Khi Sư Phụ Hắc Hóa

Edit:Yann.

Beta: Đậu Xanh

Hi Loan nói Ma giới che giấu lối vào ở núi Vụ Lĩnh, nhưng cho dù nàng nghĩ thế nào, cũng không biết nó ở đâu.

Hạ Lan Vi vẫn có chút quen thuộc với núi Vụ Lĩnh, rốt cuộc lúc hồn lìa khỏi xác, nàng đã ở núi Vụ Lĩnh vài lần trong thế giới song song, theo nàng, núi Vụ Lĩnh này, trừ sương mù hơi nhiều và nặng nề, căn bản không có gì đặc biệt.

Hi Loan đi ở phía trước, cẩn thận tìm kiếm trong rừng, không buông tha một tia tung tích.

Hạ Lan Vi nhìn bóng dáng sư phụ định xuyên qua rừng, vừa định nhắc nhở sư phụ cánh rừng này có bầy sói phải cẩn thận chút, sau đó bỗng dưng nhớ tới cái gì đó, hét lớn: "Sư phụ, con biết khả năng lối vào ở đâu!"

Nàng nhớ tới lần trước ở không gian song song, nàng từng vì không yên tâm mà ra ngoài tìm Hi Loan, nhìn thấy một chỗ rất quỷ dị, vừa định qua đi điều tra một phen, đã bị sư phụ ngăn trở ngay lúc đó.

Hiện tại ngẫm lại, có lẽ nơi đó có gì mờ ám cũng không chừng.

Hạ Lan Vi kéo Hi Loan vào trong rừng tìm một vòng, mới mơ hồ tìm được chỗ lúc trước.

Cuối rừng cây, cỏ cây chết khô, sương mù màu trắng đục bay lởn vởn.

Mà núi Vụ Lĩnh này không thiếu nhất chính là sương mù, nhưng nơi này sương mù thoạt nhìn càng đậm hơn một ít.

"Nín thở, đây không phải sương mù mà là chướng khí." Hi Loan nhíu mày.

Hạ Lan Vi ngừng thở, tới gần nhìn kỹ hơn, phát hiện chướng khí cuồn cuộn toát ra từ bên trong.

Tóm lại chướng khí là do hoàn cảnh địa lý không thông thấu, thi thể hư thối sinh ra khí độc, kéo dài không tiêu tan, tích lũy mà thành. Nhưng chướng khí này lại cuồn cuộn không ngừng toát ra, có thể đoán bên trong rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu cỗ thi thể.

Hiển nhiên không phải một nơi tốt để đi vào.

Hi Loan tất nhiên cũng nghĩ tới vấn đề này.

Đang suy nghĩ, một mũi tên bắn lén "Vèo" bay qua, Hi Loan đẩy Hạ Lan Vi ra, ngay sau đó, một loạt mũi tên từ không trung bay tới.

Hi Loan cầm nhuận nguyệt kiếm, đầu vai sôi nổi rơi xuống.

Vô số người từ khắp phía lao ra.

Hi Loan thầm than một tiếng không tốt, không nghĩ tới chướng khí này lại độc như vậy, người chung quanh tới cũng không phát hiện.

Hi Loan nào biết rằng, miếng đất dưới chân chàng, không phải thi thể người thường, mà là một chiến trường bị vứt bỏ mấy trăm năm trước, khi hai giới tiên ma giao chiến.

Bùn đất dưới chân mai táng vô số thi thể người tu tiên và ma tu, linh lực hòa lẫn với ma khí, chướng khí tự nhiên là tàn nhẫn uy mãnh, không giống thường.

Không cho hai người cơ hội thở dốc, linh lực đầy trời hóa thành lưỡi dao sắc bén đồng thời vọt về phía Hi Loan.

Ầm vang một tiếng thật lớn, một cái hố sâu vài mét tại chỗ Hi Loan đứng lúc đầu, chàng che lại ngực, khóe miệng tràn ra một ngụm máu tươi.

Hạ Lan Vi được Hi Loan che chở, cũng không dễ chịu, nàng niệm chú muốn đưa Hi Loan nhập vào không gian, lại phát hiện, linh lực lại biến mất một lần nữa.

