Vừa xoay lưng đi được một đoạn Băng Cơ đã nhìn thấy bóng lưng của một người bên hồ. Ông đưa lưng về phía nàng, tay chắp sau lưng mắt nhìn về phía xa xa tựa như đang suy nghĩ cũng tựa như đang nhớ đến điều gì đó. Dưới tán liễu xanh, nền trời xanh thẳm, bóng lưng của ông càng trở nên cô độc và rộng lớn. Còn ai khác ngoài chủ thủ phủ Thần Hầu- Gia Cát Chính Ngã.
Vừa thấy ông, Băng Cơ lại nhớ lại chuyện đã xảy ra. Nàng hiểu, chuyện nàng biết võ nhất định sớm muộn cũng sẽ đến tai người đàn ông này. Dưới mí mắt ông, nàng không dám để cho người đàn ông này nghi ngờ chút nào về thân phận của mình. Nếu thật sự để ông điều tra, chỉ sợ rất nhanh sẽ bại lộ tất cả những gì nàng đang cố gắng âm thầm che dấu. Ít nhất là ở trong phủ Thần Hầu này.
Vì vậy, Băng Cơ quyết định khai thật một phần sớm muộn gì cũng bại lộ. Dù sao, nàng thà tiên phát chế nhân, đánh phủ đầu trước còn hơn là để cho ông nhúng tay vào điều tra chuyện này. Có một số chuyện, mặc dù là phạm tội, nhưng Băng Cơ tin tưởng với khả năng của mình, nếu Gia Cát Chính Ngã có biết cũng nhất định che chở cho nàng. Một phần vì vị sư muội Biện Hồng Dược kia, một phần chính vì nàng còn có giá trị lợi dụng.
Ít nhất, nàng hiểu rõ ràng, Gia Cát Chính Ngã đối xử với nàng tốt, dạy nàng đọc tâm thuật không phải vì 1 phần nhân tình kia với sư muội mà vì nàng là người duy nhất có khả năng đọc tâm thuật mà ông biết. Chỉ sợ, ông ta giữ nàng lại cũng chỉ vì khả năng đặc biệt này của nàng mà thôi. Băng Cơ tin, chỉ cần nàng dùng chút kĩ sảo, nhất định khiến cho vị đại nhân cao cao tại thượng này giang tay đảm bảo sự an toàn cho nàng, ít nhất là trong phạm vi phủ Thần Hầu này. Hơn nữa, chuyện này lộ ra có khi nàng sẽ có chút thuận tiện trong mọi việc hành động cũng nên
Nghĩ kĩ rồi, Băng Cơ tiến lại sau lưng Gia Cát Chính Ngã, làn gió bên hồ thổi tới mang theo mùi hương sen thơm mát, mang theo chút ẩm ướt của hồ nước lại mơn trớn lên làn da ngọc ngà bóng lưỡng của nàng, phẩy đi lọn tóc che bên trái khuôn mặt lộ ra một vết sẹo dữ tợn chạy dọc từ trán xuống đến chân mày, khiến khuôn mặt tuyệt sắc lập tức ảm đạm, thất sắc. Thậm chí lộ ra chút quỷ dị. Nhưng nang cũng không để tâm
"Sư bá" Băng Cơ lên tiếng, đánh thức Gia Cát Chính Ngã khỏi dòng suy nghĩ. Ông khi nãy còn đang hồi tưởng chuyện 16 năm về trước. Ngày này 16 năm về trước ông còn thật sự ngưỡng mộ An Thế Cảnh vì có thể sánh đôi cùng giai nhân, hai người tình đầu ý hợp đến mức tưởng rằng không gì có thể chia cách vậy mà…
Nghe thấy tiếng nói trong trẻo, Gia Cát Chính Ngã xoay người lại liền thấy Băng Cơ đang mỉm cười đứng đó. Nụ nười của nàng nhẹ nhàng như lông 1 con mèo nhỏ chạm vào lòng người ngứa ngáy. Làn da trắng bóc, mịn màng dưới ánh sáng mặt trời lại càng tỏa hào quang rực rỡ, mái tóc đen nhánh vui đùa cùng gió, đôi mắt màu cô ban sâu thẳm đứng ngước sáng càng trở nên long lanh như chứa cả muôn vàn vì tinh tú không ngừng tỏa sáng. Đứng trước vẻ đẹp ấy, đến người trầm lặng và trải đời như Gia Cát Chính Ngã cũng mất 2s ngẩn ngơ. Nếu như không phải do gió khiến vết sẹo dài dữ tợn bên trái khuôn mặt như ẩn như hiện thì thật sự dung nhan này có thể làm điên đảo chúng sinh.
