Về đến phòng, “Diệp Nhi” đang dọn dẹp ở ngoài lập tức bị chú ý vội hỏi
“Lãnh Huyết thống lĩnh, Băng Cơ nàng ấy bị sao vậy?”
“Phát bệnh, chăm sóc nàng” Lãnh Huyết đặt nàng xuống giường của nàng, cẩn thận đắp chăn xong mới xoay người đi ra, cũng không dám lưu lại lâu hơn. Mà trong mơ, Băng Cơ chính là thấy bị 1 con sói cắn mạnh vào tay. Lập tức nhíu mày. “Diệp Nhi” nhường lối cho Lãnh Huyết, đầu lại hơi cúi nhìn chiếc bình kia. Không sáng. Nàng ta không dấu nổi ánh mắt thất vọng. Mà trong ngực áo Băng Cơ. Cách mấy lớp vải. Một thứ nhỏ không ngừng phát sáng lung linh. Chỉ là cất kĩ quá, người ngoài nhìn không ra.
Bởi vì tránh Xuân Bình tỷ nổi ghen, Tứ đại danh bổ quyết định không tiến đến thăm Băng Cơ, tránh gây phiền phức cho nàng. Cho nên, cả 4 đang tụ tập nói chuyện ở đại sảnh
“Bái kiến 4 vị thống lĩnh” Người của Tiên Hạc ti trong đó Cơ Dao Hoa dẫn đầu vừa đi qua thấy tứ đại thần bổ đều rất biết điều cúi đầu hành lễ. Mà 4 người kia dường như đã quen mắt quen tai cho nên cũng chỉ cười gật đầu.
“Dao Hoa chuyện phạm nhân vẫn chưa tìm ra chút manh mối nào sao?” Lãnh Huyết hỏi. Mặc dù hắn máu lạnh, nhưng đối với huynh đệ vào sinh ra tử lại vô cùng tình cảm, có thể hy sinh vì nhau. Mà Cơ Dao Hoa lớn lên cùng hắn từ nhỏ, lại từng vì hắn mà chịu một vết thương nghiêm trọng. Cho nên có thể nói Cơ Dao Hoa trong lòng hắn chiếm 1 vị trí không nhỏ. Chỉ là, không phải người yêu.
“Lãnh đại ca, thật sự không có chút manh mối nào” Cơ Dao Hoa lắc đầu, đôi mắt vẫn không ngừng hướng về phía con người băng lãnh ấy. Cũng bởi vì lớn lên bên nhau từ nhỏ, trong lòng Dao Hoa luôn có Lãnh Huyết, mà hắn cũng không xa lánh nàng như người khác, liền luôn khiến nàng ảo tưởng không thôi. Hơn nữa, nàng cũng vẫn luôn vô cùng xinh đẹp, luôn được mọi người ca tụng trời sinh 1 cặp với Lãnh Huyết. Cho nên, từ nhỏ nàng đã luôn nhìn hắn. Lớn vẫn là nhịn không được hướng về phía hắn. Cho dù đã biết hắn trong lòng không có nàng vẫn quản không được lòng mình mà yêu thương hắn. Hơn nữa, tình yêu đơn phương đau khổ là vậy, thế nhưng chẳng thể nào có thể thôi không nghĩ về hắn. Mỗi lúc 1 đậm sâu.
“Chuyện này…thật là…” Thiết Thủ ngán ngẩm lắc đầu. Mọi người còn đang mải ưu tư bỗng bị 1 tiếng gọi phá tan tất cả.
“Kiều nương” còn ai biết giết phong cảnh hơn Truy Mệnh
“Kiều nương, kiều nương ăn mặc sang trọng như thế này là để cho thế thúc ngắm nhìn sao ạ?” Cơ Dao Hoa bị tiếng gọi này thức tỉnh vội rời tầm mắt khỏi người Lãnh Huyết, nhìn thấy Hoa Kiều công chúa không khỏi lên tiếng trêu chọc nhằm che giấu bối rối của bản thân.
“Kiều nương, mang gì trên tay thế kia? Là cho ai vậy ạ?” Truy Mệnh cũng chẳng phải dạng vừa, biết thừa là đồ Hoa Kiều mang đến chỉ có thể cho 1 người nhưng lại cố tình muốn nàng chình miệng thừa nhận.
