Edit:Yann.
Beta: Đậu Xanh
Hạ Lan Vi tỉnh dậy, đầu có chút choáng váng. Nàng hồi tưởng lại, đêm qua sau khi băng bó cho sư phụ, không hiểu sao nàng lại mê mang, mơ mơ màng màng một hồi rồi thiếp đi.
Ngọn đèn dầu trong phòng yếu dần, nàng đứng dậy, duỗi tay xốc màn che lên, chỉ cảm thấy tay mình nặng trĩu, mềm như bông không có sức lực, động tác ngày thường có thể dễ dàng hoàn thành, bây giờ lại tốn không ít sức lực để làm.
Gót chân di chuyển, chỗ mắt cá chân truyền đến cảm xúc kỳ quái, nàng cúi đầu nhìn chuỗi xích thủy tinh màu hồng nhạt đang tròng lên mắt cá chân nàng.
Từng viên xích thủy tinh xâu chuỗi thành vòng quây quanh mắt cá chân, màu hồng nhạt, từng viên xích giống hệt hạt lựu nhỏ. Nàng duỗi tay sờ sờ, ấm áp, xúc cảm rất thoải mái, đeo trên mắt cá chân cực kỳ đẹp đẽ, không có chút khó chịu nào. Nếu xích thủy tinh này không phải dùng để trói nàng thì Hạ Lan Vi sẽ rất vui vẻ.
Nàng giật mạnh, kéo nốt phần còn lại của dây xích ở cuối giường, ước chừng dài một mét, nhiều lắm chỉ có thể đi xung quanh mép giường vài bước.
Hạ Lan Vi thở dài, quay trở lại giường, chôn mặt trong chăn, vẻ mặt hậm hực.
Được rồi, lần này không những trở lại trước khi nàng được giải phóng, sư phụ còn thêm không bình thường. Nàng vùi mặt vào trong chăn, trước sau vẫn không hình dung được, nàng cảm thấy tính chiếm hữu của sư phụ nhà nàng đã vượt xa phạm vi của người bình thường.
A a a a! Cho nên nguyên chủ rốt cuộc đã làm gì để sư phụ mất không chế như vậy!
Hạ Lan Vi lăn lộn trên giường nửa ngày, dù sao cả người vô lực, không bằng ngủ, lúc tỉnh lại có thể khôi phục sức lực. Nghĩ như vậy nàng lại chìm đắm vào giấc ngủ.
Cũng không biết qua bao lâu, nàng không ngủ được nữa, liếc mắt nhìn khắp phòng, có chút thất vọng mà rũ mắt.
Sư phụ không tới.
Nàng gian nan ngồi dậy, nửa thân trên dựa vào tường, thở phì phò. Chỉ cần động tác đứng dậy, đã tiêu tốn không biết bao nhiêu sức lực của nàng, ngay cả ngón tay cũng như nặng ngàn cân.
Không ngờ sư phụ lại hạ nhuyễn cốt tán.
Hạ Lan Vi cắn răng, vừa tức vừa hận.
"Tại sao lại tự mình đứng lên?"
Hạ Lan Vi ngẩng đầu, không biết Hi Loan đã vào phòng từ lúc nào, trong tay còn bưng cơm canh.
Nhìn mặt trời bên ngoài, hình như đã là giữa trưa.
Chàng ngồi ở mép giường, dựa Hạ Lan Vi trên vai chàng, tay trái cầm một chén canh, cẩn thận dùng muỗng múc canh, thổi một lát rồi đưa qua: "Uống canh trước cho ấm dạ."
Hạ Lan Vi vô lực dựa vào lồng ngực chàng, nghĩ nghĩ, vẫn ngoan ngoãn há miệng. Trong lòng yên lặng nghĩ, trước mắt sư phụ yêu cầu cảm giác an toàn, nàng cần phải dùng tình yêu để cảm hóa chàng.
Hạ Lan Vi thuận theo phối hợp ăn canh, Hi Loan hàm chứa cười nhìn nàng. Hạ Lan Vi trong lúc vô tình nhìn thoáng qua nụ cười của sư phụ nhà mình, thần kinh run lên.
Vô nghĩa, người cột nàng trên giường nhốt ở trong phòng, bây giờ lại nở nụ cười ngọt như mật, ai mà không sởn tóc gáy.
Lúc nàng cúi đầu run rẩy, răng cửa chạm vào muỗng sứ màu trắng, canh ấm chảy ra, từ xương quai xanh đi xuống, nhanh chóng thấm ướt trung y quanh cổ nàng, cổ áo Hi Loan cũng bị dính một ít.
Lần này xong rồi.
Hạ Lan Vi đáng thương hề hề nói: "Sư phụ, đồ nhi không cố ý." Trên thực tế ngực nàng hơi dính dính, rất khó chịu.
Nàng nghĩ nghĩ, thấy Hi Loan cầm chén đặt sang một bên, thoạt nhìn vẫn chưa tức giận, vì thế đánh bạo, vô lực dựa vào Hi Loan dỗ dành: "Quần áo đồ nhi bẩn rồi, muốn thay quần áo, không bằng người tháo đồ ở chân đồ nhi ra, đồ nhi rất khó chịu......"
