này ông còn thấy rằng tôi nói đùa không?
Hứa Trì: Không, ông rất nghiêm túc.
Đường Nghiễn Chi: Không tồi, có tiến bộ.
Đường Nghiễn Chi: Gu của mỗi người không giống nhau, dù là chủ quan hay khách quan, ông có muốn ngăn tôi thích cậu nữa không?
Hứa Trì:...
Hứa Trì: Không.
Đường Nghiễn Chi: Yên tâm đi, dù chúng ta là bạn thì tôi cũng không thiên vị cho tác phẩm của ông đâu, hay là hay, mà không hay là không hay. Tôi không cần dối ông.
Đường Nghiễn Chi: Tôi thích ông thật lòng đấy, Cộc Cộc.
Hứa Trì:…
Hứa Trì: Sao đề tài bỗng trở nên nặng nề thế nhỉ?
Đường Nghiễn Chi: Tại ông cứ không tự tin chứ sao!! Tôi chỉ đành tìm cách để cổ vũ thôi!!
Đường Nghiễn Chi: Cộc Cộc cố lên!!!
Hứa Trì: ?
Hứa Trì: Đúng rồi!! Sao ông biết tôi là Cộc Cộc??!!
Đường Nghiễn Chi: Xem weibo của cậu.
Hứa Trì: Ông biết weibo tôi nữa hả?
Đường Nghiễn Chi: Có cái gì mà tôi không biết chứ?
Hứa Trì: Được rồi…
Hứa Trì: Tôi đi gõ chữ.
Đường Nghiễn Chi: Được rồi, nhớ đi ngủ sớm chút.
Đường Nghiễn Chi: [ ngủ ngon. jpg]
Hứa Trì: Ngủ ngon.
[74]
Cũng trong lúc đó, tại một acc chuyên hóng chuyện Đambiz trên weibo.
[Bài fan gửi] Thu mua ghi âm 10 phút cuối buổi livestream tối nay của Lợn Guinea với giá cao!! Video!! Giá cao!! Đoạn 10 phút cuối ấy tui bị văng khỏi phòng!! Lúc vào thì hết livestream rồi!! [gào khóc.jpg]
Quần chúng 1: Dành 1 giây để thương thay cho thím gửi bài. Thím vừa lỡ mất chuyện động giời của thế kỷ.
Quần chúng 2: Thương thay +1, vụ đấy đúng là – chuyện động giời của thế kỷ, tôi may lắm mới được chứng kiến thời khắc ấy.
Quần chúng 3: Đừng đừng đừng đừng nói nữa, giờ tôi vẫn chưa bình tâm lại nổi đây này….
Quần chúng 4: Thu mua thông tin của xẻo cưa cưa “Tôi khóc đến nơi” với giá cao!!! Giá siêu cao!!!
Quần chúng 5: Thím lầu trên đừng cố nữa, fan của Heo Heo đã đi điều tra rồi, nhưng ngoài cái ID đó thì chẳng tra ra thông tin gì cả. Cái con hồ ly Heo Heo chắc chắn đã biết trước chúng ta không tìm được gì nên mới dám chơi lớn thế.
Quần chúng 6: Thật là!! Sao tôi lại thành fan của một người thích úp mở thế chứ!!!
Quần chúng 7: Mấy chuyện úp mở kiểu đó chẳng nhẽ Heo Heo làm còn ít à?
Quần chsung 8: Trong giới Đambiz này ngoài Lợn Guinea còn bạn nam nào viết truyện sao?
Quần chúng 9: Đâu chắc là người ta viết đam mỹ đâu…
Quần chúng 10: Tôi xem đi xem lại video phần cuối của livestream thì rút ra thế này: 1. Chỉ dựa vào hai từ là Heo Heo nhận ra ban nam thần thượng luôn. 2. Hai người rất thân thiết, có thể là bạn ngoài đời (giọng điệu nói chuyện giữa Heo Heo và bạn nam ấy rất thân thiết, vế sau tôi đoán mò). 3. Xẻo cưa cưa có thể là một người viết truyện rất ổn, ngoài đời thì dễ thẹn thùng (cái này dựa vào trực giác của phái nữ). 4, Cái câu “Cậu chứ ai.” đó tôi nghe chừng hai mươi mấy lần, vô cùng hoài nghi rằng Heo Heo mượn chuyện này để bày tỏ cái tâm tư không thể nói ra của mình.