“Đây là canh Bạch quả bách hợp, do chính tay ta nấu. Truy Mệnh, con nghĩ là đem cho ai?” Hoa Kiều 1 thân lụa hồng. Trên vai mang 1 chiếc áo khoác da cáo, cả người toát ra 1 vẻ sang trọng, quý phái của bậc đế vương. Dù rời hoàng cung đã lâu, nhưng vẫn mang theo mình 1 tầng khí chất vương giả. Trên tay còn xách 1 cáo cạp lồng đựng canh. Vừa thấy Truy Mệnh hỏi liền nhìn xuống tâm huyết của mình, nhịn không được mỉm cười.
“Chắc chắn là mang cho Thế thúc bồi bổ rồi. Ta nói có đúng không hi hi” Truy Mệnh cười vô cùng đáng đánh đòn nói. Một câu này, khiến tất cả mọi người trong sảnh không ai không cười. Tình cảm của Hoa Kiều và Gia cát Chính Ngã sớm đã được an bài từ mười mấy năm về trước, nhưng ban đầu là do hoàng thượng bảo thủ. Sau này, 2 người lại mỗi người 1 chí hướng. Ai cũng đều cố chấp, ngang ngạnh cho nên mới chưa thể chính thức đến được với nhau.
“À, phải rồi, thế thúc của các con đâu?” Hoa Kiều vừa nghe nhắc đến gia cát đại nhân mặt liền không nhịn được tươi lên vài phần. Sau đó mới hỏi. Chỉ thấy Vô Tình nhanh tay lẹ mắt nói
“Thế Thúc điều tra án trong thư phòng cả đêm qua, đến giờ còn chưa thấy ra ạ” Mà người vừa được nhắc đến thì…người ta nói “Mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến” vừa nhắc đến người thì Gia Cát đại nhân đã lập tức xuất hiện
“Mấy người các ngươi, sáng sớm đã túm 5 tụm ba ở đây làm gì vậy hả?” Gia cát đại nhân từ chính sảnh bước ra, trên khuôn mặt giấu không đặng 1 tầng mỏi mệt. Có lẽ đã thức cả đêm đến tận sáng nay vẫn chưa hề chợp mắt. Những chuyện xảy ra trong kinh thành gần đây thật sự khiến ông chăn chở mãi không yên.
“Thế thúc” mọi người trăm miệng 1 lời chào vị đại nhân đứng đầu thần hầu phủ
“Chính Ngã” vừa thấy người trong lòng giọng Hoa kiều đã ngọt như mía lùi. Cho dù tuổi cũng đã quá nửa tam tuần ( trên 35) nhưng mà còn chưa cưới gả, cho nên nàng vẫn không giấu được nét dịu dàng e ấp trước người mình yêu của gái thuở đôi mươi.
“Kiều nương? Nàng đến đấy hả?” Vừa nghe thấy giọng Gia cát đại nhân đã biết ngay ai đến, giọng hồi nãy còn nghiêm nghị thì lập tức đã dịu đi 5 phần.
“Sáng nay ta có tự tay nấu canh bạch quả bách hợp, muốn mang đến cho huynh uống” Hoa Kiều thật sự biết cách biến người khác thành không khí. Nhiều người như vậy nhưng chỉ hương mắt về phía Gia cát đại nhân.
“Vậy à? Vậy để ta sai người mang đến phòng bếp” Gia cát đại nhân thì không được như vậy. Đứng trước nhiều người bày tỏ cảm xúc ông làm không xong. Vì vậy chưa gì đã tỏ ra luống cuống.
“Mang xuống nhà bếp làm gì chứ? Ta biết chắc chắn huynh sẽ không uống.” Kiều nương bất mãn. Mà ngay lập tức có kẻ giết phong cảnh nhảy vào chen chân
“Kiều nương, hay là để con mang xuống phòng bếp sai người hâm nóng lại, 2 người cứ thoải mái tâm sự ha.” Truy Mệnh cười đon đả đón lấy hộp canh. Hoa Kiều rất hài lòng mỉm cười dịu dàng
“Vẫn là Truy Mệnh ngoan nhất” Mà Gia cát đại nhân, đứng trước lũ học trò của mình quả thật không thể nói thêm câu nào bèn bối rối xoay người đi, Hoa Kiều thấy vậy vội xoay người đi theo.
