Thời gian trôi nhanh như dòng nước chảy. Thu đi đông đến, hôm nay trời lạnh thấu xương.
Tên Thiên Ân kia, sao trông cậu ta thảnh thơi thế nhỉ? Tôi thì lạnh sắp chết rồi đây. Trong lớp ồn ào như cái chợ vỡ, vô cùng nhức đầu. Tôi cầm chai nước trái cây với mấy cái bánh mới mua ở căn tin đi vòng vòng trường tìm chỗ nào đó yên tĩnh để mà “tu tâm dưỡng sức”.
Tôi vòng ra phía sau trường, ở đấy vắng lắm, vô cùng yên tĩnh, mát mẻ. Dưới tán cây liễu rủ xum xuê, một cô gái tóc ngắn ngang vai ngồi dưới gốc cây với hộp cơm trưa màu hồng xinh xắn. Tôi nheo mắt nhìn cô gái ấy, bỗng tôi “A!” lên một tiếng, cô gái có vẻ giật mình, ngẩng đầu nhìn tôi. Hình như là cô gái mà tôi giúp đỡ ở căn tin mấy tháng trước thì phải. Tôi tiến lại gần hơn và chắc chắn, chính là cô ấy! Nhưng trông cô ấy cô đơn quá, ánh mắt buồn man mác, đôi môi hồng mím lại thành một đường nét thẳng. Mà tôi cũng vậy, không hiểu lí do vì sao đến giờ tôi chẳng có lấy một người bạn, cái tôi nhận được từ những người bạn cùng lớp là những cái liếc xéo, tiếng cười khinh khỉnh và những lời bàn tán vào ra khó hiểu, chẳng hạn: “Con nhỏ đó là đồ ăn bám!”, hay là “Đồ lẳng lơ thích mê hoặc người khác!”. Cô bạn tóc ngang vai nhìn thấy tôi, có vẻ hơi ngỡ ngàng rồi giơ tay ngoắc tôi lại. Tôi lúng túng, cô bạn ấy cười, tay chỉ vào chỗ kế bên. Tôi bước lại, ngồi xuống kế bên cô ấy, mỉm cười chào, hỏi: “Tớ tên Linh Lan. Cậu còn nhớ tớ chứ?”
“Nhớ chứ. Hôm đó cảm ơn cậu nhiều lắm. Tớ tên Thảo Nghi.” Thảo Nghi cười cười, cô ấy xinh đẹp với nụ cười tỏa nắng là thế nhưng tôi cảm nhận được cái buồn, cái cô đơn trong ánh mắt xinh đẹp ấy. Tôi nhoẻn miệng cười, nói: “Thảo Nghi, sao cậu lại ngồi đây một mình thế?”
“Ngày nào cũng vậy mà.”
Nghe Thảo Nghi nói vậy tôi hơi ngỡ ngàng. Cô ấy không nói gì thêm, tôi cũng thế. Hai chúng tôi cùng ăn trưa dưới tán cây cổ thụ. Thời gian như chậm đi, im lặng và ấm áp.
Còn 5' nữa là vào lớp, tôi chào tạm biệt Thảo Nghi. Thảo Nghi nheo nheo mắt nói với tôi: “Lần đầu tiên có người trò chuyện với tớ, ăn trưa với tớ. Tớ vui lắm.”
Tôi cũng thế, cũng rất vui, rất vui. Đây là lần đầu tiên có người cùng trò chuyện, cùng ăn trưa với tôi ngoài tên Thiên Ân ấy.
“Ngày mai tớ cũng sẽ tới. Tớ ở lớp 10A7. Tạm biệt, Thảo Nghi.”
Tôi vui lắm. Trò chuyện với Thảo Nghi, tôi thấy ấm áp và gần gũi lắm. Thiên Ân ngồi trong lớp nãy giờ, hình như là chờ tôi. Chết rồi! Tôi nói là xuống căn tin mua đồ ăn, không chừng cậu ta tưởng tôi mua giùm cậu ta luôn á. Nhìn kìa, tuy không để lộ ra ngoài nhưng cái gương mặt cứng đơ của cậu ta hiện giờ là đang hằm hằm với tôi đó.