Quần chúng 11: Ý thím à…?
Quần chúng 10: Đừng hỏi nữa!!! Hỏi là cái CP nó bùng nổ đó!!
Quần chúng 12: Khặc khặc khặc, Heo Heo có thể ngăn chúng ta điều tra thông tin, nhưng có thể ngăn chúng ta ship CP sao, khặc khặc khặc khặc đã có đại thần đi viết rồi!! Tôi phải lăn qua cổ vũ đây!!!
Quần chúng 13: Ai đọc truyện rồi làm ơn tốt bụng cho cái link!! Tui cũng muốn cổ vũ đại thần!!!
Quần chúng: Bá đạo thâm tình fanboy công x hướng nội ngượng ngùng đại thần thụ? Cái CP tuyệt dzời gì thế này???
Quần chúng 15: Tui có thể độc thân!!! Nhưng CP tui yêu nhất định phải kết hôn!!!!!
[75]
1:14 giờ Bắc Kinh.
Mặt Con Nít: Bố!
Đường Nghiễn Chi: ?
Mặt Con Nít: Nghỉ đông này vui không?
Đường Nghiễn Chi: Có việc gì thì nói đi.
Mặt Con Nít: Thì quan tâm chuyện tình cảm của bố đến đâu rồi, chẳng phải đang nghỉ đông sao, bố xúc tiến tình cảm với bạn Hứa kiểu gì nha?
Đường Nghiễn Chi: Bố mày có cách.
Mặt Con Nít: Úi chà? Có chuyện gì đây? Đến bước nào rồi?
Mặt Con Nít: Người ta biết bố thích người ta chưa?
Đường Nghiễn Chi: Biết.
Mặt Con Nít: Thế người ta có thích bố không?
Đường Nghiễn Chi: Thích.
Mặt Con Nít: Thế mà chưa thành đôi hả????
Đường Nghiễn Chi: Điểm quan trọng là, tao từng nói với cậu ấy tao là trai thẳng, nên cậu ấy chỉ tưởng rằng tao thích cậu ấy kiểu bạn bè thôi.
Mặt Con Nít: ????
Mặt Con Nít: Không dưng mày bảo với người ta mày thẳng làm gì???
Đường Nghiễn Chi: Mới đầu tao có biết đâu…Có chuyện xảy ra…Nên tao sợ cậu ấy kì thị, thế nên mới bảo tao thẳng…Ai mà ngờ….
Mặt Con Nít: Ai mà ngờ cái gì?
Đường Nghiễn Chi: Không ngờ cậu ấy cũng không thẳng…
Mặt Con Nít: Há há há há há há há há há há há há há há há thế này có tính là mày đào hố tự chôn không? Thế giờ mày định làm gì?
Đường Nghiễn Chi: Biết làm gì chứ, cứ thuận theo tự nhiên thôi, từ từ không phải gấp.
Mặt Con Nít: Nếu người ta cũng thích mày thì mày còn chờ gì?
Đường Nghiễn Chi: Không phải, cậu ấy hơi chậm nhiệt, hoặc nói đúng hơn là hơi chậm tiêu trong chuyện tình cảm, tao thấy cậu ấy còn chưa tự nhận ra.
Mặt Con Nít: Kiểu ngáo ngáo cute à…Trời ạ, không ngờ cái gương mặt ấy của bạn Hứa lại phối với kiểu tính cách này, bố à, bố không thấy bất an hả?
Đường Nghiễn Chi: Bất an? Tao cần cái đó à?
Mặt Con Nít: Mày không sợ có ai theo đuổi cậu ấy à?
Đường Nghiễn Chi: Thế thì sao chứ?
Thế thì sao chứ? Khoảng cách giữa anh và Hứa Trì chỉ cần bước thêm vài bước là có thể chạm tới, nhưng giờ anh không muốn tiến lên.
Anh muốn chờ một chút.
Chờ cho Hứa Trì chủ động lại gần Đường Nghiễn Chi.
[76]
Đình Đình: Xin chào.
Đình Đình: Có onl không?
Đình Đình: Có ai không?
Đường Đường: Chào, có onl, có chuyện gì?
Đình Đình: Tôi kiêng rượu thật đó.