Đối với Băng Cơ, Gia Cát Chính Ngã vẫn luôn dùng ánh mắt thưởng thức để nhìn nàng, thưởng thức vẻ đẹp của nàng, thưởng thức sự thông minh cơ trí của nàng, thưởng thức sự trưởng thành hơn tuổi và những suy nghĩ cực kì táo bạo của nàng. Hơn nữa là, thưởng thức tài hoa của nàng. Năm nay Băng Cơ 18 tuổi, tuy lạc mất mẹ từ sớm lại bị mẹ kế đối xử không ra gì nhưng hành xử, lễ nghĩa lại không có điều gì là không thỏa đáng. Đặc biệt là, nàng mới tiếp xúc với Đọc tâm thuật được vài tháng. Thế nhưng thành tích thật sự khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.
Đọc tâm thuật chia làm 10 tầng. Lần đầu tiên kiểm tra, Gia Cát Chính Ngã nhận ra nàng đã ở tầng thứ 3, tức là đọc thấu suy nghĩ của muôn loài. Lần 2 kiểm tra nàng lại đã lên đến tầng thứ 5 đó là đọc thấu tương tư đơn giản của con người. Mới đây, ông lại phát hiện nàng thế nhưng đã lên đến tầng thứ 7, tức là nhìn thấu bản chất đơn giản của con người. Chỉ cần liếc qua nàng sẽ biết đâu là kẻ tâm tư xảo quyệt, đâu là người tâm hồn thiện lương. Thật ra, đây là những kiến thức đơn giản nhất mà Gia Cát Chính Ngã biết về Đọc tâm thuật. Những khả năng ẩn sâu bên trong sự chuyển biến của các tầng thì cũng chỉ có người luyện như Băng Cơ và mẫu thân nàng mới thật sự là nắm rõ. Ví dụ như là bắt đầu từ tầng thứ 5 của đọc tâm thuật, Băng Cơ sẽ có thể điều khiển suy nghĩ và hành động của một số loại động vật tầng thấp, như côn trùng, như bò sát,…sau mỗi lần tăng 1 tầng thì chủng loại cũng như số lượng động vật mà Băng Cơ có thể điều khiển lại càng ngày càng tăng. Cho đến tầng 10 thì nàng có thể điều khiển hành động của con người. Nhưng điều này thật sự vô cùng khó.
“Băng Cơ, con tìm ta có chuyện sao?” Gia Cát Chính Ngã nở nụ cười hiền và nói với Băng Cơ bằng 1 giọng nói trầm ấm đầy từ ái, giống như một vị cha già đang nhìn đứa con gái nhỏ. Nhìn ánh hào quang mà người đàn ông này tỏa ra, Băng Cơ không khỏi chậc lưỡi lấy 1 cái. Có lẽ, 20 năm về trước Gia Cát Chính Ngã cũng là một đại soái ca đi, thảo nào mà ông lại có thể khiến Hoa Kiều công chúa thần hồn điên đảo đến thế. Không những vì ông từ bỏ vinh hoa phú quý thành lập Minh Nguyệt lâu, mà còn vì ông từ bỏ tuổi thanh xuân, suốt mười mấy năm một người không cưới, 1 kẻ không gả. Chỉ vì mối nghiệt duyên bị hoàng thất phản đối này.
“Sư bá, Băng Cơ có chuyện muốn nói với người.” Băng Cơ tất nhiên không phải người dài dòng và lầy lội như đứa tác giả nào đó. Cho nên, khi được hỏi nàng liền nói thẳng. Gia Cát Chính Ngã gật đầu nhẹ nhàng nói
“Con đi cùng ta” sau đó dẫn nàng đến thư phòng.
