Trời đã trở lạnh, tôi như con mèo lười nằm cuộn tròn trong chiếc chăn bông.
Bầu trời âm u, sương mù dày đặc, gió bên ngoài cửa sổ rít từng cơn.
Tôi uể oải gượng dậy, ánh mắt lờ đờ nhìn ra cửa sổ. Rồi bất giác rùng mình một cái, tôi nhớ về những việc xảy ra vào ngày hôm qua. Sau khi nói chuyện với Ngọc Thi, tôi chạy một mạch đến cây bạch quả sau trường, đứng yên ở đấy như một pho tượng đá, trong đầu tôi lúc này chỉ có một câu hỏi: “Tôi là ai?”
Một lát sau thì Thiên Ân chạy đến, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Tôi không biết tôi đã đứng ở đó bao lâu, chỉ biết khi Thiên Ân đến, vai tôi đầy tuyết trắng, người lạnh cóng. Thiên Ân ân cần cởi áo khoác của mình khoác lên người tôi rồi đưa tôi trở về lớp. Suốt đường đi, tôi chẳng hé môi nói một chữ nào mặc dù Thiên Ân hỏi không biết bao nhiêu là câu hỏi. Hết giờ học, tôi khẽ bảo cậu ta: “Lát nữa ra công viên với tôi nhé.”
Thiên Ân đồng ý mặc dù chỉ có điên mới ra công viên khi trời lạnh thế này.
Tôi thả người trên xích đu, chân đung đưa đẩy xích đu lên cao. Thiên Ân nắm hai dây của xích đu lại, nhìn thẳng vào mắt tôi, hỏi: “Thật ra là có chuyện gì?”
Nó né ánh mắt của cậu ta, cụp mắt, giọng lí nhí nói: “Cậu đang giấu tôi một việc gì đúng không?”
Thiên Ân nhíu mày khó hiểu, hỏi: “Cậu đang nói gì thế? Thiếu gia gì chứ?”
“Tôi… chẳng biết gì về cậu cả. Thật là chẳng đúng chút nào.” Tôi nghiến răng, vung chân đạp mạnh về trước nhưng quên mất, Thiên Ân đang chắn trước mặt tôi. Cậu ta thả 2 dây của xích đu ra, ôm đầu gối mình nhăn mặt, trông đau lắm. Tôi cắn môi, rối rít xin lỗi: “Cậu có sao không? Tôi xin lỗi.”
Tôi đưa tay định chạm vào đầu gối Thiên Ân, nhanh như cắt, cậu ta nắm lấy bàn tay tôi kéo tôi đứng bật dậy. Tôi bị mất thăng bằng ngã vào người Thiên Ân, cậu ta ôm lấy tôi, kề cằm lên vai tôi, khẽ thì thầm.
“Cậu bị hâm đấy à?”
Tôi đỏ mặt, ấp úng:
“Hâm gì chứ? Nhảm nhí! Tôi chỉ... chỉ...” Tôi ngừng một lát rồi nói tiếp: “Đơn giản là tôi chỉ muốn biết nhiều thêm về cậu thôi.”
Thiên Ân buông tôi ra, khẽ xoa đầu tôi, nửa cười nửa không nói: “Cậu biết nhiều hơn là mình tưởng đấy, ngốc!”
Nghĩ tới đây, tôi vô thức đưa tay lên đầu mình, vô thức nói: “Ừ, tớ ngốc. Ngốc nên mới thích cậu...”
Và cuối cùng, tôi vẫn chẳng biết gì nhiều về Thiên Ân... AAAAAAAAA!!! Tôi bị cậu ta lừa rồi! Gì mà biết nhiều hơn tôi tưởng chứ? Đang lừa con nít đấy à?
Rừ! Rừ!
Tôi đang điên máu lên thì điện thoại rung lên, tôi chộp lấy cái điện thoại, mở lên xem thì chữ Thiên Ân hiện lên to đùng trước mặt, tôi định ấn tắt nhưng mắt nhắm mắt mở làm sao mà ấn phải nút nghe. Tôi đắn đo một hồi rồi cũng nghe máy. Tôi ra vẻ giận dỗi, gằn giọng nói: “Chuyện gì?”
“Tôi đang đứng trước cửa nhà cậu. Cậu xuống nhanh lên, tôi chờ...”