Đình Đình: Bắt đầu từ hôm nay.
Đường Đường: Tôi tin nha.
Đường Đường: Cạn một chén nào.
Đình Đình: Tôi kiêng thật đó!
Đình Đình: [ cụng ly. jpg]
Đình Đình: Tối qua 5h30 mới ngủ.
Đường Đường: Thím làm gì thế?
Đường Đường: Tôi không tin rằng thím mất ngủ đâu.
Đình Đình: Tôi nghe Đường Đường ăn trứng hấp.
Đường Đường: Ồ.
Đình Đình: Sau đó xem “Spirited Away”.
Đình Đình: Giờ thì đang rập đầu trong thang máy.
Đình Đình: Có người nói với tôi rằng, tôi rập đầu một cái là Cộc Cộc sẽ tăng một fan, sau đó tôi và Đường Đường đứng trong thang máy rập đầu điên cuồng..
Đường Đường: ?
Đình Đình: [link]
Đình Đình: Vậy nên thím có thể giải thích giúp tôi chuyện này sao?
Đình Đình: Sau khi ngủ dậy, lên weibo thì thấy như cả thế giới đều đang nói về chuyện này?
Đình Đình: Ai có thể giải thích cho tôi vì sao một trong hai giọng nam ở đoạn cuối file ghi âm này lại giống Cộc Cộc thế?
Đình Đình: @Đường Đường, thím à, thím có thể giải thích cho tôi được không?
Đường Đường: Cũng không hiểu.
Đình Đình: A a a a a a?????!!!!!! Vì sao nha!! Bọn họ quen nhau ngoài đời thật hả???!!! Nam thần của tôi quen con lợn kia thật, cũng có cái mối quan hệ không thể nói ra với nó hả???? A??!!!
Đường Đường:…
Đường Đường: Xin lỗi nha cưng à, câu hỏi này chủ shop không trả lời được.
Đình Đình: @Cộc Cộc @Cộc Cộc @Cộc Cộc @Cộc Cộc
Đình Đình: Nam thần nha nha nha nha, anh mau ra đây, bảo với em chuyện này là giả đi!!! Trên weibo đều nói rằng bọn anh đang yêu nhau nha nha nha nha!!!
Đường Đường:…
Đường Đường: Đừng @, Cộc Cộc chắc chưa ngủ dậy đâu.
Đình Đình: Hôm nay đã là ngày cuối rồi. Cộc Cộc còn chưa gõ đủ lượng chữ mà bảng xếp hạng yêu cầu kìa.
Đường Đường: Chẳng phải mới hơn 2 giờ sao? Đến tối Cộc Cộc sẽ gõ.
Đình Đình: Vậy nếu Cộc Cộc dậy thì thím nhớ @ tôi, tôi đi ngủ một chút.
Đường Đường: Ok.
[77]
Nhưng liên tiếp ba ngày sau, cả hai bọn họ đều không thấy Cộc Cộc xuất hiện, không đạt đủ số lượng chữ bảng xếp hạng yêu cầu, “Vuột mất em” bị website nhốt vào phòng nhỏ, ba tuần liên tiếp không được lên bảng.
Đình Đình: Cộc Cộc không ở ngày thứ tư, nhớ anh ấy.
Đường Đường: Trước đây Cộc Cộc cũng thế này hả? Kiểu tự nhiên dừng không đăng chương mới ấy?
Đình Đình: Đúng thế, anh ấy hay vậy lắm, không vừa ý là dừng chương năm, sáy, bảy, tám ngày, tôi gửi tin nhắn cũng không trả lời, cứ như mất tăm mất dạng vậy. Hồi đầu tôi còn sợ anh ấy không viết, nhưng chẳng được mấy hôm anh ấy sẽ lại online viết văn. Thím quên cái thời bọn mình quen nhau à? Lúc ấy anh ấy dừng chương 7 ngày.
Đình Đình: Vậy nên yên tâm đi, không chừng ở ngoài đời Cộc Cộc có chuyện gì quan trọng đó, mình từ từ đợi anh ấy là được.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, phòng Đường Nghiễn Chi không bật đèn, anh ngồi trước máy tính, nhìn đám tin nhắn mình gửi đi đều bặt vô âm tín bèn đứng dậy, cầm chìa khóa ra khỏi phòng.
[78]
“Alô?”