Thư phòng của chủ phủ phủ Thần Hầu là nơi chuyên dùng để bàn luận các vụ án lớn nhỏ, các mật sự cung đình. Tất nhiên bí mật là không thiếu. Nơi đây nằm tách hẳn về phía tây của phủ Thần Hầu. Không hề có bóng dáng người qua lại, ngay cả nha hoàn hầu trà hay thư đồng chạy việc vặt cũng không hề có. Chỉ có những người được sự cho phép của Gia Cát Chính Ngã mới được vào ra nơi này, Ngay cả Tứ Đại danh bổ cũng không ngoại lệ, nếu không có Gia Cát Chính Ngã cho phép họ cũng sẽ không được bước vào đây.
Mọi thứ sắp xếp trong căn phòng này đều do một tay Gia Cát Chính Ngã bày biện cũng như dọn dẹp. Xung quanh là hơn hai chục ám vệ do tự tay Gia Cát Chính ngã đào tạo bảo vệ. Võ công của mỗi người trong hơn hai chục người đều là do Gia Cát Chính Ngã đích thân dạy dỗ, trong Thần Hầu phủ cũng chỉ kém hơn Tứ Đại danh bổ, nhưng Tứ Đại danh bổ có hợp sức cũng không thắng được hơn hai chục ám vệ này. Đây là lá bài chủ chốt của phủ Thần Hầu, họ sống trong bóng tối và không ai biết đến sự tồn tại của họ trừ Gia Cát Chính Ngã và Bằng Cơ.
Vì sao Băng Cơ lại biết ư? Vì ngay từ lần đầu tiên bước chân đến nơi này Băng Cơ đã cảm thấy nơi này cực kì yên tĩnh, yên tĩnh hơn bất cứ một nơi yên tĩnh nào. Một nơi chứa toàn cơ mật như vậy, mỗi một thông tin một khi tiết lộ đều có thể khiến một đất nước lâm vào lầm than vậy mà lại không hề có bất cứ một sự bảo vệ nào ư? Đó thật sự là 1 điều bất khả thi. Vì vậy, nhờ khả năng có một không hai của mình, Băng Cơ đã nhờ một chú chim nhỏ điều tra giúp mình chuyện này và phát hiện sự tồn tại của hơn hai chục ám vệ này.
Tuy nhiên, dẫu có được sự đảm bảo an toàn 1 cách tuyệt đối từ hơn hai chục ám vệ kia nhưng trong phòng cũng thiếu không ít cơ quan mà chỉ Gia Cát Chính Ngã biết khởi động dùng để cất giấu các thông tin mật. Cái lần mà Gia Cát Chính Ngã và Băng Cơ nhận mặt nàng đã nhìn thấy ít nhất là 3 cái. Chỉ sợ là, cũng không phải là chỉ có duy nhất 3 cái này. Có điều, nàng cũng không có hứng thú tìm hiểu trong căn phòng này rốt cuộc có bao nhiêu cái cơ quan.
Sau khi đến thư phòng, Gia Cát Chính Ngã rất tự nhiên ngồi xuống 1 chiếc ghế quanh 1 chiếc bàn tròn. Xung quanh chiếc bàn tròn ấy còn có 5 chiếc ghế khác, trước đây là dành riêng cho Tứ đại danh bổ và Cơ Dao Hoa nhưng giờ đã có thêm một người chính là Băng Cơ. Thấy thế, Băng Cơ cũng tự nhiên ngồi vào chiếc ghế bên phải ông. Gia Cát Chính Ngã có hơi nhướng mày. Trong lòng không khỏi thích thú nghĩ hai đứa nhỏ này thật sự có duyên không tệ. Mí mắt Băng Cơ khẽ giật giật, hiển nhiên là suy nghĩ của Gia Cát Chính Ngã rơi vào tai nàng mà ông không hề hay biết. Này…nói điều nàng đang nghĩ không phải sự thật đi…
“Con có muốn dùng trà không?” Dường như không hề vội vã muốn biết chuyện Băng Cơ muốn nói, Gia Cát Chính Ngã vô cùng thong thả pha trà. Khóe môi Băng Cơ hơi có triều hướng co rút, cái này đâu phải hỏi ý kiến đâu, ông đã tự mình pha trước rồi mà, nàng có trả lời cũng như nhau không phải sao??? Nhưng đối với thái độ thản nhiên của ông Băng Cơ có chút nể phục, dường như ông không hề tò mò gì về chuyện Băng Cơ nàng muốn nói. Suy nghĩ trong ông, ngoại trừ cái câu thản nhiên vừa rồi ra, Băng Cơ cũng không đọc ra được cái gì. Hiển nhiên là nếu đối đầu với ông Băng Cơ khẳng định phải ăn đủ thua thiệt. Nghĩ nghĩ chút Băng Cơ liền vui vẻ gật đầu sau đó còn thản nhiên chống tay lên cằm ngắm nhìn vị đại nhân cao cao tại thượng nhất trong Thần Hầu phủ pha trà cho mình.