Nghe tới đây cái điện thoại trên tay tuột xuống, trong đầu lóe lên một tia sáng, tôi luống cuống bắt lấy cái điện thoại, nói như hét vào đó: “Chờ... chờ 10, à, 15, không, 20 phút, tôi xuố... xuống... liền. Nhớ chờ, nhanh lắm. Chờ nhá!!!”
Tôi cúp máy cái rụp, lập tức nhảy khỏi giường, quýnh quáng đánh răng, rửa mặt, thay đồ, chải tóc, cố làm sao cho nhanh nhất có thể, tôi sẽ chạy xuống mở cửa và tống khứ cậu ta. Tôi mà không nhanh lên, nhỡ cậu ta mặt dày vào nhà tôi rồi sao? Rồi mẹ tôi sẽ nhìn tôi với ánh mắt không thể gọi là gian xảo hơn và nói: “Con gái, bí mật gì cũng phải bật mí với mẹ nhé con.”
Nghĩ tới đây, tôi không chịu được, nước mắt chảy ròng ròng. Hu hu, cấm cậu vào nhà tôi đấy!? Tôi quơ tay lấy cái khăn choàng cổ rồi chạy một mạch xuống dưới nhà, chạy thật nhanh xuống cầu thang, hai chân tôi như muốn vướng vào nhau, tôi nắm lấy lan can, quăng mình theo quán tính, nói vọng vào nhà bếp: “Mẹ, con ra ngoài một lát.”
Tôi chạy ngang qua bếp, theo thói quen thì tôi liếc vào nhìn thử rồi chạy vụt đi. Nhưng trong giây phút ngắn ngủi đó, tôi thấy một dáng người vô cùng quen thuộc ngồi tựa người vào sô pha, nhấp từng ngụm trà nóng hổi. Tôi sững người, chạy lùi lại hé mắt vào nhìn. Tôi trợn trừng mắt nhìn cái người đang vô cùng ung dung đó.
“THIÊN ÂN?” Tôi kinh ngạc tới nỗi hai tròng mắt muốn rớt ra ngoài, miệng lắp bắp: “Thiê... Thiên... Ân? Tại sao cậu ở đây... chứ?”
Thiên Ân điềm nhiên nhấp một ngụm trà, rồi ngoắc tay ý bảo tôi lại. Tôi nghi hoặc không làm theo. Mẹ tôi từ đằng sau đi lên, đưa cho tôi một đĩa kẹo Tyrkisk Peber mà ba tôi vừa đem về từ tối qua rồi trách móc tôi: “Con bé này! Để thằng bé Thiên Ân chờ nãy giờ. Tuyết bám đầy người nó đấy. Thôi, hai đứa nói chuyện nhé, mẹ ra ngoài có chút chuyện.”
Tôi gật đầu, nhận lấy đĩa kẹo rồi bước đến, đặt đĩa kẹo lên bàn rồi ngồi xuống cạnh Thiên Ân.
“Sao? Có chuyện gì?” Tôi cúi mặt, hỏi, không thèm nhìn cậu ta. Thiên Ân Vò tóc tôi, vẻ buồn buồn, hỏi: “Còn giận sao?”
Tôi lắc đầu rồi lại gật đầu. Thiên Ân thở dài rồi đứng dậy đi ra. Tôi hơi hụt hẫng, gọi vối theo: “Đi đâu vậy?”
Thiên Ân ngoảnh đầu lại, cười, nói: “Không phải hôm qua có bảo là hôm nay sẽ dẫn cậu đi chơi sao?”
Tim tôi nảy lên một cái, vô cùng hồi hộp, tôi nhớ rồi, Thiên Ân bảo hôm nay sẽ dẫn tôi đi chơi mà, sao tôi lại quên được chứ? Tôi lấy một viên kẹo ra ngậm như đang cố gắng che giấu trái tim đang bồi hồi của mình, tôi “Ừ” một tiếng, thái độ quay ngoắt 180 độ, cười thật tươi đuổi theo Thiên Ân.
Và rồi...
“Tại sao cậu không lấy con ngựa sắt, à nhầm, cái xe hơi hạng sang ấy đi, sao lại đi xe buýt? Lạnh chết được hà...”
Tôi bất mãn ca thán kéo cái áo len lên trùm kín mít, thế mà vẫn còn lạnh, răng va vào nhau lập cập, nói chuyện thì cứ như người sắp chết á. Thiên Ân nhìn tôi, phì cười.
“Cấm cười.”
