Editor: Umi
Châu Tuệ đang dọn dẹp nhà cửa thì nhận được tin nhắn của Vương Huy, anh hẹn gặp cô ở quán cũ. Châu Tuệ gọi lại cho Vương Huy mấy lần nhưng anh đều tắt máy, cô đành dựa vào nội dung tin nhắn mà làm theo. Năm giờ rưỡi chiều, Châu Tuệ đến quán thịt dê xiên mà ba năm trước cô đã cùng Vương Huy đến đó. Mãi đến sáu giờ Vương Huy vẫn chưa xuất hiện, Châu Tuệ gọi điện thoại cho anh nhưng vẫn không được, khi cô chuẩn bị đi về thì Vương Huy vội vã chạy vào.
Vương Huy thở không ra hơi, nhìn Châu Tuê: “Xin lỗi, điện thoại của tôi bị lấy cắp, tôi phải đuổi theo kẻ trộm.”
Châu Tuệ ngạc nhiên nhìn Vương Huy, không phải vì anh không cho cô leo cây, mà vì anh giờ đây với ba năm trước hoàn toàn khác xa nhau. Vương Huy của ba năm trước nghèo túng và đáng thương, Vương Huy của bây giờ thì tràn trề sức sống.
Vương Huy xấu hổ nhìn Châu Tuệ: “Cậu không giận chứ?”
Châu Tuệ cười, lắc đầu: “Châu Tuệ tôi hẹp hòi vậy sao?”
Hai người ngồi xuống, vẫn như ba năm trước, Vương Huy gọi hai chai bia Yên Kinh, Châu Tuệ gọi một bình Ngưu Lan Sơn.
Sau khi hớp một ngụm bia, Vương Huy nói: “Tôi gặp Cố Tiểu Yến rồi.”
Châu Tuệ đang gắp du mạch, nghe thấy tên Cố Tiểu Yến thì miếng du mạch rớt lại xuống nồi.
Du mạch là một loại yến mạch lấy giống từ yến mạch TQ, Hoa Bắc gọi là du mạch, Tây Bắc TQ gọi là ngô, Đông Bắc TQ gọi là linh đang mạch
Châu Tuệ: “Thế à? Tốt quá.”
Vương Huy: “Nửa năm trước tôi đã gặp cô ấy. Lúc đó tôi đang hát trong quán bar. À, nói cho cậu biết, tôi đang làm ca sĩ ột quán bar.”
Châu Tuệ: “Thế à? Tốt quá.”
Vương Huy: “Lúc ấy tôi đang hát, vẫn là bài ‘Cô gái trấn nhỏ’ thì có một vị khách yêu cầu tôi hát bài ‘Ánh trăng trong thành’. Tôi nhìn vị khách yêu cầu bài hát thì phát hiện thì ra đó chính là Cố Tiểu Yến. Lúc ấy, tôi cứ nghĩ là mình nằm mơ. Ngồi bên cạnh cô ấy là một người đàn ông mập mạp, dáng vẻ cô ấy giống như đã kết hôn. Cô ấy mỉm cười, đưa cho tôi một xấp tiền, bảo tôi hãy hát ‘Ánh trăng trong thành’.”
Vương Huy uống một ly bia, nhìn Châu Tuệ nồng nàn: “Lúc hát, tôi đã dần hiểu được tâm trạng của nhân vật chính trong bài hát. Khi hát tới đoạn ‘Ánh trăng trong thành chiếu rọi những giấc mơ, xin hãy sưởi ấm trái tim người ấy. Đã nhìn thấu mọi sự hợp tan chốn nhân gian, có thể nào kéo dài thêm đoạn đường vui vẻ’, tôi mới biết chỉ cần Cố Tiểu Yến vui vẻ thì tôi cũng sẽ vui vẻ. Đó là bài hát thành công nhất của tôi kể từ ngày đi hát ở quán bar, rất nhiều người đứng lên vỗ tay khen ngợi.
Châu Tuệ: “Cố Tiểu Yến đã kết hôn?”
Vương Huy: “Ừ, chồng cô ấy là người Bắc Kinh, chính là người bạn trai thời đại học. Sau khi tốt nghiệp, hai người liền kết hôn. Hôm đó là kỷ niệm ngày cười của họ, tôi cùng Cố Tiểu Yến nói chuyện suốt hơn mười tiếng đồng hồ. Cuối cùng, sau bao nhiêu năm, tảng đá lớn trong lòng tôi cũng đã được rơi xuống, lòng tôi đã không còn gánh nặng gì nữa.”