“Ông ở đâu?”
“Ở nhà.”
“Ông cũng nhẫn tâm thật đó…” Đường Nghiễn Chi nói giỡn, “Tôi gọi ông nhiều vậy mà giờ ông mới bắt máy.”
“Haiz…” Phía đầu Hứa Trì vô cùng yên lặng, giọng cậu cũng vô cùng tỉnh táo, “Tôi để máy bay, không thấy cuộc gọi wechat của ông.”
“Vậy giờ ông có rảnh không?”
“Sao thế?”
“Tôi ở dưới lầu nhà ông.”
[79]
Hứa Trì xuống lầu liền gặp Đường Nghiễn Chi.
Cậu đưa cho anh một cốc trà sữa đã hâm nóng, hỏi, “Sao ông lại đến đây?”
Đường Nghiễn Chi cúi đầu nhìn Hứa Trì từ đầu đến chân, thấy cậu không có vấn đề gì mới đón lấy cốc trà sữa, “Mấy ngày liền không thấy ông đăng chương mới, thân là fan số 1 của ông, tôi đành phải tự mình đi giục.”
Cơn gió thổi qua luồng giá rét, dưới ánh sáng vàng mờ của đèn đường, Hứa Trì ngẩng lên nhìn chàng thanh niên trước mắt, gương mặt thon gọn, vóc người rắn rỏi, người ấy luôn dịu dàng, bao dung như một thân cây vững vàng.
Hứa Trì đút tay vào túi áo, đón lấy ánh nhìn ân cần của Đường Nghiễn Chi, cười một tiếng than thở, “Đường Nghiễn Chi…”
“Tôi không muốn viết nữa.”
Gió thổi đến luồng rét mãnh liệt hơn, bên tai toàn là tiếng tán cây lay động, Đường Nghiễn Chi dời mắt, cơ hồ thấy màn sương lạnh tụ quanh đám cỏ ven chân.
“Vì sao?”
“Mấy hôm trước tôi đọc một truyện, tên là “Cảng khuya”. Không biết ông đã đọc chưa. Mèo Cụp Tai viết.” Hứa Trì dậm chân, hà ra luồng khói trắng, lúm đồng điếu bên khóe miệng như ẩn như hiện, “Ông không thể không thừa nhận cái sự chênh lệch giữa đại thần và một đứa vô danh thế này.”
“Cùng là truyện bi, mà dù là so bút lực, hay kết cấu truyện, hay là phát triển tuyến tình cảm nhân vật, tôi đều không bằng người ta. Nói theo cách của fan ấy là, không xứng mà so với người ta.”
“Tôi viết truyện đã ba năm, cũng được chừng trăm vạn chữ, fan trên weibo còn chưa đến 50, chừng nửa là clone. “Vuột mất em” phải nhờ lên bảng xếp hạng thì vật vã lắm mới vượt 200 lượt bookmark, hai fan của tôi và cả ông đều an ủi rằng tôi chỉ thiếu một cơ hội để được nổi tiếng, nên tôi đợi.”
“Nhưng đợi ba năm, dù thế nào thì cũng phải đến lượt tôi rồi chứ? Nhưng không. Mấy hôm nay tôi đọc lại những gì mình đã viết. Người ta càng viết càng hay, nhưng tôi thì vẫn dậm chân tại chỗ.”
“Không biết ông có cái thói quen này không, lúc sáng tác, tôi không đọc các truyện khác, vì tôi rất dễ bị ảnh hưởng, dễ đi so sánh với truyện mình viết. Nhưng tôi không hối hận khi đọc bộ truyện ấy, đọc xong tôi mới thấy mình và người khác chênh lệch nhường nào.”
“Tôi thèm khát, thèm khát cái cách hành văn của cậu ấy, tài hoa của cậu ấy, tôi cũng ghen tị…” Hứa Trì cười âm u, “Ấy là cái độ cao mà cả đời này tôi đều không đạt tới.”
“Cái nhìn của độc giả mới là khách quan, ông biết vì sao tôi không nổi không?” Hứa Trì nhìn Đường Nghiễn Chi vẫn đứng bên lặng lẽ nghe từ nãy đến giờ, nói, “Bởi vì tôi không xứng…”
“Ông xem, tôi không viết được truyện hay, tâm lại màng danh lợi, thì sao có thể được độc giả yêu quý chứ?”