Lam Ly Hạo từ trong đám người đi ra, khuôn mặt quạnh quẽ, duỗi tay về phía Hạ Lan Vi: "Sư tỷ, mau đến chỗ đệ."

Hạ Lan Vi còn chưa kịp nói, Hi Loan lại cười ha hả trước, một tay chống nhuận nguyệt kiếm, vài sợi tóc rũ trên gương mặt, khóe miệng cong lên: "Có ta ở đây, ngươi còn trông cậy vào nàng đi đến chỗ ngươi?"

Lam Ly Hạo cắn chặt răng, Tạ Minh Trác lên tiếng, lại nhìn Hạ Lan Vi nói: "Hạ cô nương có thể nhìn rõ, Lam công tử chính là người thừa kế chưởng môn, mà người bên cạnh cô nương, chính là ma đầu giết người không chớp mắt."

Hạ Lan Vi hận không thể đánh một chưởng vào mặt Tạ Minh Trác, nhưng trước mắt linh lực mất hết, cùng hắn cứng đối cứng không phải hành vi sáng suốt, nàng cần tranh thủ thời gian.

Nàng phớt lờ Tạ Minh Trác, nhìn Lam Ly Hạo nói: "Sư đệ, một án của Lam gia, không liên quan đến sư phụ. Nếu đệ muốn biết, không bằng đi tìm xem Cố Phán Yên hiện giờ đang ở nơi nào."

Trong mắt Lam Ly Hạo hiện lên vài phần do dự, vốn dĩ hắn cũng không tin Hi Loan và án diệt môn của Lam gia có quan hệ, nhưng hắn tận mắt thấy Hi Loan ma hóa ở Tạ gia, làm hắn không thể không hoài nghi.....

Chỉ là, tất cả những chuyện này liên quan gì tới Cố Phán Yên?

Thấy thái độ Lam Ly Hạo bắt đầu mềm mỏng, Tạ Minh Trác nhân cơ hội nói: "Mặc kệ chuyện của Lam gia có quan hệ với hắn hay không, mấy mạng người ở Tạ gia không thể thoát khỏi quan hệ! Hôm nay, hắn nhất định phải cho Hồng Dược Cốc, Mộ Dung thị và Tạ gia ta một công đạo!"


Lời này vừa nói ra, mọi người nhìn Hi Loan lời nói lại biến thành oán giận.

Lòng bàn tay Hạ Lan Vi khẩn trương đổ mồ hôi, mắt thấy thế cục không thể khống chế, Hi Loan tay cầm nhuận nguyệt kiếm, cười trầm thấp.

Chàng mặc hắc y, gió thổi mái tóc bay phất phới, môi đỏ như máu, tiếng cười trầm thấp quỷ dị, khiến đám tu sĩ sởn tóc gáy.

"Vậy mà ta không biết, từ khi nào ta lại có bản lĩnh lớn như vậy."

Hi Loan đứng lên, chĩa mũi kiếm về phía mọi người dạo qua một vòng, người bị chĩa vào đều sợ tới mức liên tục lui về sau vài bước.

Chàng cười xấu xa nói: "Nếu ta có bản lĩnh như vậy, các ngươi đã sớm chết ở dưới kiếm của ta."

Lời này nghe xong khiến mấy người vô cùng không thoải mái, Kỳ Chính Thanh cả giận nói: "Sao giới Tu tiên lại có người tàn nhẫn như ngươi! Hôm nay ta lấy danh nghĩa liên minh Tu tiên, diệt trừ ngươi!"

Vạn kiếm tề phát, chỉ thẳng vào Hi Loan, trong tích tắc, vô số bóng kiếm hợp lại rơi xuống.

"Sao lại thế này, linh lực của ta đâu?" Kỳ Chính Thanh vội vàng kiểm tra đan điền, sắc mặt đại biến.

Nghe vậy các tu sĩ khác cũng sôi nổi kiểm tra thân thể mình, sắc mặt cũng khó coi, linh lực đều không thấy.