Châu Tuệ hớp một ngụm rượu, mỉm cười nhìn Vương Huy: “Rốt cuộc cậu cũng được giải thoát.”
Vương Huy: “Không, tôi không hề được giải thoát. Chứng kiến Cố Tiểu Yến hạnh phúc, tôi giải thoát cho cô ấy. Còn đối với bản thân, trong nửa năm qua, tôi chưa từng được giải thoát, vì luôn nghĩ đến một người, kể cả trong mơ.”
Châu Tuệ: “Là Chu Đình.”
Vương Huy: “Không phải cô ấy, là em.”
Châu Tuệ: “Tôi? Sao lại là tôi?”
Vương Huy: “Tôi cũng không biết tại sao lại là em, nhưng trong giấc mơ của tôi thì đó luôn là em. Tôi mơ thấy chúng ta cùng nhau ngắm mặt trời lặn trên bờ Trường Giang, cùng nhau ngắm cảnh ở Tấn Vân Sơn, cùng nhau ăn lẩu tại Dương Gia Bình. Giấc mơ này vẫn luôn đi theo tôi. Tôi nghĩ hình như em đã chiếm lấy trái tim tôi.”
Châu Tuệ cười ngây ngô, lắc đầu: “Cậu đừng đùa như vậy.”
Vương Huy nghiêm túc nhìn Châu Tuệ: “Châu Tuệ, anh không đùa. Hồi đại học, quả thật trong tim có Cố Tiểu Yến, và cũng có cả em. Nhưng anh không muốn trong khi Cố Tiểu Yến vẫn chiếm cứ trái tim anh mà lại để em làm bạn gái của anh, vì như vậy đối với em là không công bằng. Anh không thể nào chấp nhận mình nhìn em mà lại nghĩ về Cố Tiểu Yến.”
Châu Tuệ: “Thì ra là vậy. Thế mà tôi vẫn luôn cho rằng thật ra cậu chỉ thích ngực của tôi, trong lòng cậu hoàn toàn không có tôi. Nhớ khi ấy, lúc chúng ta cùng ăn lẩu, cậu ăn rau chân vịt, còn tôi thì ăn rau muống, lúc đó tôi đã nghĩ ngoài Cố Tiểu Yến ra, chẳng có ai có thể bước vào trái tim cậu.”
Vương Huy: “Em ăn rau muống? Sao anh không nhớ nhỉ?”
Châu Tuệ: “Vì khi ấy cậu chỉ nghĩ đến rau chân vịt, nhất quyết đòi ăn rau chân vịt làm dì chủ quán phải chạy đi mua về cho cậu. Khi đó cậu ăn rất ngon miệng.”
Vương Huy: “Vậy à? Thật sự anh không biết là có rau muống. Châu Tuệ, hiện tại ngoài em ra, trong lòng anh không có ai cả. Vì vậy, mong em cho anh một cơ hội để có thể được hát ‘Cô gái trấn nhỏ’ cho riêng một mình em. Từ giờ trở đi, anh và em sẽ quay ngược lại thời đại học, làm lại từ đầu.”
Châu Tuệ nhìn Vương Huy, cười khổ: “Không thể quay lại được đâu.”
Vương Huy buồn bực nhìn Châu Tuệ: “Tại sao?”
Châu Tuệ: “Xin lỗi, Vương Huy. Tôi đã kết hôn rồi.”
Vương Huy ngơ ngác nhìn Châu Tuệ, một lúc lâu sau anh vẫn chưa phản ứng kịp với những lời Châu Tuệ nói.
Châu Tuệ nhìn ly bia bị đổ của Vương Huy: “Nửa năm trước, cậu gặp Cố Tiểu Yến, mà khi đó tôi cũng kết hôn. Chồng tôi là Chu Cường, anh ấy đang làm việc tại một siêu thị. Hiện giờ chúng tôi đã mua nhà, cuộc sống rất hạnh phúc.”
Vương Huy bần thần nhìn ly bia: “Chỉ cần em hạnh phúc, anh cũng vui lòng.”
Châu Tuệ: “Nào, Vương Huy, chúng ta cùng uống cạn một ly. Hôm nay cám ơn cậu đã cho tôi biết sự thật rằng thật ra lúc đầu trong lòng cậu cũng có tôi. Khi đó, trong lòng tôi cũng chỉ có cậu, nhưng đó chỉ là thời đại học. Sau khi chuyện tình cảm gái trai qua đi, cuộc sống của chúng ta đều đã thay đổi, đúng không?”
