Edit:Astute Nguyễn
Beta: Đậu Xanh
Dạo này tông môn có vẻ khá yên bình, tất cả mọi người đều vô cùng hồi hộp, vì tiên thí đại hội sắp tổ chức, đây chính là đại hội tỷ thí trăm năm mới một lần, cũng là thời điểm các môn phái tu tiên phân tranh cao thấp.
Tuy Đạo Diễn tông luôn ẩn sâu trong núi rừng, không tranh chấp với thiên hạ, nhưng vẫn là một trong số các phái đứng đầu Tu Tiên giới, vậy nên suy cho cùng, đại hội tiên thí vẫn không làm qua loa được.
Nhưng Hạ Lan Vi thì khác, đối với nàng mà nói, tu tiên chỉ là phương thức để tự vệ mà thôi, nàng cũng không muốn nổi danh, ngược lại nàng còn sợ mang tiếng. Cho nên lúc mọi người đều bận rộn luyện tập kiếm thuật, nghiên cứu đạo pháp, thì Hạ Lan Vi ngâm nga bài hát, thảnh thơi nằm trên cây ngủ.
Sở Minh luyện tập ở võ trường cả một ngày, thấy Hạ Lan Vi nghỉ ngơi bên cạnh, gần như chẳng thèm luyện tập, hắn nhịn không được hỏi: "Sư muội, muội thật sự không định tham gia tiên thí đại hội sao?"
Hạ Lan Vi lơ đãng nói: "Đúng, ta chỉ tới cổ vũ cho huynh thôi, còn tham gia gì đó vẫn là bỏ đi."
"Đừng!" Sở Minh nói: "Lần trước muội tham gia tỷ thí ở tông môn không thắng, sao lần này không tham gia tiên thí đại hội đi, cho bọn họ nhìn thấy sự lợi hại của muội."
Sở Minh liếc nhìn xung quanh, Hạ Lan Vi nhìn ánh mắt của Sở Minh, mới biết dạo này hắn nghe đồn. Trước kia, nàng chính là nữ đệ tử có thiên phú nhất trong tông môn, hơn nữa còn là đệ tử của Hi Loan, đương nhiên được rất nhiều người chú ý.
Nhưng kể từ lúc Cố Phán Yên xuất hiện, người được tôn trọng, chú ý nhất lại đổi thành Cố Phán Yên. Đặc biệt là khi tiên thí đại hội sắp bắt đầu, cuộc tranh luận ai hơn ai kém vẫn cứ tiếp diễn. Đương nhiên, đại đa số đều nói xấu nàng, rốt cuộc thì so với sự trỗi dậy của một thiên tài mới, con người vẫn luôn hứng thú với thiên tài từ trên mây rớt xuống hơn, hơn hết là rơi xuống dưới chân họ, để bọn họ hưởng thụ cảm giác chà đạp thiên tài.
Nhưng Hạ Lan Vi cũng chẳng thèm quan tâm, nàng duỗi eo một cái, uể oải nói: "Kệ bọn họ đi, sư huynh, huynh biết tâm trí ta không ở đây mà."
Sở Minh nói: "Tùy muội, dù sao muội cũng đâu có thèm nghe ta."
Hạ Lan Vi kéo tay Sở Minh, vô tâm vô phế cười nói: "Sư huynh tốt, về sau chuyện gì muội cũng nghe huynh, lần này huynh chịu để ta yên chứ?"
Sở minh khó hiểu, hừ một tiếng, Hạ Lan Vi đột nhiên buông tay, lui lại mấy bước. Sở Minh hỏi: "Làm sao vậy?"
Hạ Lan Vi nói: "Sư huynh, ta cảm thấy bây giờ chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách một chút đi."
Sở Minh:???
Sở Minh nói: "Là ai vừa rồi nói..." Giọng hắn cất cao, thấy có người tới, lại bỗng nhiên trầm xuống, hắn xoay người lại, cung cung kính kính nói: "Sư thúc."
Hi loan gật đầu, nhìn cánh tay Sở Minh, ánh mắt thâm trầm.