"Đi mau! Nơi này không thích hợp!" Không biết ai lên tiếng trước.

Một cơn gió mạnh bay tới, chướng khí bị gió thổi tiêu tán, tán lá trong rừng mở ra, chướng khí màu trắng đục vẫn cuồn cuộn toát ra từ chỗ cũ.

Một thân ảnh màu đen, dần dần xuất hiện giữa chướng khí.

"Ta đã vào trận, há có thể dễ dàng rời đi?" Giọng nói khàn khàn khiến người nghe khó chịu, vô cùng khó chịu.

Người đó từ từ tới gần, thân ảnh cũng dần hiện rõ.

Hắn khoác trường bào màu đen, trên đầu đội một chiếc mũ đen thật lớn, không thấy rõ dung mạo, áo đen to rộng buông thõng trên người, cổ tay gầy dưới áo có thể nhìn thấy xương như là một bộ xương khô.

Kỳ Chính Thanh cẩn thận mở miệng: "Các hạ là......"

Hắc ảnh kia cười ha ha ha, nói: "Ta chính là các ngươi vẫn luôn tìm kiếm."

Hắn chậm rãi bỏ mũ, mỉm cười với mọi người.

"Sư huynh......" Hi Loan lúng ta lúng túng nói.

Hạ Lan Vi sợ ngây người, người gầy gò trước mặt làm gì có tí nào giống mỹ nhân sư bá. Nhưng nhìn kỹ, cặp mắt đào hoa kia rõ ràng cực kỳ giống......

Hắc ảnh đi tới, hơi hơi mỉm cười với Hi Loan: "Sư đệ."

Trong đám người rốt cuộc có người kêu lên tiếng: "Là Túc Hòa!"

"Thì ra là Túc Hòa!"

Túc Hòa nhíu mi, giữa mày hiện lên một tia tàn nhẫn, khàn khàn nói: "Ồn muốn chết!"

Trong chớp mắt, người nói bị nhấc lên không trung, một người đang nói chuyện bỗng biến thành cái xác khô.

Tình trạng chết giống hệt người Tạ gia một năm trước.

Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, nhưng khi nói gì.

Kỳ Chính Thanh nói: "Túc Hòa, ngươi còn không mau thu tay lại!"

"Thu tay lại?" Túc Hòa nở nụ cười trầm thấp, bàn tay như xương khô phát ra ngọn lửa màu lam: "Ngươi cho rằng, bây giờ các ngươi còn cơ hội để nói sao?"

"Ngươi......" Kỳ Chính Thanh nghẹn lời, Tạ Minh Trác nói: "Án mạng xảy ra ở Tạ gia đều là do ngươi làm?"

Túc Hòa biết Tạ Minh Trác đang muốn kéo dài thời gian, cũng không vội, cười cười nói: "Đúng vậy."

Hiển thị Tạ Minh Trác không nghĩ tới hắn sẽ thừa nhận nhanh như vậy, Kỳ Chính Thanh hỏi: "Tại sao ngươi lại làm như vậy?"


Tại sao?

Túc Hòa cười dữ tợn nhìn về phía Kỳ Chính Thanh, tu tiên nhân sĩ chính phái, lòng tham không đáy, còn không biết xấu hổ hỏi hắn tại sao?

Hắn cười trầm thấp, bàn tay xương khô vỗ vỗ: "Vậy thì chúng ta phải hỏi gia chủ Tạ gia đã làm chuyện tốt gì."

Tạ Minh Trác trong lòng vừa động, không đổi sắc nói: "Tạ mỗ không rõ."

"Vậy sao?" Túc Hòa liếc hắn một cái, tên cáo già này, chuyện tới bây giờ còn giả bộ hồ đồ!

Hắn lại duỗi tay hút khô linh lực của một tu sĩ, dưới ánh mắt vừa kinh hoàng vừa sợ hãi của mọi người, nói: "Nếu Tạ gia không chịu nói, ta đành phải chờ ở chỗ này."

Linh lực của mọi người đã chịu áp chế, nói là chờ, trên thực tế quá nửa khắc, Túc Hòa sẽ hút khô linh lực một người.