“Đường Nghiễn Chi…” Hứa Trì gọi tên anh.
Đường Nghiễn Chi cúi xuống nhìn cặp mắt Hứa Trì, rất đen, rất sáng, ầng ậng nước, như ngân hà dưới đáy biển.
“Tôi không tốt như lời mọi người nói, tôi không muốn cố gắng nữa, tôi chịu thua.”
[80]
Gió lạnh bỗng nhiên dừng lại. Cốc trà sữa trong tay Đường Nghiễn Chi được ủ ấm. Bấy giờ anh mới mở miệng, “Đây chính là câu trả lời sau khi ông buồn bã suốt 3 ngày sao?”
“Ừm. Tôi dự định thế. Tôi viết xong “Vuột mất em” rồi sẽ không viết nữa.”
“Thú thực thì đây không phải lần đầu tiên tôi nghĩ vậy, nhưng hồi trước luôn tự nói rằng cố thêm chút nữa, thêm chút nữa là sẽ được tán đồng, nhưng giờ tôi không thể tự lừa dối nữa.” Hứa Trì quay đầu nhìn hai bóng người đổ dài dưới ánh đèn, nói với điệu nhẹ nhõm, “Tôi đâu thể lừa dối bản thân mãi được.”
Hứa Trì nói xong câu này bèn thở phào một tiếng, “Vai vế của chúng ta hình như là…” cậu chỉ mình, rồi chỉ người thanh niên trầm mặc trước mặt, “Hồi trước ông mới là người nói nhiều, tôi thì trong vai người cần được an ủi.”
Đường Nghiễn Chi mở nắp, nhấp thử một ngụm, không phải vị ngọt ngào như trong tưởng tượng, trà sữa có chút đắng, nuốt vào rồi mới cảm thấy dịu ngọt.
“Ngon không?” Hứa Trì ghé sát vào hỏi.
Đường Nghiễn Chi gật đầu, “Ngon lắm.”
Hứa Trì cười cong cong, “Tôi tự nấu đấy.”
“Nhịn lâu lắm rồi phải không.” Đường Nghiễn Chi đậy nắp lại, quay sang nhìn chăm chú vào người bên cạnh, “Những lời ấy, ông vẫn luôn giấu trong lòng, chắc phải nín nhịn lâu lắm rồi.”
Gió tổi bung mái tóc Hứa Trì, nốt ruồi đỏ bên tai lộ ra, miệng cậu mím lại, rủ mắt, lông mi run run.
“Tôi ấy à, chẳng bạn bè gì, cũng biết những người khác đánh giá mình như thế nào, ấm áp, chậm tiêu, không rõ cách đối nhân xử thế lắm.”
“Từ nhỏ cha mẹ đã dạy tôi phải độc lập, phải dựa vào sức của mình nên trước giờ tôi đều không thích làm phiền người khác, có chuyện gì cũng tự mình giải quyết.”
“Đặc biệt là khi lên cấp ba, lúc biết được xu hướng tình dục của mình, tôi càng lặng lẽ. Bởi tôi thấy rằng sẽ chẳng có ai hiểu mình, họ sẽ coi tôi là kẻ khác thường, cũng chẳng có ai giúp tôi, chi bằng không nói.”
“Vậy nên, được gặp ông tôi vui lắm.” Hứa Trì vẫn cúi đầu, giọng rất nhẹ, “Ông chấp nhận xu hướng tình dục của tôi, thậm chí còn có chung sở thích với tôi, ông an ủi tôi, cổ vũ tôi, những lời người khác cái hiểu cái không thì ông đều hiểu.”
Đường Nghiễn Chi khẽ nở nụ cười, anh đưa tay vò loạn mái tóc Hứa Trì, anh vò rất mạnh, làm người ta khó mà không để tâm đến.
“Tiếc rằng không thể làm fan đầu tiên của ông, mà tôi cũng mừng rằng mình không phải là fan cuối cùng của ông.”
“Sau này, gặp phải chuyện gì vui hãy nói ra, không viết được câu văn làm mình thỏa mãn cũng nói ra, trời đẹp hãy nói ra, trời không đẹp cũng hãy nói gì đó. Vì tôi đều hiểu hết.”
