Đêm thất tịch náo nhiệt nhưng trong thâm cung lại yên tĩnh vô cùng. Không nói Đế Vương vô tình, hậu cung ba nghìn mỹ nữ, ân sủng như gió lướt qua nước, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, vô cùng bạc bẽo. Cả đám phi tần ngày nào cũng nghĩ làm sao có thể làm Đế Vương vui vẻ, cầu được thánh sủng.
Có người từng muốn nhân cơ hội ngày thất tịch, nhưng thư đồng hầu hạ Hoàng thượng lại nói, Hoàng thượng sáng nay không vào triều mà xuất cung tuần thị dân gian, hôm nay e là đợi không được.
Thật lắm thú vui a. Đêm thất tịch vậy mà lại đi tuần thị dân gian.
Thiên hạ hôm nay đã thống nhất, dù Thiên Vân vẫn còn người gọi là Quân Vương nhưng cũng đã quy hàng Ngạo Quốc từ lâu, hoàng tộc Đại Diễn đã diệt hết, toàn bộ Nam Cương cũng không tránh khỏi kết cục này.
Quân vương dưới đời này, ngoại trừ Tần Nghiêu Huyền không còn người thứ hai nữa. Dù hắn làm chuyện không hợp quy củ cũng có ai dám nói đây?
Đám phi tần nhận bổng lộc của riêng mình tản đi, cuối cùng chỉ còn một tiểu cô nương trẻ tuổi.
Một thân váy hồng nhạt đón gió thu, làn váy thướt tha kiều diễm đáng yêu. Cặp mắt ướt át đưa tình, miệng anh đào nhỏ nhắn như chưa mật, giọng nói làm người nghe khoan khoái dễ chịu.
Thư đồng nhớ kỹ, tiểu cô nương nghiêng nước nghiêng thành này đủ xứng danh hồng nhan họa thủy, là người Thiên Vân cống tới năm nay.
Thi từ ca phú, cầm vũ nhạc nghệ gì cũng tinh thông. Tuổi tác bất quá chỉ mười lăm, còn chưa trưởng thành hoàn toàn, mang dáng vẻ ngây ngô động lòng người.
Ban hiệu Vân phi, có thể thấy Hoàng thượng đối với mỹ nhân này có bao nhiêu sủng ái, hơn nửa năm nay có thể nói độc chiếm ân sủng, có một không ai trong hậu cung. Không ít phi tần ghen tị đỏ mắt, nhưng hết lần này tới lần khác, không ai dám lên tiếng.
Một là vì, Thiên Vân là nước duy nhất còn tồn tại, trận chiến năm đó Ngạo Quốc đại thắng, nhưng Quân chủ Thiên Vân lại có thể thay đổi cục diện. Hai vị quân chủ tuyên bố về sau hai ngước giao hảo.
Không ai rõ Quân chủ Thiên Vân mặt mũi thế nào, chỉ nói có gan có tài, dù là Quốc quân Ngạo Quốc cũng phải kính sợ vài phần.
Không ai dám trêu chọc Tần Nghiêu Huyền, đương nhiên cũng không dám trêu chọc Quân chủ Thiên Vân.
Người này là Thiên Vân cống đến, địa vị cũng bất phàm.
Vân phi bất mãn lộ ra mặt, nhưng mỹ nhân tức giận vẫn động lòng người như thế, thư đồng đi tới muốn mời rời đi nhưng trên gương mặt rắn chắc lại bị một cái tát.
"Hoàng thượng xuất cung sao ngươi không cho người truyền tin cho bổn cung? Bọn nô tài các ngươi muốn chết hết sao?"
Dù là thư đồng sớm nghe qua danh tiếng của Vân phi này cũng vẫn là bối rối, sững sờ nói: "Dù là Hoàng hậu nương nương cũng không được thông báo, càng không nói tơi..."
Lại một cái tát, Vân phi nghiến răng nghiến lợi: "Dám lấy Hoàng hậu ra áp chế bổn cung sao? Hoàng hậu nương nương yêu thích yên tĩnh không thích bị quấy rầy, nhưng bổn cung khác nàng!"