Châu Tuệ nâng ly rượu, Vương Huy cũng cầm ly lên, hai người một hơi cạn sạch.
Năm 2008, Trung Quốc xuất hiện hai người đàn ông bi thương nhất, một người là Lưu Tường tại Thế vận hội Olympic Bắc Kinh, người còn lại chính là người đã thấy rõ lòng mình sau mười năm chìm nổi – Vương Huy. Nhưng Vương Huy đáng thương hơn Lưu Tường. Lưu Tường muốn chạy về nhất, nhưng đôi chân lại không theo kịp người khác, còn Vương Huy muốn chạy nhưng lại không thể chạy, chỉ có thể đứng từ xa trơ mắt nhìn người khác chạy vượt rào, chỉ khác nhau thế thôi nhưng lại là vết thương sâu đậm của Vương Huy.
Vương Huy cố gắng bày ra vẻ độ lượng: “Em hạnh phúc là anh yên tâm rồi.”
Châu Tuệ nghe vậy thì hơi cảm động, cô cố gắng tự trấn tĩnh, đứng lên, mỉm cười nhìn Vương Huy: “Nào, qua đây ôm một cái nào. Hy vọng sau này chúng ta đều hạnh phúc.”
Vương Huy đứng lên, ôm Châu Tuệ rồi hai người cùng nhìn nhau cười. Lần này Châu Tuệ lén tính tiền rồi hai người đi ra khỏi con hẻm nhỏ rồi nói lời tạm biệt. Những chiếc lá mùa thu ở Bắc Kinh từ từ rụng xuống, Vương Huy đạp lên chúng, cứ đi mãi, đến khi đi tới con đường cây bạch quả ở Ung Hòa Cung (một ngôi chùa nổi tiếng ở Bắc Kinh), Vương Huy mới nhân ra thì ra mùa thu Bắc Kinh đẹp như vậy, khiến anh phải say mê. Anh nhìn sắc vàng rực rỡ của những chiếc lá bạch quả trên mặt đất, nhẹ nhàng ngâm nga ca khúc rất hợp cảnh: bài ‘Cuối thu’ của nam ca sĩ Mao Ninh.
“Ở nơi này cùng lá phong rụng vào cuối mùa thu
Tôi mới hiểu tôi không phải là tất cả của em
Bỗng nhiên quay đầu
Cố gắng gượng cười
Những chuyện cũ đã bay theo gió
Yêu nhau sao lại chia tay
Tại sao lại để tôi tin vào giấc mộng đó
Cuộc tình này không thể níu giữ
Tôi ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời
Nhớ khi xưa em đã nói yêu tôi mãi mãi
Lòng đành chôn vùi tình yêu cùng nỗi buồn
Muốn cầm tay em một lần nữa
Nhưng những ấm áp đã theo em rời khỏi tôi, chỉ còn lại cô đơn và lạnh lẽo
Gặp lại em giờ chỉ là giấc mộng
Nhìn em đi xa
Dòng lệ trong lòng tôi tuôn chảy
Vì em đã trả lại tất cả cho tôi.”
Vương Huy nhìn bức tượng phật, nhìn đến khi như thấy được cô gái trấn nhỏ Châu Tuệ chạy về phía anh dưới những tán lá bạch quả bay trong gió. Vương Huy cười. Nhưng một trận gió thu thổi tung những chiếc lá nằm xếp chồng dưới đất, xóa tan ảo ảnh. Giọt nước tràn ra khỏi khóe mắt. Vương Huy lặng lẽ xoay người, dáng người mất hút ở cây bạch quả cuối cùng.
Sau khi từ biệt Châu Tuệ, Vương Huy hẹn hò với một nữ ca sĩ quán bar tên là A Tuyết. Hai người có thể bàn luận về âm nhạc cả ngày mà không biết chán. Cả hai chưa thể nói là yêu nhau cuồng nhiệt mà chỉ có thể nói là cảm giác ở bên nhau rất tốt. Khi ở cùng A Tuyết, nhiều khi Vương Huy đã không còn nhớ hình ảnh của Châu Tuệ, nhưng trong những giấc ngủ, anh lại mơ thấy Châu Tuệ, thấy Trùng Khánh, thấy Trường Giang, thấy nồi lẩu, thấy Phùng Tùng, nhưng lại chưa bao giờ mơ thấy Chu Đình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...