Sau khi pha trà xong, Gia Cát Chính Ngã lại tự tay châm trà cho Băng Cơ, không khí thoang thoảng hương hoa nhài, hương trà quyện hương hoa thoang thoảng mà vô cùng quyến rũ, mặt nước trà xanh biếc không ngừng gợn sóng lăn tăn. Sau khi châm trà cho Băng Cơ, Gia Cát Chính Ngã lại châm trà cho bản than sau đó mới ngồi xuống im lặng vừa thưởng trà, vừa nhìn Băng Cơ. Băng Cơ hiểu, đó là ông đang chờ điều mà nàng nói là muốn nói.
“Sư bá, thật ra Băng Cơ chỉ là tục danh của con. Tên thật của con là Sở Ánh Tuyết” Tay cầm chén trà của Gia Cát Chính Ngã hơi khựng lại. Ông đặt chén trà xuống bàn, mày hơi nhíu sau đó nhìn thẳng Băng Cơ khiến nàng có chút không dám đối diện bèn hơi cúi đầu xuống chăm chú nhìn mặt nước trong chén trà trên tay. Đợi đến khi ly trà bị nàng mân mê đến tí nữa thì vỡ cuối cùng Gia Cát Chính Ngã cũng lên tiếng
“Nếu ta nhớ không nhầm thì đó là tên của 1 trong các tú nữ” Ông nhớ rõ rang khi các án mạng trong kinh thành liên tiếp xảy ra, hoàng thượng lại vì chuyện tú nũ bỏ trốn mà trễ nại phủ Thần Hầu mất một khoảng thời gian dài không thể tiếp tục tra án mà phải bắt các tú nữ về. Trong đó, có 1 tú nữ vì ngã xuống vực mất mạng tên là Sở Ánh Tuyết.
“là con” Băng Cơ cúi đầu, nàng biết chuyện này sớm muộn cũng trở thành yếu điểm của nàng nếu để An Thế Cảnh biết được. Nàng thì không sao, nhưng nàng ghét bị người khác lợi dụng, chỉ sợ lúc đấy ngay cả Gia Cát Chính Ngã cũng sẽ quay lưng với nàng, không bằng nói sớm với ông một chút, như vậy nhận được 1 lời đảm bảo của ông thì nàng cũng sẽ an tâm hơn. (Người An Thế Cảnh muốn đối phó không phải Băng Cơ vì hắn chưa hề biết đến sự tồn tại của Băng Cơ và thế lực của nàng. Nhưng phủ Thần Hầu che dấu tú nữ bỏ trốn là trọng tội, sẽ lien lụy đến cả phủ bao gồm cả Gia Cát Chính Ngã và Tứ đại danh bổ, đây mới là mục đích thật sự của An Thế Cảnh)
“Ta muốn nghe rõ rang” lại cầm lấy chén trà nhấp một ngum, Gia Cát Chính Ngã lên tiếng. Tuy đã dung ly trà để che đi một tia dao động nơi đáy mắt, nhưng Gia Cát Chính Ngã lại quên mất 1 điều là Băng Cơ có khả năng đọc tâm thuật, tuy chỉ là 1 giây dao động của ông cũng đủ khiến Băng Cơ nhận ra trong lòng ông đang hỗn loạn. Nàng nhẹ nhàng thở ra, kể lại một câu chuyện 5 phần thực 5 phần ảo của mình