Hạ Lan Vi cũng ngoan ngoãn gọi một tiếng sư phụ, đôi mắt không khỏi lướt qua người Hi Loan, nghĩ thầm: "Sư phụ đây là vẫn không nhìn thấy? Hẳn là không nhỉ?"
Sở Minh hỏi: "Sao sư thúc bỗng nhiên tới luyện võ trường?"
Hi loan mỉm cười nói: "Vừa rồi ta cùng sư phụ ngươi và sư thúc bàn chính sự nên tiện thể tới đón Lan Vi cùng về."
Sở Minh gật gật đầu, cười nói: "Sắc trời không còn sớm, sư thúc và sư muội mau về sớm một chút." Sau đó đẩy đẩy Hạ Lan Vi.
Hi loan gật đầu, nhìn Sở Minh đầu mồ hôi nói: "Việc tu luyện không thể nóng vội, làm đâu chắc đấy mới là quan trọng."
Vẻ mặt Sở Minh lập tức ngưng trọng, khiêm tốn thụ giáo, nói: "Đa tạ sư thúc chỉ điểm."
Hắn cảm thấy Hi Loan sư thúc nói đúng, nhưng nghĩ lại, ngay cả thiên phú cao như Lam Ly Hạo cũng phải khổ công tu luyện, thiên phú hắn kém làm sao không khẩn trương cho được.
Hắn đang cân nhắc, đã thấy hai sư đồ kia đi xa rồi, một đỏ một trắng, bóng trắng tư thái cao nhã, đoan chính đĩnh bạt, còn bóng đỏ nhảy nhót, ở bên cạnh lải nhải, không biết là nói cái gì.
Sở Minh đỡ trán, toàn bộ Đạo Diễn tông, cũng chỉ có sư muội mới dám ở cạnh Hi Loan sư thúc miệng lưỡi như vậy. Hắn bỗng nhiên nhớ ra, vừa rồi sư thúc hình như có nói là tới đón sư muội cùng về? Trong lòng hắn có chút kỳ quái, nhưng nhìn tư thế thân mật của hai người họ, hắn lại cảm thấy rất là bình thường.
Hắn lắc đầu, cầm kiếm, thừa dịp trời chưa tối mịt, còn luyện thêm một canh giờ.
Hạ Lan Vi xoay tròn bên người sư phụ nhà mình, cười hì hì nói chuyện thú vị của nàng hôm nay, Hi Loan cũng kiên nhẫn nghe hết, thỉnh thoảng đáp lại một hai câu, rồi nhanh chóng về nơi ở.
Hạ Lan Vi duỗi eo, lười biếng nói: "Ây, sư phụ, hôm nay đồ nhi hơi mệt, đồ nhi về phòng nghỉ ngơi trước."
Hi loan rũ mắt, không nói gì.
Hạ Lan Vi tiến lại gần, mở to mắt nhìn hắn, chớp chớp mắt cười nói: "Sư phụ, không phải người đang giận đấy chứ?"
Hi loan ngẩng đầu, nhìn nàng, xoay người định đi.
"Này, này."
Hạ Lan Vi một phen giữ chặt chàng, vội vã nói: "Thật sự giận sao?"
Hi loan không nói lời nào.
Nàng đột nhiên tiến lên hôn một cái vào mặt chàng, hỏi: "Còn giận nữa không?"
Hi loan nhàn nhạt nói: "Vi sư không có giận."
Hạ Lan Vi mỉm cười, lại hôn nhẹ một cái vào môi chàng, lại hỏi: "Còn giận...Ưm..."
Hi loan dùng môi chặn lời nàng lại, lúc này chỉ còn tiếng tim đập loạn xạ trong lồng ngực hai người.1
Một lát sau, Hi Loan ôm Hạ Lan Vi, trên mặt như tắm trong gió xuân, ôn nhu nói: "Hôm nay con cũng mệt rồi, mau về phòng nghỉ ngơi đi."
Hạ Lan Vi cười tủm tỉm, trong lòng hừ lạnh: "Hừ, nam nhân khẩu thị tâm phi. Nếu không phải nàng phát hiện kịp thời, đến lúc đó không thể phân thân ra để giải quyết mất."
Nghĩ vậy, Hạ Lan Vi càng cảm thấy mình thông minh tuyệt đỉnh, nàng đắc ý lắc đầu, bước qua đình viện, đi vào cửa phòng mình. Lúc này sắc trời bắt đầu tối, trong phòng cũng một mảnh đen như mực, chỉ có vài ánh sáng mỏng manh xuyên từ cửa sổ vào.
Hạ Lan Vi đẩy cửa, tay hơi dừng một chút, trong phòng không có ai nhưng đế đèn góc phòng lại bừng lên ánh sáng ấm áp, ánh sáng ở đâu ra? Nàng rút huyền băng kiếm, lui lại mấy bước, tùy tay vung lên, cửa gỗ bị kiếm khí bức bật ra.
Trong phòng không có một bóng người, đồ đạc vẫn bày biện bình thường, chỉ có Tuyết Đoàn lo lắng ngồi trong góc, mắt nhìn giữa không trung, mà giữa không trung lại có một vầng sáng trắng hình cầu, đường kính khoảng một mét, nhưng ánh sáng kia đột nhiên tắt đi, căn phòng đang sáng như ban ngày, bỗng đen sì u ám.
Hạ Lan Vi nắm chặt kiếm, nhìn về phía vầng sáng lúc nãy, đôi mắt hơi hơi nheo lại: "Tuyết Đoàn, đây là cái quỷ gì vậy?"
Tuyết Đoàn xoay đầu, có chút kinh hoảng nói: "A Lan! Là con gà ngu kia! Vừa rồi không biết làm sao ấy, cứ kêu mãi, sau đó bỗng nhiên biến thành cái dạng này, bay lên trời."
Hạ Lan Vi nhìn trong phòng, quả nhiên không có thân ảnh con gà kia, chùm sáng gắt gao bao lấy Cô Cô Gà, Hạ Lan Vi phân ra một cổ linh lực qua thăm dò, phát hiện vầng sáng này cũng không có ác ý gì, nàng nghĩ gần con gà đó ăn nhiều trái cây quá, chắc sắp hóa thành hình người rồi, nhưng vì an toàn, nàng vẫn quyết định sai Tuyết Đoàn gọi sư phụ nhà mình tới xem xét.
Tuyết đoàn được lệnh, thinh hình mập mạp uốn éo một cái, nó liếm liếm đệm thịt hồng nhạt, "Thùm thùm" chạy khỏi phòng. Còn Hạ Lan Vi nhìn chằm chằm vầng sáng kia, phân ra một cổ linh lực nữa, giằng co với vầng sáng, âm thầm trợ giúp Cô Cô Gà hóa hình.1
Quả nhiên không bao lâu, vầng sáng kia nhạt đi, sau đó dần dần biến mất, một vật thể không xác định rơi xuống mặt đất, kêu "Uỳnh" một tiếng.
"Ai da! Đau chết bổn gà!" Một nam nhân lõa thể đang xoa xoa cái mông trắng nõn trơn bóng, hắn ngồi dưới đất kêu rên, đôi chân thon dài tinh tế thon dài khẽ đặt trên mặt đất, dáng người thon gọn quyến rũ, mái tóc đen bóng mềm mại buông xõa rãnh mông, trên mông có thể thấy rõ ràng thấy ba vết xước như bị vật nhọn cào.
Hạ Lan Vi trầm mặc nhìn cái thứ đang ngồi quay lưng về phía mình...Nam nhân? Khóe mắt nàng giật giật, nhẹ nhàng hỏi: "Cô Cô Gà?"
Người nọ nắn eo quay đầu lại, một gương mặt trái xoan tinh xảo, mặt mày tuyệt diễm, giữa trán có một ấn ký hình hoa ba cánh màu lục, phong thái vô tư, phong tình vạn chủng, mị cốt thiên thành. Hắn mở to đôi mắt ươn ướt, kích động nói: "A Lan! Ngươi cuối cùng cũng về rồi!"
Nói xong đứng lên, dang hai tay, chân dài chậm rãi bước tới, thứ giữa hai chân... đong đưa, tiến về phía Hạ Lan Vi.
Hạ Lan Vi hét lên một tiếng, bịt mắt, mặt mày đỏ bừng, phất tay vung một đạo bạch quang tới, rống lên: "Ngươi đừng tới đây! Mặc y phục vào nhanh cho lão tử!"
Cô Cô Gà vẫn không nhúc nhích, vẫn còn duy trì trạng thái lúc nãy, hắn nói: "Nhưng...Ngươi định thân ta rồi, ta không cử động được...."
"Phiền phức!" Hạ Lan Vi vung tay, con gà đang bay cuối cùng cũng hạ xuống, lúc này Cô Cô Gà đã biết lạnh, hắn che lại bộ phận mấu chốt, không dám hé răng. Hạ Lan Vi lanh tay lẹ mắt đóng cửa phòng lại, thầm nghĩ: "Nếu sư phụ tới, tình hình này là không ổn." Vừa quay đầu lại, phát hiện Cô Cô Gà đang che "tiểu kê kê", ngơ ngác ở trong phòng.
Hắn đứng lên, nhìn ra còn cao hơn mình hẳn một cái đầu, nhưng nhìn mặt, vẫn là bộ dáng của một thiếu niên.
Hạ Lan Vi tìm một chiếc áo choàng chưa mặc, đưa cho Cô Cô Gà, hắn bĩu môi, mắt liếc nhìn bộ y phục trong tay Hạ Lan Vi, nói: "Y phục xấu như vậy, bổn gà sẽ không mặc đâu!"
Hạ Lan Vi cắn răng nói: "Ngươi lại nói nhảm thì đừng hòng mặc y phục nữa."
Cô Cô Gà thân hình hơi cúi, vừa nhận y phục vừa lẩm bẩm nói: "Hừ, nếu không phải chuyện cấp bách, bổn gà còn lâu mới mặc loại y phục đơn điệu thế này."
Hạ Lan Vi tức giận, chuẩn bị lấy kiếm đánh hắn, liền nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài truyền tới, nàng nhìn cả người sắp đỏ lên. Thúc giục Cô Cô Gà, kiếm trong tay run lên. Cô Cô Gà mới mặc xong quần, thân trên đang trần trụi còn cầm y phục lật qua lật lại, nói: "Y phục này mặc thế nào? Phiền phức quá, phiền phức quá."
Hạ Lan Vi tiến lên, không quan tâm hắn giãy giụa, đem y phục lung tung quấn vào người, tiếng bước chân dừng lại ở cửa, Hi Loan ở ngoài gõ cửa hỏi: "Lan Vi?"
Tay Hạ Lan Vi run dữ dội, kéo Cô Cô Gà vào trong phòng, nhìn một vòng, đem hắn nhét lên giường, đem chăn che hắn lại, nói: "Ngươi trốn ở đây cho kín đi, chờ sư phụ đi rồi mới được ra."
Cô Cô Gà khó hiểu, ló đầu khỏi ổ chăn, vai trần lộ xuống, Hạ Lan Vi lại đem hắn ấn vào. Đúng lúc này, một trận gió đẩy mạnh đẩy cửa ra.
Thân ảnh thanh lãnh của Hi loan xuất hiện ở cửa, ánh mắt nhìn thẳng vào nam tử lạ hoắc trên giường. Hạ Lan Vi đứng bên mép giường, cái tay vương ra chưa kịp thu lại, nam tử kia ở trong chăn, nghe tiếng liền xoay đầu ra, bởi vì cử động, chăn gấm lại rơi xuống lần nữa, lộ ra vòng eo trần trụi, đường cong kiều diễm khiến người ta mơ màng, hắn nhìn Hi Loan vẫy vẫy tay, nhếch miệng cười quyến rũ, nói: "Hi Loan đạo quân!"1
Hi Loan trợn to mắt, đáy mắt quay cuồng hồng, chàng nghiến răng, rít từng chữ từng chữ: "Ngươi... tìm... chết... rồi!"
Hạ Lan Vi như bước vào hầm băng, nàng nghĩ thầm, lúc này đúng là xong thật rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...