Tốt nhất là tháo dây xích ra, sau đó khôi phục sức lực cho nàng.
Nghĩ thế nàng tiếp tục khổ sở nói: "Dính dính, rất không thoải mái."
"Thật không?" Hi Loan không rõ ý vị nói nhỏ bên tai nàng.
Hạ Lan Vi bỗng nhiên cảm thấy trước ngực rất lạnh, sự thật chứng minh, cảm giác của nàng không sai, nàng thật sự rất lạnh.
Hi Loan cầm trung y của nàng trong tay, nhẹ nhàng ném bay xuống cuối giường.
"Nếu bẩn thì đừng mặc." Chàng nói.
Hạ Lan Vi: "......" Tai đỏ ửng, nàng duỗi tay ôm lấy mình, Hi Loan lại dễ dàng kéo tay nàng ra, Hạ Lan Vi kinh hô một tiếng, chàng không cản mà cúi đầu.
Từ xương quai xanh đi xuống, nói là hôn môi, không bằng nói là liếm láp, từng chút từng chút, giống như có dòng điện chạy loạn trong cơ thể, thân thể vốn không có bao nhiêu sức lực hoàn toàn mất hết, tim nàng đập đến lợi hại, máu nóng dồn hết lên mặt, đỏ tía như đám mây phía chân trời.
"Lan nhi thẹn thùng?" Hi Loan ngẩng đầu, nhẹ nhàng cười, môi hồng căng mọng, mang theo ánh nước, có một kiểu dụ hoặc khác.
Nàng quay đầu đi, cứng ngắc nói: "Không...... Không có."
Hi Loan nâng cằm nàng, cười nói: "Mặt đỏ như này, còn nói không phải thẹn thùng, vi sư không tin đâu."
Nghe thấy chàng nói "Vi sư", Hạ Lan Vi càng thẹn, mặt nóng đến kinh người: "Người, người......" Nàng xấu hổ không nói ra lời.
"Lan nhi luôn thích nói dối." Hi Loan nhéo mặt nàng, trong mắt mang theo lưu luyến, tới gần nàng: "Nhưng làm sao bây giờ, vi sư nên bắt con làm gì bây giờ đây?"
Hi Loan lẩm bẩm tự nói, ánh mắt dần dần mê mang, động tác trên tay cũng không dừng lại, mắt thấy trên người không còn bao nhiêu món quần áo, Hạ Lan Vi nóng nảy, đỏ mặt nói: "Sư phụ, người tỉnh lại đi!"
Hi Loan cười ha hả, đỏ mắt nhìn Hạ Lan Vi, liếm liếm môi: "Từ đầu tới cuối ta luôn thanh tỉnh."
Hạ Lan Vi còn muốn nói nữa đã bị Hi Loan chặn môi.
Sau đó Hạ Lan Vi bắt đầu có chút mơ hồ, chỉ nhớ rõ dường như bản thân được đặt giữa đại dương mênh mông, ban đầu vốn là trời trong nắng ấm, lập tức lại mưa rền gió dữ, nàng ở trên mặt biển trôi nổi, lập tức chìm xuống đáy biển, lại bị sóng nâng lên tận trời cao, lên lên xuống xuống, như đang nằm mơ.
Trong mắt Hi Loan đỏ ngầu, nhảy lên ngọn lửa hưng phấn, chàng quấn lấy Hạ Lan Vi nói đi nói lại: "Vĩnh viễn đừng rời khỏi ta."
Hạ Lan Vi giữa lúc choáng váng cũng không quên sứ mệnh vĩ đại của mình, ôm cổ Hi Loan kiên nhẫn đồng ý hết lần này tới lần khác, chứng minh tâm ý của mình.
Nhưng mà khổ nỗi là, mặc kệ nàng bày tỏ tâm ý như thế nào, Hi Loan vẫn không tin.
Trừ lúc ở trên giường, cơ hồ nàng không thấy nổi bóng dáng của chàng, nếu vừa đến, lại bị áp trên giường, cùng hắn làm đủ loại việc xấu hổ, còn phải trả lời những câu hỏi nàng đã trả lời vô số lần.
Ví dụ Hi Loan đỏ mắt hỏi: "Đáy lòng con có ta?"
Hạ Lan Vi vội vàng cho chàng thấy trong lòng nàng chỉ có một mình chàng, Hi Loan nghe xong bỗng nhiên cười, lạnh nhạt nói: "Kẻ lừa đảo."
Sau đó lần tiếp theo tới chàng lại hỏi, mặc kệ Hạ Lan Vi giải thích như thế nào, tận tình khuyên bảo như thế nào, kết quả đều bị một câu "Kẻ lừa đảo" của Hi Loan đánh đến á khẩu không trả lời được, sau đó bị lăn qua lộn lại, thăng trầm trong bể dục vọng.
Hỏi nhiều, Hạ Lan Vi cũng bực mình, có đôi lúc nàng rất tức giận, lúc nghe thấy chàng hỏi lại, sẽ cắn một ngụm trên bờ vai của chàng, hoặc là nhân lúc chàng đang trầm mê, lặng lẽ tặng sau lưng chàng mấy vết cào.