Tôi mếu máo nhìn cậu ta. Thiên Ân choàng tay qua ôm tôi vào lòng. Mặc dù hơi xấu hổ nhưng ấm áp vô cùng. Tôi không có ý định đẩy cậu ta ra, hai mắt nhắm lại, tim đập thình thịch. Tôi thiếp đi. Mặc dù thiếp đi không nhiều nhưng vẫn cảm thấy ấm. Ấm lòng, ấm người.
Thiu thiu ngủ chẳng biết gì, một bàn tay lành lạnh khẽ vỗ vỗ má tôi. Tôi dụi dụi mắt, ngái ngủ hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Tới nơi rồi.”
Tôi gật gật đầu, lười nhác ngồi dậy, ngáp một hơi dài. Tôi thật sự muốn biết Thiên Ân sẽ dẫn tôi đi đâu đây. Chúng tôi xuống ở trạm xe buýt, nhìn chiếc xe xa dần, tôi ngán ngẩm thở dài. Vừa quay đầu lại. Thiên Ân đã bỏ đi từ khi nào.
“Ê này!” Tôi hốt hoảng gọi, chạy theo thật nhanh.
Chúng tôi đi bộ khoảng 10 phút, dọc hai bên đường đi là những cây hoa đào trụi trơ, tuyết bám trắng xóa trên cành. Tôi theo sát Thiên Ân, trầm trồ ngước nhìn khung cảnh xung quanh. Tôi nheo nheo mắt nhìn về phía trước thì thôi, ôi trời ạ!! Một ngôi biệt thự to đùng. Khi mà tôi vẫn còn đang lơ lửng trên mây, Thiên Ân ấn ấn gì đó, cánh cổng tự động mở ra, thấy tôi đứng bất động, cậu ta khẽ gọi: “Linh Lan, đi nào.”
Tôi giật mình “À, ừ...” rồi chạy theo.
Phải nói nơi đây như một tòa lâu đài vậy. Khuôn viên rộng lớn vô cùng, dọc theo cánh cổng lớn là hai hàng cây kiểng, trung tâm là một đài phun nước lớn bằng đá cẩm thạch, nhưng mặt nước gần như đã đóng băng. Tôi hết kinh ngạc này đến kinh ngạc nọ, khẽ thì thầm với Thiên Ân: “Đây là khu vui chơi nào vậy? Sao tôi chưa từng nghe qua?”
Thiên Ân khó hiểu, hỏi ngược lại: “Cậu bị ngốc hả? Đây là nhà tôi.”
Này, hồn tôi vừa lìa khỏi xác. Tôi không dám thở mạnh, há hốc miệng kinh ngạc vô cùng. Thiên Ân nắm tay tôi kéo đi, tôi như cái xác không hồn mặc cho cậu ta kéo. Ôi, tôi đang nằm mơ đây mà.
Đứng trên bậc thang thứ nhất của lối dẫn lên nhà chính, tôi như sắp khóc đến nơi. Nhà gì lớn vậy? Chỉ lên nhà chính thôi mà gần mười mấy bậc thang. Tôi lết cái thân xác mệt mỏi theo Thiên Ân, lên tới nơi mà muốn đứt hơi. Cho kịp lấy lại hơi, một bóng người chạy vụt đến ôm nhào lấy tôi, bù lu bù loa cả lên: “Linh Lan! Linh Lan!! Cậu giận tớ sao? Hổm nay không đến thăm tớ? Hu hu, Linh Lan ghét tớ rồi sao?”
Tôi mệt mỏi, tựa hẳn vào người Thảo Nghi, vỗ vỗ lưng cô ấy, an ủi: “Không phải thế. Tớ... bị bệnh ấy mà, bị bệnh ha ha ha. Giờ hết rồi nên mới đến thăm cậu nè.”
Thảo Nghi buông tôi ra, nghi hoặc nhìn tôi, mếu. Tôi cười trừ. Từ đằng sau vang lên tiếng của Anh Vũ: “Quên tôi luôn rồi sao? Ôi trời, số tôi thật khổ mà...”
Cậu ta làm ra vẻ đau khổ rồi thay đổi thái độ 180 độ, tiến nhanh lại Thiên Ân, giọng hào sảng: “Bạn tốt, cậu là sao mà nỡ lòng nào để Linh Lan quên tớ thế?”