“Hì hì...”
Cậu ta nhìn chỗ khác, không thèm liếc tôi lấy một cái. Hứ, không thèm. Do gần thi học kỳ nên tôi phải căng tai căng mắt lên mà nghe giảng mặc dù nó chẳng đọng lại được bao nhiêu.
“Giờ giải lao cậu đi đâu?”
Đang tập trung nghe giảng, Thiên Ân khều tay tôi rồi đẩy một tờ giấy nhỏ qua chỗ tôi. Tôi nhìn dòng chữ trên tờ giấy, nhướn chân mày, bấm viết:
“Ăn trưa ở sau trường.”
Cậu ta đọc câu trả lời của tôi xong, viết gì đó nhanh như chớp rồi lại đẩy lại tờ giấy qua chỗ tôi.
“Với ai?”
“Hỏi làm gì?”
Tôi hỏi ngược lại cậu ta, cậu ta nghiến răng, không trả lời lại mà vò nát tờ giấy. Thấy chu môi, khó hiểu, lấy cây viết chọc chọc vào tay Thiên Ân. Cậu ta làm lơ, gục xuống bàn mà không mảy may quan tâm gì nữa.
Giờ giải lao hôm sau, tôi hí hửng ôm đồ ăn trưa ra sau trường, tên Thiên Ân chết tiệt ấy tự dưng đi theo tôi.
“Cậu theo tôi làm gì?” Tôi nhíu mày, càu nhàu trên đường đi.
“Ăn trưa.”
Nhìn hắn kìa, chẳng cầm theo cái gì mà đi ăn trưa. Tôi “Hứ” một tiếng, gồng mình cố gắng đi nhanh hơn cậu ta.
Quả là Thảo Nghi ngồi chờ tôi ở gốc cây ấy. Cô ấy thấy tôi, liền cười híp mắt ngoắc tôi lại. Thấy bóng Thiên Ân phía sau tôi, cô ấy hơi chau mày. Tôi bước lại ngồi kế Thảo Nghi, đoạn giới thiệu Thiên Ân với cô ấy. Thảo Nghi hình như ngạc nhiên lắm, mắt mở to, môi chỉ mấp máy mấy chữ: “Anh... hai?”
Tôi sock toàn tập, Thảo Nghi ngạc nhiên, tôi còn ngạc nhiên hơn. Thiên Ân là anh hai của Thảo Nghi sao? Tôi hết nhìn Thảo Nghi, rồi quay sang nhìn Thiên Ân - cái tên đang ngồi sát sàn sạt bên tôi, mặt điềm nhiên như không có chuyện gì. Cậu ta giật cái bánh trong tay tôi rồi ăn tự nhiên để lại trong đầu tôi biết bao nhiêu là dấu chấm hỏi. Tôi như một con ngốc vậy, lúng túng ngồi giữa bầu không khí của hai anh em họ.
“Anh... hai? Sao lại ở... đây?” Thảo Nghi nghi hoặc, lên tiếng hỏi.
“Ăn trưa với Linh Lan.” Cậu ta trả lời ngắn gọn, Thảo Nghi có vẻ không tin nhìn tôi, tôi gật gật đầu. Cô ấy không nói gì, cười tủm tỉm mờ ám.
Ra về. Thiên Ân có việc bận về trước. Thảo Nghi hẹn tôi đi chơi, dù sao cũng cuối tuần mà. Thảo Nghi cầm túi sách, duyên dáng đợi tôi trước cổng trường. Có nhiều chuyện tôi muốn hỏi lắm, tên Thiên Ân kia keo kiệt, một chữ cũng không hé. Tôi và Thảo Nghi ghé vào cửa hàng sách. Dừng chân ở khu sách Thiên Văn, tôi lấy đại cuốn sách nào đó và đọc.
“Thảo Nghi, cậu với Thiên Ân là anh em sao?”