May mà Hi Loan thấy nàng không có sức lực, chậm rãi khôi phục cho nàng vài phần sức lực, nhưng chỉ được như người phàm bình thường.
Sau đó, Hạ Lan Vi bắt đầu lấy chân đá chàng, cho dù mỗi lần đều bị Hi Loan hung hăng ngăn chặn, sau đó chỉ có nàng bị bắt nạt, nhưng mỗi lần như vậy Hạ Lan Vi luôn không nhịn được làm như thế, nàng cảm thấy cực kỳ tức giận, nếu nàng tiếp tục thì thật biến thái giống như sư phụ.
Nàng khẽ cúi đầu thở dài.
Thời gian trôi qua, xích thủy tinh trên chân Hạ Lan Vi biến thành một chiếc xích chân rất đẹp, tròng ở trên mắt cá chân nàng, nàng có thể tự do đi lại khắp phòng.
Hạ Lan Vi biết, nếu nàng dám đeo xích chân bước ra cửa phòng một bước, chuỗi thủy tinh này lập tức sẽ trói gô nàng ném vào trong phòng, về chuyện này, Hạ Lan Vi thật sự không muốn nhớ lại.
Tới ban đêm Hi Loan quả nhiên lại tới lăn lộn nàng, chỉ là hôm nay không biết sao lại thế này, chàng nhiệt tình một cách lạ thường, hại Hạ Lan Vi mệt đến mắt không mở ra được, Hi Loan cúi xuống bên tai nàng, nói: "Lan nhi."
Chân Hạ Lan Vi nhẹ nhàng nâng lên, thằng nhãi này phỏng chừng lại muốn hỏi nàng loại vấn đề ngu xuẩn có yêu chàng hay không đây mà.
Hi Loan đè nặng ở bên tai nàng nói nhỏ nói: "Chúng ta sinh đứa nhỏ đi!"
Hả?
Bàn chân đang nâng lên của Hạ Lan Vi hạ về. Khó có khi nghe thấy sư phụ nói về cái khác.
Hi Loan bắt lấy tay nàng hôn lên nói: "Được không?"
Hạ Lan Vi không biết tại sao sư phụ bỗng nhiên nghĩ đến sinh đứa nhỏ, phải biết tỉ lệ đậu thai của tu sĩ vô cùng thấp, muốn đứa nhỏ không phải chuyện dễ dàng. Nhưng nàng nghe ra trong lời nói của Hi Loan có sự tha thiết mong đợi, sự háo hức và muốn an ổn tinh thần.
Hi Loan mở miệng lần nữa, giọng nói mềm xuống, trong mắt mang theo một tầng hơi nước, mang theo một tia cầu xin nói: "Được không?"
Hạ Lan Vi không chịu nổi ánh mắt này của sư phụ, tức giận tan thành mây khói, trong lòng mềm đến rối tinh rối mù, hôn gương mặt chàng, dịu dàng nói: "Được."
Có đứa nhỏ, chắc là sư phụ sẽ an tâm. Tưởng tượng có một sinh mệnh, có lẽ đôi mắt cái mũi giống nàng, vẻ mặt và tính cách giống sư phụ, hoặc là dáng vẻ khác, nàng bắt đầu động tâm, dường như cũng sinh ra một chút chờ đợi.
Hơi nước trong mắt Hi Loan dần dần tản ra, trong mắt như có ngàn vạn đóa pháo hoa nở rộ.
Hạ Lan Vi bên này thì vội vã tạo người, mà vị công tử đêm đó lại mắc bệnh tương tư.
Hôm nay đã là lần thứ một trăm Trần Khanh nhìn bức họa trên tường thở dài.
Trong bức tranh, ngọn đèn dầu lộng lẫy, đầu đường phồn hoa, bàn tay trắng nõn của nữ tử áo đỏ lướt qua hoa đăng, nghiêng mặt dịu dàng. Trong mắt còn mang theo nụ cười kiều diễm.
Trần Khanh nhớ lại buổi tối hôm ấy, thoáng nhìn qua đã thấy kinh ngạc. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, loại việc nhất kiến chung tình sẽ xảy ra trên người mình.
Cho dù bị từ chối, hắn vẫn phái người đi hỏi thăm một phen, kết quả không tìm được. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cũng chỉ có thể cảm thán ý trời.
"Ta nói ngươi cả ngày ở nhà làm gì, thì ra là mắc bệnh tương tư." Lục công tử không nhanh không chậm đi vào, hào phóng mà thưởng thức bức họa.
Trần Khanh đỏ mặt, thấy hắn nhìn chằm chằm, thân hình che chắn bức họa: "Ngươi đi vào sao không gõ cửa!"
Lục công tử cười: "Cũng không biết là ai, mê muội cái gì, ta gõ cửa cũng không nghe thấy."
Trần Khanh chán nản, xoay người cuộn bức tranh đang treo cất đi. Ánh mắt Lục công tử lại lần nữa dừng ở nữ tử trên bức họa, nhướng mày, nữ tử này, hình như đã gặp qua ở đâu đó?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...