“Mẫu thân con sau khi từ kinh thành trở về Giang Nam vào 20 năm trước đã hứa gả cho tri phủ huyện Thừa Đức tên là Sở Giang, cũng chính là phụ thân con. Sau đó, người hoài thai và sinh ra con đặt tên là Sở Ánh Tuyết, mong sao tâm con luôn sáng như tuyết không khổ sở, không buồn đau. Con lên 3 tuổi thì mẫu thân đột nhiên lại mất tích. Phụ thân con, chịu không nổi quạnh vắng liền nạp thiếp sinh ra một thứ nữ đặt tên là Sở Linh. Từ khi con còn nhỏ Sở Linh và mẫu thân nàng đã không ưa con, vì con có dung nhan thừa hưởng từ mẫu thân lại thêm thân phận trưởng nữ nên nghĩ kế đẩy con đi làm tú nữ. Khi phụ thân biết chuyện thì thánh chỉ đã đến không thể kháng. Con phản đối, nhưng vì tránh bị tội kháng chỉ, phụ thân đã cho con uống thuốc mê rồi để con lên xe chở tú nữ. Khi con tỉnh lại thì đã ở trên xe trở tú nữ về kinh” nhấp nhẹ một ngụm trà Băng Cơ cúi đầu nói tiếp
“Khi con lên 5 tuổi, thân thể có chút yếu đuối, nên phụ thân đã tìm giúp con 1 gia sư giúp con học võ. Vì thân thể nhu nhược con không học được các loại nội công, chỉ có thể học 1 chút chiêu thức để phòng thân trước những người thường. Khi ấy, con không muốn cả đời chôn vùi trong trốn thâm cung đầy mưu mô, lại thêm hoàng thượng cũng đã lớn tuổi cho nên đã làm liều. Nhân lúc mọi người không để ý, con đã đánh ngã 2 người thị vệ rồi trốn đi. Sau này, khi bị truy nã con mới biết hơn ba chục người áp tải bọn con khi ấy đều bị giết, toàn bộ tú nữ đã trốn thoát. Bị Tứ đại sanh bổ khắp nơi truy bắt, con hiểu là con trốn không thoát, cho nên con nhân lúc bị phát hiện giả vở nhảy xuống vực rồi bám lấy 1 cây dây leo ở đó. Trong lúc bám con không cẩn thận thật sự trượt chân ngã, cũng may bên dưới vực có 1 con sông con mới giữ được 1 mạng. Tuy nhiên mặt lại bị va vào đá mà để lại một vết sẹo. Nhận ra, vết sẹo này có khả năng cho con một cuộc đời mới, con lấy tên Băng Cơ ròi xin vào phủ Thần Hầu làm nha hoàn.”
Vì biết thân phận Sở Ánh Tuyết là giấy gói lửa sớm muộn cũng bại lộ, Băng Cơ đã nhờ Băng Vũ hỏi rõ tình trạng của thân thể này sau đó tự viết nên một câu chuyên bi thảm cho cuộc đời mình. Mỗi một chữ, mỗi một câu tuy là nói dối nhưng là mặt không đỏ, tay không run, không lộ chút sơ hở nào. Hơn nữa, nàng biết chuyện Tứ đại danh bổ vì nàng nói dối nàng đã ngã xuống vực mất mạng. Băng Cơ nàng là kẻ có ơn tất trả. Hơn nữa, nàng cũng không thể vì nàng mà kéo 4 người đó xuống nước. Cho nên, nàng mới lợi dụng lý do họ dùng trên người mình trở thành nguyên nhân xuất hiện vết sẹo xấu xí trên mặt. Giọng điệu chân thành, ánh mắt bi thương tuyệt vọng, sự thể hiện của nàng đã hoàn toàn thuyết phụ người đàn ông trước mặt.