Chuyện này bắt đầu, nói đến cùng phải chịu uy áp của Tạ gia và liên mình Tu tiên, chúng tu sĩ mới đi theo, mắt thấy tai ương sắp ập tới mình, có người rốt cuộc không nhịn được nói: "Tạ Minh Trác! Mau nói chuyện tốt ngươi làm ra đi! Đừng liên luỵ mọi người!"

"Đúng vậy, chúng ta không muốn chết cùng ngươi!"

Nói xong, giơ vũ khí trong tay lên, Tạ Minh Trác biết, nếu hắn ta không mở miệng, những đao thương kiếm kích sẽ phóng về phía mình.

Nghĩ tới nghĩ lui, bí mật lớn nhất của hắn ta cũng chỉ có......

Sao Túc Hòa có thể biết được?

Hắn ta châm chước mở miệng: "Tạ mỗ thật sự không biết."

Hạ Lan Vi dò xét tình huống trong sân, nhất thời không hiểu.

Túc Hòa sớm biết Tạ Minh Trác sẽ không dễ dàng thừa nhận, vỗ vỗ tay nói: "Nếu gia chủ Tạ gia không nói, vậy ta đành thay ngươi nói vậy. gia chủ Tạ gia thời trẻ tư chất bình thường, công lực suốt 100 năm tăng mạnh, nói vậy, mọi người nhất định rất tò mò bí pháp tu luyện độc môn của gia chủ Tạ gia."

Quả nhiên vừa nói xong, một giây trước mọi người còn đang lo lắng, giây tiếp theo trong mắt đã thay bằng tò mò.

Túc Hòa nói: "Có người đồn rằng có một bí pháp, chỉ cần giao hợp với nữ tử sinh ngày âm tháng âm, sau đó hút tinh khí, công lực sẽ cực kỳ cường đại."

Trầm mặc một lát, có người kinh hô: "Chẳng lẽ ngươi nói, Tạ Minh Trác dựa vào cái này......"

Sắc mặt Tạ Minh Trác xanh mét, vẫn phải giả vờ trấn định: "Nếu biết là bí pháp, làm sao có thể biết được tính chân thực, chớ nên nói đùa oan uổng người."

Túc Hòa không đáp, kích một chưởng, một loạt thiếu nữ đội mũ có rèm lụa mỏng đi ra từ phía sau hắn, mọi người há hốc mồm, không rõ việc Túc Hòa muốn nói liên quan gì tới đám nữ tử này.

Ngay sau đó, một đám nữ tử trẻ tuổi nhấc tay, mũ có rèm bị ném xuống đất, mọi người hít ngược một hơi khí lạnh.

Dáng người của đám nữ tử này rất đẹp, đường cong yểu điệu, nhưng khuôn mặt lại tiều tụy, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, giống như lão phụ bảy tám chục tuổi.

Một thiếu nữ mở miệng: "Tiểu nữ tên A Xảo, ở nông thôn thuộc Phong Vân Trúc, một tháng trước......"

Giọng nói nàng ta run run: "Một tháng trước, bị người cưỡng ép đến Tạ gia, thả vào lò luyện......"

Ngày ấy A Xảo giặt quần áo bên sông, đang chuẩn bị về nhà, không biết tại sao bị một đám người đánh ngất bắt đi.

Lúc nàng ta mở mắt ra, phát hiện mình bị nhốt trong một căn phòng bịt kín, bên trong có mười mấy đại nữ tử giống nàng ta.

Ánh mắt của những nữ tử đó dại ra, lời nói không đồng đều. Nàng ta không biết mình bị bắt tới làm gì, vì sao lại bị chú ý tới, mà những cô nương trong phòng mỗi ngày sẽ bị bắt đi vài người.

Cô nương bị mang đi, có người không trở về, có người trở lại, nhưng ngày càng già nua. A Xảo tâm lạnh một nửa, chưa kịp chạy trốn, đã bị đưa ra ngoài.

Nàng ta bị đưa vào một căn phòng không có cửa sổ, bịt kín mắt, không nhìn rõ cái gì, trong bóng đêm, có người cởi quần áo nàng ta......