“Có thể bắt được thế thúc mang đi, cũng chỉ có mình Kiều Nương mà thôi” im lặng cả buổi Vô Tình rút ra kết luận. Cả 4 quyết định tập kích trước cửa thư phòng ngóng xem 2 người họ làm cái gì. Chỉ thấy Hoa Kiều vô cùng thân mật, còn bắt Gia cát đại nhân quàng cái khăn do chính nàng làm, 2 người vô cùng vui vẻ. Lúc sau, “Diệp Nhi” mang canh được hâm nóng tới. Vừa định múc canh liền thấy chiếc áo khoác da cáo nằm ngay ngắn trên bàn. Thấy đồng loại bị hại thê thảm liền lỡ tay đánh đổ bát canh. Hoa Kiều thì tức giận còn Gia cát đại nhân thì chỉ nhíu mày sau đó hất tay cho nàng ta lui ra. Vừa đi được 1 đoạn liền nghe thấy Hoa Kiều vội ôm chiếc áo da cáo lên sợ bị thấm canh. Mà Gia Cát đại nhân nhìn thấy chiếc áo liền bị thu hút, muốn xem thử, vừa xem đã mỉm cười nói
“Kiều Nương, đa tạ nàng”
“Đa tạ ta?” Kiều Nương thấy vẻ mặt gia cát đại nhân vốn đang chau mày lại thoáng chốc giãn ra, trên môi mang theo nụ cười, liền không hỏi thêm nữa. Còn về phía “Diệp Nhi” nàng ta chắc chắn mình đã bị lộ 5 phần rồi, cho nên đành vội vàng đi ra. Mà trong lúc đi ngang qua Tứ đại danh bổ vẫn là không thấy đèn sáng. Nàng ta chau mày. Tại sao lại như vậy chứ? Rõ ràng nói người kia là 1 trong tứ đại danh bổ mà. Trong lúc đi qua Lãnh Huyết, hắn âm thầm nhíu mày.
***Phòng nghị sự***
Gia cát đại nhân sau khi thấy rõ những gì muốn thấy liền lập tức triệu tứ đại danh bổ đến phòng nghị sự
“Trên giang hồ, có duy nhất 1 môn phái luyện thuật giả hồ, môn phái này tự xưng là hậu nhâ của Đồ Sơn Thị, chuyên nhận nuôi các bé gái chưa đầy 10 tuổi, suốt đời không được yêu. Tu luyện thuật giả hồ trong cổ động. trong lúc tu luyện loại võ công nỳ, họ tự sáng tạo ra 1 loại vũ khí phù hợp với võ công của họ. tâm làm bằng gân hươu, lông hồ ly làm da, làm xong liền giống hệt với 1 chiếc đuôi hồ ly thực sự. Hơn nữa, do họ phải luyện loại võ công này quanh năm suốt tháng, cho nên động chủ của bọn họ đã trực tiếp đưa loại vũ khí này vào cơ thể bọn họ, dùng nội lực để điều khiển đuôi để công kích kẻ địch. Mỗi người sẽ có 9 cái đuôi. Vì vậy người giang hồ gọi họ là cửu vĩ hồ.” Gia Cát đại nhân, sau khi phát hiện dấu răng kia liền kể lại 1 loại môn phái mà mình biết cho tứ đại danh bổ cùng nghe.
“Vì sao suốt đời không thể thoát kiếp hồ ly? Không phải cứ chặt hết đuôi giả đi là được sao?” Thiết Thủ
“Để luyện được loại võ công này, cái giá phải trả đắt vô cùng. Chính vì loại vũ khí này đã được đưa vào cơ thể của họ, cùng trưởng thành với cơ thể của họ, hòa chung với máu thịt của họ. Vì vậy, nếu bị chặt hết đuôi thì Cửu Vĩ Hồ sẽ chết chắc. Từ đó, môn phái của bọn họ đã quy định. Cả đời không bao giờ được phép nảy sinh tình cảm với con người” Gia cát đại nhân giải thích. Nếu thật sự có thể chặt đuôi để làm người bình thường. Ông tin chắc sẽ có rất nhiều người làm chuyện này.
“Không ngờ lại có 1 loại võ công độc ác đến vậy, khiến cả đời họ không thoát được số phận của bản thân mình” Thân là 1 người đã từng bị Tình làm tổn thương, Vô Tình không khỏi nói.