Thắc mắc nãy giờ tôi cũng buộc miệng hỏi. Thảo Nghi cười híp mắt: “Bọn tớ là anh em sinh đôi mà. Vui thật đấy.”
“Thảo Nghi, sao... hôm qua cậu nói là lần đầu có người trò chuyện với cậu thế?” Tôi càng khó hiểu. Tôi đâu phải là con ngốc mà không thể không nhận ra Thiên Ân rất được học sinh trong trường ái mộ, thế tại sao họ lại phân biệt đối xử với Thảo Nghi?
Thảo Nghi đặt quyển sách trên tay xuống, bước lại gần tôi, đặt hai tay lên vai tôi, nhỏ giọng nói: “Mấy bạn khác nói tớ giả tạo, không ai chơi với tớ cả. Từ cấp hai đến giờ, tớ vẫn chỉ có một mình.”
“Giả tạo?” Tôi nghiêng đầu, ánh mắt tôi giờ vẫn còn 2 dấu chấm hỏi.
“Ừm. Thật ra là tớ thường hay trò chuyện với mấy bạn nam, mấy bạn nữ thì không ai ưa tớ cả. À, cậu nhớ bạn nữ tóc xoăn chứ?”
“Ừm...” Tội gật đầu, chăm chú lắng nghe.
“Cậu ấy là con gái của chủ tịch tập đoàn đá quý Simon, vốn dĩ không ưa tớ từ cấp hai. Hôm đó là tự cậu ta va vào tớ để kiếm chuyện, may mà có cậu. Hi hi…”
Tôi hơi ngạc nhiên, người xinh đẹp, tài giỏi như Thảo Nghi mà cũng bị ghét sao? Quả là lòng người khó đoán mà. Thảo Nghi mỉm cười nhìn tôi. Phải, người bạn gái đầu tiên của tôi.
“Thảo Nghi, chúng ta qua khu tiểu thuyết đi.” Tôi nắm tay, kéo Thảo Nghi qua khu tiểu thuyết. Không nên quan tâm đến những chuyện không vui này nữa, từ nay, Thảo Nghi không cô đơn nữa, tôi sẽ bảo vệ cô ấy. Vừa ngẩng đầu lên, tôi đã thấy cô bạn tóc xoăn hôm trước. Cô ta ngoái đầu lại nhìn chúng tôi, tay đang cầm một quyển sách.
“Ồ!” Tóc xoăn nhếch môi, ném quyển sách lên giá. Hai cô bạn đi theo cô ta - một búi củ tỏi, một xõa mái tóc dài thẳng cũng nhìn chúng tôi, nghênh nghênh mặt thách thức. Tôi khẽ chau mày, nắm chặt tay Thảo Nghi. Chúng tôi lùi ra sau rồi quay bước đi. Bây giờ tốt nhất là tránh chạm mặt. Cái vụ hôm trước chắc cô ta chưa quên đâu. Tôi kéo tay Thảo Nghi xoay người định bỏ đi.
“Hể? Đi đâu mà vội!”
Đang định bước đi, tóc xoăn nắm tóc tôi giật ngược lại. Tôi quay lại đẩy mạnh cô ta một cái ngã nhào dưới đất. Tôi vốn ghét ai nắm tóc mình giật mạnh kiểu như thế. Hai người đi chung với tóc xoăn đỡ bạn mình đứng dậy, quắc mắt nhìn tôi. Thảo Nghi nắm chặt tay tôi, khẽ nói:
“Linh Lan, chúng ta... đi đi.” Cô ấy có vẻ sợ tóc xoăn lắm. Tôi nhìn Thảo Nghi cười trấn an: “Ừm. Chúng ta đi.”
Chúng tôi không làm gì sai cả, là tại tóc xoăn giật tóc tôi, tôi không đẩy cô ta ra chẳng lẽ để cho cô ta giật tóc tôi mãi hay sao? Tôi và Thảo Nghi bỏ đi, để lại tóc xoăn tức tối đứng đó dặm chân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...