Sau khi xong việc, nàng chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, bị nhốt vào một cái lồng sắt, lúc nàng ta mở mắt ra, mới biết trong phòng chật kín có một trăm cái lồng sắt giống nhau.

Nữ nhân bên trong, khuôn mặt già nua, hữu khí vô lực dựa vào bên cạnh lồng sắt, không còn sức lực giãy giụa.

Nàng ta không phải không muốn thoát đi, nhưng những nữ nhân đánh bạo chạy trốn, đang sống sờ sờ bị chặt hầu ném vào lò luyện đan......


Một ngày, khi thể lực nàng ta chống đỡ hết nổi ngất đi, những người đó cho rằng nàng ta đã chết, ném nàng ta vào bãi tha ma, lúc này nàng ta mới miễn cưỡng giữ được tánh mạng.

A Xảo không nhanh không chậm nói hết nỗi khổ của mình, nói đến chỗ thương tâm, không nhịn được liên tục bật khóc.

Người nghe càng vì vậy mà tức giận.

Cư nhiên lấy người sống để tiến hành tu luyện!

Bọn họ thế mới biết, thì ra nguyên nhân Tạ gia trường thịnh không suy, sau lưng lại làm ra chuyện tổn hại luân thường tàn nhẫn như vậy.

Sau khi A Xảo nói xong, nữ tử phía sau nàng cũng đứng ra, tiếp tục nói về cuộc sống của mình lúc đó. Cuộc gặp gỡ của nàng ta và A Xảo cơ hồ giống nhau như đúc, điểm khác biệt duy nhất, người bắt nàng ta là người của Mộ Dung gia.

Càng nói về sau càng khiến mọi người khiếp sợ, thì ra không chỉ có Tạ gia, mà Mộ Dung gia giao hảo với Tạ gia, đều âm thầm làm việc dơ bẩn!

Lại hồi tưởng những người đã chết, Tạ Hoài Lĩnh, Mộ Dung Tô, Nguyên Thành Liệt...... Bây giờ mọi người đều rõ vì sao Túc Hòa muốn giết những người này.

Kỳ Chính Thanh không nghĩ tới đáp án này, làm Minh chủ liên minh Tu tiên, vậy mà hắn lại để những chuyện này tùy ý xảy ra dưới mí mắt mình.

Hắn thẹn, cuối cùng hỏi Túc Hòa nghi vấn cuối cùng trong lòng: "Vậy tại sao ngươi lại giết cốc chủ Hồng Dược cốc? Chuyện này liên quan gì tới ông ấy?"

Túc Hòa cười ha hả cười, trầm giọng nói: "Đúng là không liên quan tới ông ta, ông ta không làm gì cả, thật sự sạch sẽ, nhưng điều ông ta không nên làm nhất chính là đưa ra cái bí pháp này!"

Trong ánh mắt Túc Hòa nhiễm một mảnh đỏ ửng, nếu lúc trước lão già này không nói ra bí pháp cho bọn chúng, có lẽ sau này sẽ không có gì.

Kỳ Chính Thanh dừng một chút, nhìn dáng người không ra người quỷ không ra quỷ của Túc Hòa, nội tâm bi thống nói: "Vậy tại sao ngươi không trực tiếp trừng trị tội ác của họ trước công chúng? Nếu làm vậy nhất định có thể đòi được một cái công đạo!"

Hà tất phải đi lên con đường này?

Như nghe được thiên hạ chê cười, Túc Hòa cười khanh khách, tiếng cười càng lúc càng lớn, càng ngày càng chói tai, bỗng nhiên hắn mở mắt tàn nhẫn nói: "Vì sao? Các ngươi không xứng biết!"

Hắn đi lên trước vài bước: "Công đạo, ta muốn công đạo gì? Thứ ta muốn chính là mạng của các ngươi!"

Công đạo là cái gì? Công đạo có thể thay đổi chuyện đã xảy ra sao?

Nói đến công đạo muộn trăm năm này, hắn đã sớm không cần.