“Ý thế thúc là người đang gây rối kinh thành là cửu vĩ hồ” Truy Mệnh
“Có thể nói, rat ay lần này Cửu vĩ hồ đã chuẩn bị rất kĩ, mùi hồ ly trên các thi thể đều được che dấu vô cùng kĩ lưỡng bằng hương liệu đến từ tây vực” Lãnh Huyết nói, hắn không ngờ lại bị 1 con hồ ly dắt mũi. Mà hắn bỗng nhiên lại nhớ đến câu nói của Băng Cơ hôm trước. Chẳng lẽ, ý của nàng không phải như hắn đã nghĩ? Chẳng lẽ nàng biết cái gì đó.
“Nhưng mà, những người này hành tung bí ẩn, không ai biết trước, chúng ta lại không có chút manh mối nào, việc bắt người quả thực đã khó càng thêm khó” Truy Mệnh gãi gãi cằm. Lãnh Huyết nghe đến đây âm thầm quyết định phải đi hỏi Băng Cơ 1 chút mới được.
“Cho nên, ta phải tìm được ra động cơ gây án của họ mới có thể dụ họ ra được”
***Nhật Nguyệt tháp***
(Nhật nguyệt tháp là tòa tháp cao nhất kinh thành, được An Vương Gia xây nên với mục đích, ngắm trăng, ngắm trời. Nên đặt tên là Nhật Nguyệt)
“Vương gia” Cửu vĩ hồ đã lột lớp mặt nạ da người, đứng trước mặt An Thế Cảnh không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói.
“Chuyện kia ngươi điều tra thế nào rồi?” Nghe thấy tiếng gọi An Thế Cảnh từ từ xoay người lại. Hắn nhẹ nhàng vén lớp tóc mai qua sau tai, trên tay còn cầm cái gương đồng nho nhỏ không ngừng soi.
“Vương Gia, ta đã đi qua từng người. Nhưng không có bất kì kẻ nào trong tứ đại danh bổ làm cái đèn này sáng” Cửu Vĩ Hồ nói
“Cái gì? Xuân Đồng?” An Thế Cảnh có vẻ bất ngờ, hắn trầm giọng gọi 1 tiếng
“Vương gia, Xuân Đồng có mặt” Vu Xuân Đồng vừa nghe thấy được xướng tên, lập tức ton hót chạy đến. Vừa nhìn liền thấy kẻ này nịnh hót có xu thế
“Cửu Vĩ Hồ nói, nàng đi qua toàn bộ người trong tứ đại danh bổ đều không thấy đèn Thiên Tầm phát sáng. Ngươi nói xem, đây là vì sao?” An Thế Cảnh nhàn nhạt nói, như có như không chỉ muốn nghe 1 lời giải thích, không hề thấy dấu hiệu giận dữ, hay quan tâm
“Vương Gia, oan uổng nô tài, thật sự khi tứ đại danh bổ đi qua người nô tài, đèn đã sáng, còn cái kia…là vì sao mà đèn vào tay Cửu Vĩ Hồ không sáng, nô tài quả thực không biết” Vu Xuân Đồng nghe đến An Thế Cảnh nói như không trách móc nhưng lại sợ đến trên trán không ngừng toát mồ hôi, hắn đi theo bên người vị họ An này đã lâu, đương nhiên hiểu rõ, con người này tâm cơ khó nắm, không ai hiểu hắn đang nghĩ cái gì. Cho dù là phán người ta chết cũng là dùng nụ cười như đang đi dạo, ngắm hoa.
“Ồ, vậy cửu vĩ hồ, ngươi đưa ta xem đèn của ngươi” An Thế Cảnh cũng biết, bên cạnh hắn, bất cứ ai đều có thể phản bội hắn. Duy chỉ có Vu Xuân Đồng là không thể, bởi vì người nọ đặc biệt sợ chết, lại ham vinh hoa, hơn nữa hắn ta cũng rất thông minh. Hắn ta(Vu Xuân Đồng) hiểu rõ tính của hắn(An Thế Cảnh), chống lại hắn(An Thế Cảnh) chỉ có 1 con đường chết. Mà nhìn biểu hiện kia của hắn(Vu Xuân Đồng), tuyệt nhiên không hề giống nói dối.
“Thưa vương gia, đây” Cửu Vĩ Hồ cũng không tin rằng đèn của mình có vấn đề, nàng ta đeo đèn bên hông cả ngày, 1 khắc cũng không rời, sao có thể có vấn đề được chứ. Vậy nên, nàng cũng không ngần ngại mà giao đèn. Về phần An Thế Cảnh, ban đầu nhận đèn hắn cũng không có phản ứng gì đặc biệt. Chỉ là sau đó chau chặt chân mày, cuối cùng nở nụ cười nhẹ như gió xuân.