Hứa Trì chậm rãi nở một nụ cười, “Tôi không nói, là vì muốn tích góp hết những tâm sự trong suốt mai mươi mấy năm qua, đợi đến khi gặp được người ấy thì kể cho anh ấy nghe.”
“Đường Nghiễn Chi…” Hứa Trì từ từ giương mắt, trong khoảng khắc ấy, Đường Nghiễn Chi như nghe thấy tiếng sương lạnh vỡ ra.
“Tôi thích ông. Không phải kiểu thích giữa hai người bạn, mà thích kiểu muốn ôm, muốn hôn ông, muốn kể hết những tâm sự trong lòng cho ông nghe.”
[81]
Đèn đường bỗng nhiên nhoáng lên một cái, rồi dần tối lại.
Bóng đêm làm nhòa đi gương mặt Đường Nghiễn Chi. Hứa Trì lùi ra sau một bước, tiếng rên ủ rũ vang lên.
“Tôi biết ông là trai thẳng, tôi cũng từng cam kết rằng sẽ không có tình cảm đặc biệt gì với ông, nhưng tôi không kiềm lòng được…” nói đến đó, Hứa Trì cười than một tiếng, “Ông khác với những người khác, tôi không muốn lừa dối ông, có thể tôi ích kỷ, biết rằng chỉ có thể làm bạn mà còn nói ra làm ông phiền lòng…”
Lá cây rơi xuống rào rào, Đường Nghiễn Chi tiến lên một bước, cắt ngang câu nói của Hứa Trì bằng giọng ôn hòa.
“Cầm giúp tôi cốc trà sữa được không?”
Hứa Trì có chút sững sờ. Cậu từng thiết tưởng rất nhiều trường hợp có thể xảy đến sau khi Đường Nghiễn Chi nghe thấy lời tỏ tình của mình: rằng thì rời đi không ngoảnh mặt, rằng thì từ chối khéo léo và không muốn làm bạn nữa, nhưng cậu không ngờ anh ấy sẽ có phản ứng như vậy…
Không giận dữ, không buồn rầu, câu nói đầu tiên cũng bình tĩnh như lúc nói chuyện phiếm bình thường.
Hứa Trì đón lấy cốc trà sữa, thành chén còn vương lại hơi ấm của Đường Nghiễn Chi, cậu mở miệng hỏi, “Ông định…”
Lời chưa nói hết đã nghẹn trong yết hầu, Hứa Trì ngã vào một cái ôm ấm áp.
“Tôi muốn ôm ông.” Đường Nghiễn Chi đặt cằm lên bả vai Hứa Trì, hít sâu một hơi lạnh lẽo, cái điệu bình thản của anh rốt cục cũng trở nên run rẩy, “Ông đúng là…Tôi biết làm sao với ông bây giờ?”
Cảm giác từ eo truyền đến nhắc cho Hứa Trì biết Đường Nghiễn Chi đang làm gì, cậu cầm cốc trà sữa đã nguội trong tay, dường như còn chưa thoát khỏi bao cảm xúc ban nãy.
“Đường Nghiễn Chi, ông…”
Đường Nghiễn Chi như ngửi được vị trà sữa từ Hứa Trì, nhàn nhạt, có chút đắng, nuốt xuống lại nhấm ra ngọt dịu, “Tôi phải nói là ông thông minh hay nói là ông ngốc đây? Có lúc ông nhạy cảm khiến tôi phải ngạc nhiên, có lúc lại chậm tiêu khiến tôi chẳng biết làm sao…” Anh chôn đầu vào hõm cổ Hứa Trì, giọng lầu bầu, “Tôi sẵn sàng nghe tâm sự của ông, dù là trước đây hay sau này, tôi đều sẵn sàng. Vậy nên cậu đừng như vậy, đừng làm cái vẻ như thể muốn trút hết những gì muốn nói vào đêm nay…”
Hơi thở ấm áp của Đường Nghiễn Chi quấn quýt quanh cổ Hứa Trì. Hứa Trì lắng nghe, hơi ngước nhìn về phía chút ánh sáng cuối cùng của đèn đường, phảng phất như đã nghe hiểu người bên tai nói gì.
Đường Nghiễn Chi thoáng ghì lại để ôm Hứa Trì chặt hơn, anh chậm rãi nói, giọng có chút lạc đi, “Làm gì có ai không dưng lại đối tốt với một người như vậy? Thế nào chẳng có nguyên nhân: để lợi dụng, hoặc là vì thích,…Ông chắc chắn sẽ tìm ra nguyên nhân để giao phó tình cảm của mình.”