(p/s: cho miêu hỏi xí nhé, có ai cảm thấy Băng Cơ rất giả tạo không? Nếu có thì để mình giải thích luôn. Nữ chính của mình là 1 sát thủ, dùng thủ đoạn để che dấu thân phận, thực lực, hành tung…cho nên nếu như 1 sát thủ mà thật thà vậy chẳng phải bảo nó đến quan phủ khai tôi đã giết những ai hay sao? Còn nữa, mình không tạo ra một nữ chính tốt bụng, thiện lương. Nữ chính của mình có đầy đủ các yếu tố mà 1 kẻ xấu cần có và nàng làm tất cả những viếc nàng có thể làm vì bản thân nàng và người thân của nàng. Kể cả những việc táng tận lương tâm nhất)
“Tại sao con lại chọn Thần Hầu phủ là nơi làm lại cuộc sống?” Gia Cát Chính Ngã lại châm trà cho Băng Cơ, ông nhìn nàng hòa ái, xem như không hề có ý định trách tội nàng vì đã liên lụy Thần Hầu phủ. Băng Cơ thở ra 1 tiếng
“Con còn nhớ, khi con còn nhỏ. Con và mẫu thân từng chơi trốn tìm. Con đã tìm khắp nơi trong phủ nhưng không thấy bóng dáng của người. Cuối cùng khi chán nản quay về con lại phát hiện người đang ở chính nơi con nhắm mắt đếm. Nương nói khi con gặp nguy hiểm con hãy nhớ kĩ “nơi nguy hiểm nhất, chính là nơi an toàn nhất” Vậy nên, con đến đây”
“Thật không hổ là nữ nhi của Biện Hồng Dược sư muội, Băng Cơ con thật sự rất thong minh. Ta thật sự thưởng thức điểm này ở con. Nhưng tại sao hôm nay con lại lựa chọn nói điều này với ta?” Băng Cơ mân mân ly trà trên tay có vẻ hơi do dự, Gia Cát Chính Ngã lại thong thả đợi nàng. Cuối cùng nàng cũng nhẹ giọng lên tiếng
“Con biết giấy không gói được lửa, chuyện này sư bá lợi hại như vậy sớm muộn cũng sẽ phát hiện ra điều không đúng. Hơn nữa, con không muốn chuyện này để người khác phát hiện lien lụy Thần Hầu phủ. Những ngày qua, sư bá luôn đối xử với con tốt như vậy, giống như là phụ mẫu của con, con không nỡ lừa gạt người cũng như làm lien lụy người và Thần Hầu phủ” Gia Cát Chính Ngã nghe vậy vô cùng hài lòng gật đầu sau đó từ ái xoa nhẹ mái tóc mềm mượt của nàng nói.
“Con cũng sợ ta sẽ bắt con lại giao cho hoàng thượng” Băng Cơ rụt cổ lại tỏ vẻ hơi sợ song nàng lại nói
“Con biết sư bá với con rất tốt, nhất định người không nỡ làm vậy” nghe vậy Gia Cát Chính NGã không khỏi cười thành tiếng
“Haha, con cái nha đầu này, thật sự là quỷ tinh linh”
“hì hì, sư bá quá khen rồi” Băng Cơ cũng khiêm tốn thừa nhận, quả thật nàng có tính toán trong chuyện này, nàng muốn nhận được sự bảo đảm của Gia Cát Chính Ngã và đương nhiên Gia Cát Chính Ngã nhận ra điều này, có điều ông vui vẻ chấp nhận tính toán của nàng.
“Tốt lắm, nếu như con đã tin tưởng nói chuyện này cho ta, hơn nữa con lại không phải là hung thủ sát hại những thị vệ kia thì ta cũng không có cách nào trách con, cả con và cả các tú nữ kia đều là những người vô tội. Con yên tâm, chỉ cần ta còn sống, con còn sống dưới cánh chim của ta, còn là người của Thần Hầu phủ thì ta nhất định sẽ bảo hộ con chu toàn” Nhận được lời bảo hộ của ông, Băng Cơ liền vui vẻ, nàng vẫn rất là quý người đàn ông khó lừa nhưng dễ gạt này. Dù sao thì hiện tại ông cũng đã là ngọn núi vững chắc cho nàng dựa vào rồi, nàng còn mong chờ điều gì hơn nữa đâu.