Cả người hắn tỏa ra hắc khí, môi lẩm bẩm niệm chú, bỗng nhiên mạch máu trên da nổi lên, trở nên đỏ ngầu, trên đỉnh đầu, hồng quang gắt gao chiếu xuống bao phủ mọi người.

Mặt đất rung chuyển dữ dội.

"Đây là cái gì?"

"Hắn làm gì vậy?"

Mắt đào hoa của Túc Hòa nhẹ chớp, trên lòng bàn tay như xương khô xuất hiện một chiếc chuông màu đen, lớn bằng bàn tay, không có gì nổi bật.

"Đây là......"

"Chuông Roman! Đây là chuông Roman!"

Truyền thuyết chuông Roman từng thu mười vạn tiên ma, sát khí rất nặng, người bị chiếu vào nhất định không thể sống.

Nhưng mà sau này nó bị thất lạc ở Ma giới, mấy trăm năm không có người biết, tại sao lại nằm trong tay Túc Hòa?

Chẳng qua vấn đề này, bọn họ không có thời gian đi tìm đáp án.

Túc Hòa ngưng tụ linh lực, cười vang nói: "Đều đi chết đi!"

Cửa chuông màu đen lơ lửng giữa không trung, bắt đầu tỏa ra ánh sáng đỏ như máu.

Các tu sĩ nóng nảy, ném pháp bảo trên người muốn phá trận.

Từng tiếng chuông vang dần dần truyền đến, tiếng chuông nổ vang chói tai, vốn còn ở xa chân trời, lập tức, vang gần như bên tai.

Những tu sĩ còn đứng trên mặt đất, chưa kịp ngửa đầu đã bị cửa chuông to lớn hút vào, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.

Chiếc chuông màu đen hình như ăn đủ máu người, ngay lập tức biến thành màu đỏ.

Chuông bắt đầu kịch liệt co rút lại lên, trong giây lát, chuyển qua trên đầu đám người Hi Loan và Hạ Lan Vi.

Mắt thấy Hi Loan chống đỡ không nổi, mái tóc đen dày phất phơ trong gió, cẩn thận che chở Hạ Lan Vi, dùng nhuận nguyệt kiếm gắt gao chống lại cửa chuông.

Nhuận nguyệt kiếm là linh ngọc vạn năm chế tạo mà thành, ngày thường luôn phát ra ánh sáng, khí thế bức người, nay thân kiếm mới chém vài nhát vào chuông, mặt kiếm bị xước vài đường, ánh sáng ảm đạm, giống như chiếc kiếm bình thường bị vứt bỏ.

Ánh sáng từ cửa chuông như lửa làm lưng chàng bỏng rát, trên trán thấm ra tầng tầng mồ hôi.


Lúc hai người sắp bị hút vào cửa chuông, một bàn tay gắt gao bắt được Hi Loan.

Một bàn tay xương xẩu kéo chàng lại.

Hi Loan ngoái đầu nhìn lại,: "Sư huynh?"

Túc Hòa làm như không có gì không khoẻ, hơi hơi mỉm cười: "Không nghĩ tới lúc này đệ còn nguyện ý gọi ta một tiếng sư huynh."

Hạ Lan Vi dường như nhìn thấy mỹ nhân sư bá mỉm cười hòa ái lúc trước.

Túc Hòa liếc mắt nhìn Hạ Lan Vi một cái, mắt đào hoa nhẹ nhàng nheo lại, nỗ lực nhịn cười: "Không nghĩ tới tiểu tử này, lại thích tiểu sư điệt nhà ta, trách không được ta đã sớm thấy hai người các ngươi không thích hợp. Cũng được, tình cổ của tiểu tử này ta không cần lo lắng."

Hạ Lan Vi mắt phiếm nước, nhẹ nhàng gọi một tiếng "Sư bá", lại có chút nghẹn lời, Túc Hòa cười sờ sờ đầu nàng: "Ta vẫn thích con gọi ta là mỹ nhân sư bá, khóc cái gì, xấu muốn chết."

Túc Hòa hung hăng túm Hi Loan khỏi cửa chuông, áp vào bọn họ, cười cười nói: "Ta phải đi, các ngươi không cần nhớ ta đâu, tuy rằng ta biết đây là một việc rất khó haha, không có biện pháp, ai bảo mị lực của ta lại lớn như vậy."