Thiên Ân hừ lạnh một tiếng, nắm tay tôi kéo đi vào bên trong. Tôi lẹo đẽo theo sau. Nhưng chưa kịp vào nhà, một giọng nói có phần rất Tây của con gái vang lên: “Ủa? Thiên Ân về rồi sao? Tớ đợi nãy giờ.”
Giọng nói ấy vừa cất lên, tất cả mọi thứ xung quanh như chìm vào tĩnh lặng. Anh Vũ, Thảo Nghi lúc nãy còn ồn ào giờ lại nhíu mày, cắn chặt môi. Thiên Ân níu tay tôi lại, kéo tôi đứng sát vào cậu ta.
Tôi khó hiểu nhìn họ đồng thời ngẩng đầu tìm kiếm chủ nhân của giọng nói vừa rồi. Có tiếng giày cao gót “cộp cộp” vang vọng từ trong nhà, một cô gái tóc vàng xoăn từ trong nhà đi ra. Cô ta rất đẹp, mái tóc vàng bồng bềnh lượn sóng, đôi môi đỏ mọng, đôi mắt xanh lóng lánh sóng nước, người vận một chiếc váy suôn đỏ kiêu sa với khăn choàng trắng kín đáo. Trông chẳng khác nào thiếu nữ bước ra từ truyện tranh. Nụ cười vừa nở trên môi đã tắt ngúm đi khi nhìn thấy tôi. Cô ta chau mày, môi mấp máy gì đó không rõ, chỉ thấy vẻ mặt của cô ta hình như kinh ngạc lắm, kinh ngạc lại có phần sợ sệt, người cô ta run rẩy, ngón tay chỉ chỉ về phía tôi:
“Li... Linh... La... Lan...?”
Một loạt hình ảnh kỳ lạ lại ùa đến, đầu tôi choáng váng vô cùng. Nhưng tôi không thể biết rõ đó là gì, những hình ảnh mờ nhạt vô cùng lại vụt qua vụt lại nhanh như chớp. Tôi ôm đầu, bám lấy Thiên Ân. Thiên Ân đỡ tôi, giọng lạnh lùng hỏi cô gái trước mặt: “Tại sao cô lại ở đây?”
Hôm nay Thiên Ân có vẻ rất tức giận. Ánh mắt cậu ta lạnh đến đáng sợ. Tôi day day thái dương, nhắm chặt mắt để xua đi cơn choáng lúc nãy. Thảo Nghi sờ trán tôi rồi thì thầm: “Linh Lan, trán cậu nóng quá.”
Tôi xua xua tay, cười hì hì ý bảo “Tớ không sao cả”. Cô gái tóc vàng vẫn còn kinh hãi nhìn tôi. Tôi nhíu mày, bộ tôi là ma hay sao mà cô ta mới nhìn thấy tôi lần đầu mà đã kinh hãi thế kia? Cảm thấy như bị xúc phạm, tôi thì thầm hỏi Thảo Nghi: “Cô ấy là ai thế?”
Thảo Nghi kinh ngạc hỏi lại: “Cậu không biết sao?”
Tôi lắc lắc đầu, nếu tôi biết, tôi đã không hỏi rồi!
Thảo Nghi với Anh Vũ nói có việc bận nên đã đi ra ngoài. Còn lại tôi, Thiên Ân và cô bạn tóc vàng. Thiên Ân lạnh lùng kéo tôi đi vào trong, lạnh lùng đi lướt qua cô bạn kia mà chẳng nói một lời nào.
Tôi ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha, mồ hôi chảy dài trên trán. Tôi mím chặt môi, cụp mắt nhìn xuống chân mình: Tôi đang né tránh ánh nhìn của cô gái tóc vàng đối diện. Thiên Ân ngồi kế bên tôi, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như thường ngày, cậu ta ung dung rót trà, ung dung thưởng trà. Thảo Nghi và Anh Vũ vừa đi ra ngoài mua đồ, căn nhà rộng chỉ còn lại 3 người: tôi, Thiên Ân và cô gái tóc vàng. À không, còn có mấy người giúp việc nữa.
Chúng tôi không nói gì, chỉ im lặng quan sát nhau. Bầu không khí trở nên rất căng thẳng và sâu trong tôi tự mách bảo mình: Đừng quá tin tưởng cô gái kia!
Tôi lắc lắc đầu xua cái ý nghĩ đó. Sao vậy chứ? Cô ấy trông thật đáng yêu, thiện lương và đáng tin cậy mà. Đột nhiên cô gái tóc vàng lên tiếng, giọng êm như nước chảy: “Tớ tên Tuyết Vũ. Chào cậu. Tớ thường nghe Thảo Nghi nhắc về cậu.”
“Tuyết Vũ ư?” Tôi cảm thấy là lạ, lúc nãy gặp cô gái tóc vàng này ở cửa, trong đầu tôi chỉ hiện lên mỗi cái tên “Mona” cùng gương mặt cười hả hê của cô nhóc tóc vàng lúc tôi rơi xuống dòng suối lạnh. Tôi nuốt nước bọt, suy nghĩ xxem nên đáp lời thế nào bởi tôi cảm thấy chẳng thể nào tự nhiên được với người trước mặt.
Tôi gắng nặn ra một nụ cười, giả vờ nói lắp: “Rất vui được gặp… À, ừm… Tớ là…”
“Linh Lan.” Thiên Ân xen vào lời nói của tôi và nhấn mạnh tên tôi. Cô gái tóc vàng dường như giật mình một cái. Mồ hôi chảy trên trán cô ta nhiều hơn, mày nhíu lại, đôi môi khẽ run lên. Cô ta cười, nói với Thiên Ân: “Tớ biết mà. Linh Lan với Thiên Ân có vẻ thân thiết quá.”
Cô ta nói thế nhưng có vẻ như đang đánh trống lảng. Thiên Ân nhếch môi, ánh mắt nhìn cô ta đầy hàm ý: “Dĩ nhiên rồi. Chúng tôi hiện đang hẹn hò.”
Tim tôi “thịch” một cái khi cậu ta nhắc tới cái chữ “hẹn hò”, tôi cười trừ với Tuyết Vũ. Nhưng khi tôi nhìn cô ấy, tôi đã rất ngạc nhiên. Tuyết Vũ trợn tròn mắt nhìn tôi, cắn chặt môi đến muốn bật máu, hai chân mày nhíu chặt hơn, mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính bết vào mặt, hai tay cô ta nắm chặt lại để trên sô pha, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay tới nỗi muốn rỉ máu. Cô ta chỉ cố cười “ha ha” vài tiếng, giọng run run: “Hóa ra là vậy. Tớ có chút việc, phải đi trước. Chúng ta sẽ gặp sau nhé!”
Nói rồi, Tuyết Vũ chạy thẳng lên lầu, tôi nhìn Tuyết Vũ rồi lại nhìn Thiên Ân. Thiên Ân nhướn mày hỏi tôi như chẳng có việc gì: “Sao lại nhìn tôi? Mặt tôi có dính gì sao?”
Vừa nói, Thiên Ân vừa dí sát người vào tôi. Tôi đẩy cậu ta ra, lạnh lùng nói: “Đi thôi. Tôi muốn về nhà. Chắc mẹ đang lo cho tôi lắm.”
Sáng thứ hai, lớp tôi sôi sục như cái chợ vỡ. Việc là, thằng lớp trưởng lớp tôi mới sáng sớm đã hớt ha hớt hải ôm chồng tài liệu học tập chạy ùa vào lớp, mặc kệ chúng rơi lộp bộp xuống sàn, hắn ta hít một hơi thật sâu để lấy hơi nói, ra vẻ phấn khích vô cùng khiến cho chúng tôi, trừ Thiên Ân, vô cùng tò mò. Mấy đứa trong lớp vô cùng tò mò hối thúc, tên lớp trường cười hì hì, đập tay lên bàn, nói lớn: “Lớp chúng ta có một nữ sinh mới chuyển đến. Nghe nói xinh cực kì – Hắn ta dừng một lát, như nhớ thêm gì, hắn tiếp – À, cô bạn ấy là người ngoại quốc đấy. Ha ha ha ha ha…”
Mấy tên con trai nháo nhào lên, mấy đứa con gái xì xào bàn tán. Tôi lười nhác ngáp một cái, liếc mắt sang Thiên Ân, cậu ta đã gục đầu ngủ từ nãy giờ.
Chuông vào học vừa ngân lên. Cả bọn lớp tôi ngồi ngay ngắn hẳn, ánh mắt ánh lên vẻ tò mò vô cùng. Chúng nó đang chờ “nàng tiên” mới của lớp. Cánh cửa lớp mở ra, cô giáo bước vào, một nữ sinh bước theo sau cô. Cô nữ sinh da trắng như sứ, mái tóc vàng óng uốn lọn, đôi mắt xanh khiến người đối diện cứ nhìn chăm chăm vào nó như bị thôi miên. Tôi kinh ngạc tròn mắt, không thể tin vào mắt mình nữa, là Tuyết Vũ?! Cô ấy nhìn thấy tôi, khẽ nhoẻn miệng cười. Cả lớp nhốn nháo cả lên. Cô giáo đập bàn, lớn tiếng: “Lớp im lặng nào.”
Cả lớp ngay lập tức im bặt. Cô giáo thở dài một tiếng, bảo Tuyết Vũ giới thiệu mình đi. Tuyết Vũ híp mắt cười, giọng nói ngọt ngào ngân lên như khúc ca mùa xuân: “Tớ là Tuyết Vũ, lúc trước tớ sống ở Pari, mong các bạn giúp đỡ nhiều.”
Cả lớp vỗ tay, tôi cũng vỗ tay theo, Thiên Ân vẫn thản nhiên ngủ. Theo tôi nghĩ thì không cần nói nơi mình sống trước kia ra đâu. Tôi chống cằm nhìn Thiên Ân, ánh mắt khẽ khép, mái tóc mềm rủ trước trán, hai má tôi khẽ ửng đỏ. Tôi ngước mắt nhìn Tuyết Vũ, cô ta và cô Di đang nói gì đó. Lát sau, mấy đứa nam sinh khiên một cái bàn để ngay bên bàn tôi, Tuyết Vũ từ từ bước xuống. Nghe tiếng giày cao gót nện xuống sàn, lòng tôi chợt nhói lên, cảm thấy có gì đó không hay sắp đến. Tuyết Vũ đứng trước mặt tôi, cười “thân thiết”. Tôi nhìn Tuyết Vũ rồi nhìn cô. Cô bảo tôi: “Linh Lan, Tuyết Vũ là họ hàng của Thiên Ân, nên cô nghĩ nên cho em ấy ngồi kế Thiên Ân để có thể dễ dàng giúp đỡ nhau.”
Tôi rùng mình một cái. Liếc nhìn Thiên Ân, tôi chẳng hề muốn đi chút nào. Nhìn Tuyết Vũ, cô ta vẫn cười. Tôi cảm thấy có gì đó không đúng ở đây. Cứ như là mình bị “chia rẽ” không bằng. Tôi khó chịu vô cùng, thầm nhủ: “Mình có quyền từ chối mà. Linh Lan, cứ đứng dậy và nói “Không!” nào, mình cũng “quen” Tuyết Vũ mà, mình có thể “thân thiết” giúp cô ta mà”.
Nghĩ sao làm vậy, tôi anh dũng đứng dậy, vỗ ngực mà nói rằng: “Không sao đâu cô. Tuyết Vũ cứ ngồi ở bàn kế bên, em sẽ giúp đỡ cậu ấy mà.” Không hiểu sao, tôi nghĩ ngợi gì đó rồi bổ sung thêm: “Nếu không thì Thiên Ân ra ngồi đầu bàn, em ngồi chỗ Thiên Ân cũng được.”
Và tất nhiên, thua keo này ta bày keo khác, cách thứ hai của tôi cũng không tồi, Tuyết Vũ đồng ý cái rụp. Khóe môi tôi giật giật, chết tiệt, đây không phải những gì tôi muốn, cái tôi muốn là không thể để Tuyết Vũ ngồi kế Thiên Ân được. Cái gì cũng vậy, có hối hận cũng đã muộn. Thiên Ân khẽ mở mắt, lí nhí trong miệng: “Ngốc hết chỗ nói.”
Suốt ngày hôm đó, Tuyết Vũ cứ bám lấy Thiên Ân. Tôi tức tôi, chống cằm nhìn Thiên Ân hằng hộc. Tôi lơ đãng liếc mắt ra cửa nhìn, Ngọc Thi vừa đi ngang qua lớp tôi, cô ta liếc mắt nhìn vào, hai mày nhíu chặt trừng mắt nhìn Tuyết Vũ, không biết sao, nhưng tôi chắc chắn là cô ta nhìn Tuyết Vũ, y như là họ đã có thù oán gì với nhau từ trước. Tôi hất tóc ra sau, nằm ườn trên bàn. Hai mắt từ từ khép lại. Mặc kệ tất, chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi. Tuần này chắc có nhiều chuyện đáng nhớ đây…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...