Không còn gì để nói, Băng Cơ báo cáo qua một chút về tình hình đọc tâm thuật của mình rồi cáo lui. Hiện tại, nàng có sự bảo hộ của Gia Cát Chính Ngã, cho nên tứ đại danh bổ dù có biết nàng có võ cũng sẽ không làm gì được nàng. Băng Cơ thật vô cùng vui vẻ. Trên đường trở về một chú chim sẻ nhỏ đậu lên vai Băng Cơ hót líu lo rồi đập cánh bay đi. Băng Cơ lại càng vui vẻ
Như đã nói, hiện tại Băng Cơ có khả năng điều khiển suy nghĩ và hành động của một số loại động vật kể cả là từ khoảng cách xa, nhờ vậy mà việc do thám nắm bắt tin tức với nàng càng trở nên dễ dàng. Năm xưa, Biện Hồng Dược cũng nhờ khả năng này mới có thể lập công vô số, phá án liên tục trở thành nữ thần bổ nổi tiếng thành Biện kinh. Hiện nay, Băng Cơ luyện đọc tâm thuật cũng đã đến tầng 8. Tuy rằng đã đến bình cảnh không thể tiếp tục đột phá, nhưng với khả năng hiện tại nàng đã vô cùng hài lòng. Nàng cũng không muốn biến con người trở thành con rối của nàng. Cũng nhở khả năng này, hiện tại việc lien lạc giữa nàng và Tất Sát đã không còn cần đến Nhất, Nhị sát nữa mà do chú chim nhỏ này một mình đảm nhận
Cũng không có việc gì lớn, Chính là tam đại hộ pháp Thanh Long, Bạch Hổ và Chu Tước gửi thư từ Giang Nam về. Sau khi bọn họ đến Giang Nam đã một đường dọn sạch các trung tâm thương mại lớn tại Giang Nam. Nắm bắt phần lớn nền kinh tế về lụa, gốm sứ, trà lâu trong tay. Còn có một thứ mà Băng Cơ muốn nắm bắt nhưng bọn họ còn chưa thể thực hiện được đó chính là muối. Phải biết là, ở thời đại này Diêm thương có thể nói là nắm giữ toàn bộ nền kinh tế của một nước trong tay. Những ai không làm thì thôi đã làm, nhất là làm thành công thì chắc chắn sẽ là giàu nứt đố đổ vách. Hơn nữa, tuy rằng nói ở thời kì phong kiến thương gia là nghề nghiệp thấp kém, không có địa vị nhất trong xã hội. Nhưng Diêm thương ở Giang Nam thật sự là được người đời nể trọng, từ vương gia đến quan Tri huyện, Tri phủ đều phải nể mặt họ 3-4 phần. Vì dù sao thì so với quyền, tiền mới là cái mua tiên khiển quỷ.
Yến Triệu cũng có nói, tuy rằng chưa thể nắm bắt nhưng cũng đã có những bước tiến nhất định. Tin chắc chỉ khoảng 3 tháng nữa sẽ có 1 thị trường lớn về muối trong tay. Thành tích này thật sự khiến Băng Cơ vô cùng hài lòng. Nàng cũng không nghĩ rằng 3 người này thật sự lại có đầu óc kinh doanh như vậy. Tuy rằng vốn bỏ ra thật sự là cắt da cắt thịt nhưng thành quả đạt được lại là gấp 2-3 lần. Thật sự là khiến Băng Cơ ngủ cũng sẽ vui đến mộng tỉnh.
3 hộ pháp này, không phải ai khác chính là tam đại hung đồ trước đây suýt mất mạng dưới tay Tam đại danh bổ sau đó được Băng Cơ cứu một mạng. Yến Triệu là một người có đầu óc, Đường Thù hoạt bát lại có nhan sắc rung động lòng người. Triệu Hào thành thật, xốc nổi nhưng lại có mắt nhìn người. Hắn biết người nào có thể tin tưởng người nào chỉ có thể lợi dụng, hợp tác.