Nói xong, hắn dùng hết sức lực toàn thân, đánh một chưởng khiến hai người bay ra ngoài trận, khẽ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng theo cửa chuông bay vào.

Hi Loan sợ hãi vươn tay, nhưng lại không bắt được thứ gì.

Túc Hòa quay đầu lại, hơi mỉm cười nhìn hai người, môi mấp máy.

Hẹn gặp lại, sư đệ.

Bóng dáng gầy gò của Túc Hòa chui vào trong chuông, thân chuông bành lớn, lập tức lại kịch liệt co rút rồi thu nhỏ bằng bàn tay, sau khi tới tới lui lui vài lần thì dừng lại.

Ngay sau đó một âm thanh nổ vang, bạch quang chói mắt đánh nát thân chuông, vô số mảnh nhỏ bắn tung tóe từ thân chuônh, như pháo hoa trên trời.

Hạ Lan Vi vươn tay, một mảnh nhỏ bay bay hạ xuống lòng bàn tay, nàng ngơ ngẩn nói: "Mỹ nhân sư bá......"

Đây là mảnh nội đan của mỹ nhân sư bá......

Mỹ nhân sư bá người......

Nổ tan xác mà chết......

Hi Loan ngơ ngác mà nhìn mảnh nhỏ trước mắt, mọi thứ quá nhanh khiến chàng chưa kịp phản ứng.

Chàng không thể tin, người vừa mới nói chuyện ở trước mắt, trong nháy mắt, đã không thấy tăm hơi.

Chỉ cần chớp mắt một cái, chàng sẽ nhớ tới, năm đó ở Đạo Diễn tông, đôi mắt đào hoa của Túc Hòa sáng rực, hỏi: "Này, ngươi là sư đệ mới tới?"

Nhưng tất cả mọi thứ đều như mây khói thoáng qua, trước mắt tan thành mây khói, không còn vướng bận.

Một bóng người màu đen từ phía sau nhẹ nhàng đi ra.

"Không cần khổ sở, đó chính là lựa chọn của người."

Hạ Lan Vi ngẩng đầu nhìn, người tới một thân hắc y, giữa trán có cuốn văn màu xanh đậm, có vài phần rất giống Cô Cô Gà.

"Ngươi là người phương nào?"

Người nọ chụm tay áo lại: "Ma Tôn, Trường Hoan."

Hắn lấy một phong thư từ tay áo, đưa cho Hi Loan: "Nhìn xem, đây là hắn nhờ ta giao cho các ngươi."

Hi Loan hồng mắt nhìn thư, đầu ngón tay run rẩy.

Sau một lúc lâu, hắn lại thở dài, lắc đầu, cất phong thư thật cẩn thận trong lòng ngực.

n Trường Hoan nói: "Trước khi tới đây, hắn đã sẵn sàng chết. Chuông Roman là sát vật, chỉ có chỉ có người khai trận mới có thể phá hủy nó."

Hi Loan đứng dậy, nhìn ngọn núi mênh mông sương mù, cảm thấy trong lòng cũng toàn là sương mù.

Chàng cảm thấy Túc Hòa sư huynh cũng giống như sương mù, chàng chưa bao giờ nhìn thấu.

Hiện giờ, cũng không còn cơ hội nhìn thấu.

Trường Hoan khom lưng nhặt một mảnh nhỏ màu xanh đen, có thể mơ hồ thấy được chữ viết ở mặt trên, là tên của một người nào đó.

Hắn khẽ cười một tiếng, thầm nghĩ: "Đã sớm khắc tên mình lên đây, lão huynh, xem ra huynh vốn không tính toán tồn tại trở về."

Nhưng không trở lại cũng tốt, trời đất này không thể dung nạp dưới huynh, huynh ở bên kia, lại có thể tiếp tục tiêu sái tự tại.

Hắn đặt mảnh đồng thau vào trong tay áo, thân ảnh mơ hồ biến mất giữa chướng khí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận