Tôi ngồi trên xích đu ở công viên, tai đeo headphone, chân đung đưa theo từng nhịp nhạc.
Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời đông, im lìm, lạnh ngắt. Tôi từng ước mơ, ước mơ rằng 3 năm cấp 3 của mình thật nhẹ nhàng, thật thầm lặng. Nhẹ nhàng, thầm lặng hay không thì tôi chưa biết, chỉ biết rằng tôi đang vướng phải mấy vụ lùm xùm này đây. Ngọc Thi và rồi giờ là Hải Đăng, hai người đó chắc phải tâm ý tương thông lắm nhỉ? Dương đông kích tây, hết người này đến người kia đem rắc rối tới ném vào tôi. Giờ thì hay rồi, cuộc sống êm đềm của tôi tan biến rối, đi đâu cũng có người nhìn, ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy, nếu cô bạn nào đó tiện thì quăng luôn cho tôi một câu gì đó thật cay độc! Thử hỏi, đứa con gái như tôi thì có tội vạ gì chứ?
Tôi thầm than vãn, thở dài sườn sượt. Một bàn tay đặt nhẹ lên mái tóc tôi, rồi một giọng trầm ấm vang lên phía trên đầu tôi: “Có chuyện gì sao?”
Người tôi như có lại sức sống, cảm giác lâng lâng. Hai chân mày giãn ra, tôi nhe răng cười hì hì: “Không có gì đâu. Chúng ta ra kia chơi đi!”
Nói rồi, tôi kéo tay Thiên Ân về phía chiếc đu quay khổng lồ, xua hết đi mấy cái dòng suy nghĩ vớ vẩn lúc nãy. Giọng Thiên Ân khe khẽ: “Thật thế không?... À mà thôi...”
Sáng ngày hôm sau, tôi trợn mắt nhìn cái cảnh tượng kinh khủng ngay khi vừa bước chân vào lớp. 7 bông hoa hồng đỏ tươi rói được để ngay ngắn trong một cái giỏ đan bằng dây mây, kèm theo một tấm thiệp màu hồng nhỏ: “Tặng Linh Lan yêu dấu! Hải Đăng.”
Tôi lăn đùng tại chỗ, 7 bông hoa hồng đỏ, chẳng phải ý hắn muốn thông điệp đến tôi rằng: “Tôi luôn thầm yêu trộm nhớ em!”
Hắn ta hết chuyện làm rồi sao? Sến đến thế là cùng! Tôi cau mày, cắn chặt môi, không biết nên xử lí thế nào với đống hoa hồng này. Tôi gần như chẳng còn cách nào khác ngoài việc để nó ở đấy và trả lại tên Hải Đăng sau giờ học, ngay lúc ấy, Thiên Ân từ đằng sau tôi lạnh lùng bước tới cái giỏ hoa trước con mắt kinh ngạc của mọi người trong lớp, kể cả tôi.
“Thiên... Ân...?” Tôi khẽ gọi. Chẳng ai có thể hiểu nổi Thiên Ân sẽ làm gì với nó. Thiên Ân nắm trên tay một nụ hoa và vò nát nó. Tôi ngỡ ngàng, ánh mắt Thiên Ân giờ đây hơi bị xao động, tôi nghĩ cậu ta tức giận. Tức giận vì tôi? Tim tôi nảy “thịch” một cái. Phải rồi, tôi và cậu ta đang “hẹn hò” mà. Tỏ tình với bạn gái mình trước mặt mình, quả là quá sổ sàng. Thiên Ân lạnh lùng quét mắt khắp lớp, tất cả dường như giật mình một cái, có vẻ run rẩy ai nấy trở về chỗ ngồi của mình, làm lơ tất cả như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Một tia nghi hoặc thoáng qua nhưng biến mất ngay lập tức. Tôi lắc nhẹ đầu, kéo tay Thiên Ân ngồi xuống ghế, để giỏ hoa dưới chân bàn rồi quay đầu cười dịu dàng với cậu ta.
“Không sao đâu! Toàn chuyện dở hơi ấy mà!” Tôi nhẹ giọng. Cậu ta gật đầu, rồi cúi xuống bàn gục cho tới khi hết giờ. Trời ạ!
Hết tiết tư, tôi uể oải lết xác vào phòng vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo một tí. Tiếng nước xả, rồi làn nước lành lạnh như thấm vào da thịt làm tôi tỉnh táo mấy phần. Khẽ vỗ vỗ mặt, tôi vui vẻ nhìn mình trong gương. Đột nhiên một bàn tay đập mạnh vào lưng tôi rồi đẩy tôi ngả vào tường. Đầu tôi va vào tường nên hơi choáng váng, tôi mò mẫn những bức tường xung quanh cố gắng gượng dậy. Một giọng chanh chua vang trên phía đầu tôi: “Chào! Lâu rồi không trò chuyện với nhau nhỉ?”
Tôi mở to mắt, kinh ngạc vô cùng. Ngọc Thi? Cô ta định làm gì với tôi nữa đây?
Tôi cố gắng gượng dậy, cố đứng vững trước mặt cô ta. Tôi chau mày, cẩn trọng hỏi: “Cô muốn gì ở tôi?”
“Từ bỏ Thiên Ân và rời xa mái trường này đi, nơi đây không hợp với một người như cô đâu!” Cô ta hừ lạnh, giễu cợt nói.
“Thế nó hợp với cô chắc?” Tôi nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng, hỏi: “Tại sao chứ? Tại sao tôi lại phải từ bỏ? Cô đang đùa với tôi chắc?”
Cô ta cười khẩy một cái, nhếch khóe môi, nói: “Cô đúng là kém cỏi chẳng biết gì! Người như cô làm sao mà xứng với người quý tộc như Thiên Ân được chứ! Ha ha, định làm trò cười cho người ta à?”
Tôi hơi bàng hoàng: “Cô... nói gì cơ? Quý tộc?”
“Nàng Lọ Lem ạ, ai chẳng biết Thiên Ân là con trai của một đại gia tộc lớn, quyền quý. Lọ Lem mãi là Lọ Lem thôi, cổ tích sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực đâu. Chỉ có tôi mới xứng đáng với Thiên Ân thôi.”
Tôi mím môi, nghe không sót một lời nào của Ngọc Thi. Cô ta nói đại gia tộc? Gì chứ? Sao tôi chẳng nghe Thiên Ân nhắc gì vậy? Ngọc Thi nhìn vẻ mặt thất thần ấy của tôi, cảm thấy như nực cười, cô ta nói tiếp: “Ủa? Những việc cơ bản như thế mà cô cũng không biết sao? Haizz, cô thật tầm thường... Từ bỏ sớm đi là vừa, trở về nơi cô vốn thuộc về đi.”
Ngay lúc này, một hình ảnh mờ ảo sượt qua tâm trí tôi. Một cô nhóc nhỏ với mái tóc đen dài chạy vào vòng tay của một người trung niên cao lớn, kế bên ông là một người phụ nữ tóc nâu xoăn lọn. Vòng tay ấy thật ấm áp... Và có một điều cô chắc chắn rằng, họ không phải ba mẹ cô.
“Cô im đi!” Tôi cắn chặt môi, lạnh lùng lên tiếng. Lời thoát ra như làn gió lạnh đến run người. Ngọc Thi lùi ra sau một bước, chau mày: “Cô nói gì?”
“Cô thì biết cái quái gì chứ? Một nười như cô mà dám nói tôi tầm thường sao? Thật nực cười...” Tôi đẩy Ngọc Thi sang một bên rồi bước nhanh ra ngoài. Thiên Ân rốt cuộc là đang giấu tôi chuyện gì vậy? Người trung niên ấy... lại là ai nữa đây? Bước chân tôi ngày càng nhanh như có gì đó thúc giục. Tôi cứ cúi đầu đi thẳng, đi thật nhanh, không chú nên va sầm vào một người nào đó.
“Tôi xin lỗi!”
Tôi rối rít, giọng nói quen thuộc reo lên: “A! Linh Lan! Sao hổm nay cậu không đến thăm...?”
“Xin lỗi Thảo Nghi! Tớ đang vội lắm, gặp cậu sau nhé!”
Tôi đi lướt qua Thảo Nghi rồi chạy thật nhanh. Tôi cũng không biết mình nên chạy đi đâu nữa! Chỉ biết hiện giờ tâm trạng tôi vô cùng khó chịu, vô cùng bức bối và vô cùng... Đột nhiên lúc này tôi nhớ ra một chuyện, cái hôm xảy ra sự việc ở trong nhà vệ sinh ấy, và cả mấy ngày hôm sau nữa, Thảo Nghi biệt tăm, tôi đã rất hi vọng rằng cô ấy sẽ giải thích và làm chứng cho tôi. Nhưng, tôi chẳng nghe thấy gì cả. A, đúng rồi, có thể do cô ấy bận quá chăng? Đúng rồi, có thể cô ấy vẫn còn hoảng sợ nên không dám nhắc tới chuyện này, chắc chắn là vậy rồi!
Tôi cắm đầu chạy một mạch, trong đầu suy diễn hết cái này đến cái kia, không cố định, đến khi dừng lại, tôi ngước mắt nhìn lên thì đã thấy mình đứng trước cây bạch quả sau trường. Tôi ngẩng đầu nhìn những tán cây được phủ trắng bởi tuyết, rồi mơ hồ tự hỏi mình: “Tôi thật ra là ai?...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...