Đang vui vẻ bỗng nhiên Băng Cơ bắt gặp mặt lạnh Lãnh Huyết đang đứng. Hắn cũng nhìn thấy cô còn đang định hung ác kéo cô về tra hỏi thì bỗng nhiên 1 thư đồng chạy đến báo với hắn là Gia Cát Chính Ngã muốn gặp, vì thế Lãnh Huyết để lại cho Băng Cơ một cái nhìn đầy cảnh cáo sau đó xoay người rời đi. Đời hắn đi xa, Băng Cơ thở hắt ra 1 hơi rõ là khiêu khích sau đó tiếp tục vui vẻ trở về. Thật tò mò a, không biết sau khi Lãnh Huyết gặp Gia Cát đại nhân rồi sẽ trở về nhìn nàng bằng ánh mắt như thế nào đây???
Trở về phòng, Băng Cơ lại lấy Độc thư ra coi. Nàng nhớ, trước đây năm ngày có tin tức từ Nhất Sát nói Ôn Vô Thường đã bị Hàn Phiến Môn bắt. Ôn Vô Thường là con trai duy nhất của Ôn Như Ngọc, Giáo chủ Ngũ Độc linh giáo nằm ở Tây Ninh, phía tây thành Biện Kinh tầm 2 tuần ngày đường. Ôn Như Ngọc là kẻ có đầu óc, lại giỏi dụng độc, tuy rằng có phần thua xa độc vương nhưng hắn có thể dùng, hỏi nàng có muốn giúp hắn 1 tay tiện thể thu hắn về dưới chướng hay không? Tuy nhiên, Băng Cơ lắc đầu. Ôn Như Ngọc, vận độc cũng được coi là đứng đầu 1 phương, hắn có dã tâm bừng bừng, lại thủ đoạn và không thiếu chiêu trò. Người như hắn nhất định sẽ không chịu cúi đầu trước kẻ khác. Thu hắn về dưới tay, chỉ sợ không được giúp còn bị cắn ngược lại một ngụm, như vậy hại nhiều hơn lợi. Nàng mới không làm những chuyện như vậy.
Hai ngày trước, Nhất Sát báo An Thế Cảnh đã thu được Ôn Như Ngọc. Băng Cơ cười, Hòn than nóng như vậy cũng chỉ có An Thế Cảnh mới có thể cẩm. Nàng nhìn thôi cũng đã ngại rồi. Nhưng cũng không thể không phòng. Nàng thật sự rất muốn chống mắt lên coi xem họ An này sẽ lợi dụng cha con nhà họ Ôn này như thế nào đây?
Tầm hơn 1 canh giờ sau đó, Lãnh Huyết cuối cùng cũng trở về phòng. Hắn nhìn nàng bằng 1 ánh mắt vô cùng kì quái. Hiện tại, lời nàng nói, câu nào thật, câu nào giả hắn không dám tin. Hôm nay, Gia Cát đại nhân đã triệu tập cả Tứ đại danh bổ nói về thân phậ của Băng Cơ, nói bốn người bọn họ chăm sóc nàng, cũng không được làm khó nàng. Chuyện Gia Cát đại nhân kể, so với chuyện mà nàng đã từng kể cho 4 người bọn họ nghe quả thật là không chỉ có 1 điểm khác biệt. Hơn nữa, Gia Cát đại nhân hiển nhiên không hề trách cứ 4 người họ bao che cho nàng, hình như còn coi như 4 người bọn họ không hề hay biết thân phận của nàng. Xem ra, chuyện 4 người họ giúp nàng đã bị nàng giấu nhẹm. Nàng, thế nhưng lại gian xảo, giảo hoạt như vậy? Rốt cuộc thì đâu mới thật sự là nàng chứ?
Tuy nhiên, nghĩ hiển nhiên vẫn chỉ là nghĩ. Lãnh Huyết không hề nói ra nghi vấn trong lòng. Hắn biết rõ, có hỏi cũng chưa chắc nhận được câu trả lời thật lòng từ nàng, vậy tốt nhất là vẫn không nên hỏi tránh nàng khoác thêm 1 tầng phòng bị. Nghĩ thế, Lãnh Huyết chỉ đơn giản sai khiến Băng Cơ dọn dẹp phòng ốc một chút sau đó kêu nàng di chuẩn bị thức ăn tối. Băng Cơ cũng vui vẻ thực hiện. Hiện tại, nàng vẫn là nha hoàn của Lãnh Huyết không phải sao? Miễn là hắn không cố tình làm khó nàng. Vậy thì nàng đã phi thường vui vẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...