“Cửu Vĩ Hồ, ngươi luôn mang đèn theo bên người sao?”
“Thưa vương gia, đúng vậy”
“Ồ, nhưng lúc ta đưa ngươi là Thiên tầm đăng, còn ngươi đưa ta lại thành Minh nguyệt đăng rồi?” An Thế Cảnh nhướng mày. Hắn biết đèn này là Minh Nguyệt đăng không phải vì hắn đã thấy qua, mà là dưới đế đèn có 1 dòng chữ nhỏ “Minh Nguyệt” còn có mặt cười (dạng icon của người hiện đại) giống như đang cố tình trêu tức hắn vậy
“Vương gia, ý của ngài là…”
“Đây là đèn giả” An Thế Cảnh cũng rất hảo tâm khẳng định giúp Cửu Vĩ Hồ
“Không thể nào, ta luôn đem nó theo bên mình, sao có thể bị đánh tráo được chứ?”
“Có thể tráo đồ của Cửu Vĩ Hồ mà ngươi không hay biết, kẻ này chắc chắn không tầm thường. Chẳng lẽ đằng sau Tứ đại danh bổ còn có người khác?” An Thế Cảnh nheo mắt nguy hiểm, nếu như có người như vậy…tại sao hắn lại không biết cơ chứ?
“Cửu Vĩ Hồ, ngươi lập tức trở lại thần hầu phủ tìm Thiên Tàm đăng, trong vòng 7 ngày nếu ngươi tìm không ra người ta cần tìm, cũng như lấy được máu của hắn. Ngươi…biết kết quả rồi chứ?” An Thế Cảnh xoay người, dứt khoát ra lệnh. Cửu Vĩ Hồ cắn môi im lặng. Một lúc lâu sau mới cúi người
“Tuân lệnh vương gia” sau đó xoay đầu rời đi. Chính là, Cửu Vĩ Hồ chậm mất 1 bước, khi nàng vừa thâm nhập lại phủ thần hầu thì cũng là lúc Thất sát cầm Thiên Tàm đăng rời đi. Còn Băng Cơ sau khi phát hiện người An Thế Cảnh đang cần tìm là Lãnh Huyết thì vô cùng sung sướng, ung dung ngồi rung đùi đợi “Diệp Nhi” trở về.
“Băng Cơ? Nàng sao rồi?” “Diệp Nhi” vừa trở về thấy Băng Cơ sáng ngày còn nằm liệt giường không nhấc được mí mắt lên nay đã ung dung ngồi ghế uống trà thì vội bước vào hỏi thăm. Mà Băng Cơ nhìn thấy nàng thì vội vàng kéo tay
“Diệp Nhi, ta nói nàng nghe, nay ta phát bệnh liền ngủ 1 giấc. Sau khi ngủ dậy thấy tâm tình cực kì hung phấn haha” để kết hợp với lời nàng còn rất biết điều ngửa đầu cười lớn hai tiếng
“Vậy hả? Vậy tốt quá rồi, hại ta lo lắng” Mà “Diệp Nhi” nghe Băng Cơ nói xong cũng chỉ biết cười mỉm, nhưng nụ cười này không che hết được nỗi lo trong mắt nàng ta
“Diệp Nhi, nàng có tâm sự gì sao? Có thể kể cho ta nghe không? Khi có tâm sự không nên giấu cho riêng mình. Như vậy rất mệt mỏi. Mẹ ta nói thế đó” Băng Cơ nắm tay “Diệp Nhi” thân tình nói, giọng vốn đã trong trẻo dễ nghe, nay dịu lại càng ngọt ngào xao xuyến lòng người. Điều tâm người, đây cũng là 1 cách thức lấy lời khai mà 1 sát thủ, 1 gián điệp cần biết và phải biết
“Băng Cơ, nàng đã yêu ai đó chưa?” Sau 2 ngày ở cùng Băng Cơ “Diệp Nhi” dường như tin tưởng rằng nàng ta hoàn toàn không bị lộ, hơn nữa Băng Cơ luôn làm cho người ta có cảm giác bị cuốn hút, bị kéo vào, bị hấp dẫn muốn tiến lại gần mà dứt không ra. Lại nghe giọng nàng dịu dàng như vậy, “Diệp Nhi” liền nhịn không được muốn kể hết toàn bộ tâm sự mấy ngày nay cho nàng nghe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...