Hứa Trì sa vào lồng ngực ấm áp này, khẽ nhắm mắt, nói nối theo lời Đường Nghiễn Chi, “Vậy ông tìm được nguyên nhân để tự thuyết phục mình chưa?”
“Bởi vì ông đáng được thế…” Đường Nghiễn Chi dừng một chút rồi nhỏm dậy, nhìn vào mắt Hứa Trì nói, “Bởi vì…”
“Tôi thích ông.”
“Tôi thích ông.”
Cả hai cùng thốt ra.
“Hứa Trì…” Đường Nghiễn Chi gằn từng chữ, “Tôi thích ông, từ lần đầu tiên gặp ông tôi đã có ý đồ rồi, tôi muốn tiếp cận ông, muốn giữ lấy ông, muốn nghe ông nói chuyện với tôi, muốn cùng ông chia ngọt sẻ bùi, muốn ngày ngày được ở bên ông.”
Đèn đường lại sáng lên, rốt cục Hứa Trì cũng thấy rõ đôi mắt của Đường Nghiễn Chi, không khác trước là bao nhưng lại như nhiều hơn điều gì.
Dịu dàng, bao dung, thâm tình vô hạn.
Có lẽ trước đây Đường Nghiễn Chi giấu kín tình cảm của mình nên Hứa Trì mới không nhận ra, hoặc là tình cảm ấy vẫn hiện hữu, nhưng mãi đến hôm nay Hứa Trì mới hiểu.
Hứa Trì giơ tay, chậm rãi sờ lên đôi mặt đẹp đẽ ấy, giọng mang ý cười, “Nhớ thoại tốt đó.”
Đường Nghiễn Chi mặc cho bàn tay kia sờ soạng mắt mình, anh ôm Hứa Trì vào lòng, cười đáp lại, “Tôi là fan trung thành của “Vuột mất em” mà.”
Nhưng rồi một giây sau, Đường Nghiễn Chi liền đổi giọng, anh cất tiếng với vẻ đáng thương, “Nhưng sao ông chẳng ngạc nhiên chút nào vậy?”
Hứa Trì rút tay về, hỏi, “Ngạc nhiên cái gì?”
“Ngạc nhiên rằng tôi cũng thích ông.”
“Chắc là vì…” Gió càng xáo động, nhưng Hứa Trì không còn thấy cái lạnh thấu xương, cậu nở nụ cười và nói, “Chưa từng mong đợi, nên khi niềm vui đến thì chẳng biết phản ứng sao.”
“Vậy tôi muốn phỏng vấn tác giả Mèo Cộc Đuôi một chút…” Đường Nghiễn Chi bày ra vẻ mặt nghiêm túc, “Giờ ông và tác giả nổi nhất ở website X đã chính thức yêu nhau rồi, ông có cảm giác gì?”
“Đường Nghiễn Chi, ông nói thử xem,” gương mặt xinh đẹp của Hứa Trì ngập tràn ý cười, “Có phải Thượng Đế nghe thấy khẩn cầu của tôi nên phái ông đến không?”
“Ông khẩn cầu Thượng Đế điều gì?”
“Tôi nói với Thượng Đế là…” Hứa Trì than nhẹ, “Hi vọng người trước mặt cho phép tôi có cơ hội thích cậu ấy.”
“Bảo bối…” Đường Nghiễn Chi từ từ cúi xuống, Hứa Trì thuận theo mà nhắm mắt lại, một nụ hôm ấm áp rơi lên mi cậu, “Tất cả đều là sự thật, chuyện tôi thích ông, chuyện chúng ta yêu nhau, đều là sự thật.”
Nụ hôn dời xuống dưới, màn đêm rốt cục cũng chiếm được quyền làm chủ, đèn đường nhoáng lên hai phát, rồi tắt hẳn.
Ngáo:
Bỗng có cảm xúc thế nào làm một lèo đến đoạn tỏ tình xong xuôi luôn XD~ Còn 9 chương nữa, không ngắn lắm nên thôi không gõ được nữa =)))) Mà nghĩ đến chuyện sắp xong bộ này lại thấy lâng lâng XD~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...