Vân phi từ thuở nhỏ đã học mị thuật ở Thiên Vân. Năm nay nàng mới tới Ngạo Quốc, cũng nghe qua chuyện xưa của Quân vương và Hoàng hậu.
Nhưng, Đế Vương vô tình, trong cung người cười người khóc. Không nói hàng năm, mỗi tháng tú nữ xuất sắc tiến cung cũng không dừng ở con số hai mươi ba mươi người, ai có thể vào mắt Quân Vương, có thể lưu lại trong lòng Quân vương dù là một chút.
Mấy tháng này, Vân phi vô cùng vui vẻ, Tần Nghiêu Huyền gì cũng đáp ứng nàng. Trong lúc nhất thời danh tiếng nổi lên, ân sủng vô song.
Về phần Hoàng hậu kia? Nàng không có gặp qua.
Trong hậu cung luôn có một điều bí ẩn, nàng cũng tò mò, người mà Quân vương dùng tất cả dịu dàng, tình cảm yêu thương. Ai cũng sợ, ai cũng ganh tỵ nhưng không ai nói ra.
Nói không chừng trong hoàng cung Ngạo Quốc này, căn bản không có Hoàng hậu. Tình cảm chân thành của Quân vương, vốn không có.
Thư đồng căm tức nói: "Ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng không biết, lại càng không nói tới quý phi!:
Vân phi lại vung tay lên, nhưng thư đồng đã né tránh.
"Hậu cung ai cũng vô lễ giống nương nương vậy sao? Nếu Hoàng hậu nương nương biết, nhất định..."
Vân phi nở nụ cười: "Vậy gọi Hoàng hậu tới trị tội bổn cung đi! Bổn cung ngược lại nhìn xem Hoàng thượng có bỏ được ta hay không!"
Thư đồng không dám nói thêm nữa.
Nhưng Vân phi vẫn tức giận. Nàng tự thay thêu túi thơm trọn vẹn nửa tháng, chỉ vì hôm nay lúc tình nồng ý đậm với Hoàng thượng đem ra tặng người. Nàng muốn xin một ân huệ, từ nay về sau làm chuyện đó không phải che mắt.
Truyện được edit và đăng tại web lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang . Mong bạn sẽ vào đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm để nhóm có động lực nhanh chóng hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bên trong túi thơm có mê hồn hương của Thiên Vân, khiến cho người ta ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng chỉ có hạn trong nửa tháng, nếu qua tối nay sẽ không còn công hiệu.
Vân phi càng nghĩ càng giận, một đường tới ngự hoa viên, trên đường gặp phi tần từng lừa dối nàng một lần.
Nghe đồn trước kia nàng ta làm cung nữ được Hoàng thượng nhìn trúng, đúng là yêu quái mê hoặc lòng người. Đúng lúc nàng ta hái hoa trong Ngự hoa viên, Vân phi sai ngược dìm nàng ta xuống ao.
Nàng đương nhiên không sợ đấy.
Đừng nói một cung nữ nho nhỏ. Những giai nhân gia thế không tốt, làm chướng mắt Vân phi nàng, từng đoạt được ân sủng của Hoàng thượng, nàng cũng sai người dìm chết. Dù là tiểu thư thế gia Ngạo Quốc vào cung làm phi, một khúc tiêu đoạt đi ánh mắt của Hoàng thượng, ngay đêm đó nàng cũng sai người cắt yết hầu nàng ta.
Đế Vương có bao nhiêu vô tình? Trước đây không lâu ở yến tiệc còn tán dương ái phi, ngày hôm sau phát hiện nàng ta chết thê thảm, cũng không gọi người làm lớn chuyện lên.
Đế Vương có bao nhiêu tình? Vân phi nằm trong ngực hắn, tuy rằng bị che mắt nhưng nàng chỉ cần ôn nhu nhỏ nhẹ nói ra ủy khuất trong lòng, ngày thứ hai quý phi từng cạnh khóe nàng lập tức bị ban chết.
Đi lại hồi lâu, Vân phi đã cảm thấy mệt mỏi. Nơi ít người qua lại trong ngự hoa viên có một tiểu đình, ngồi ở giữa là một vị cô nương mặc váy hồng nhạt. Rất bình thường, không trâm vàng trâm ngọc, không mặc y phục hoa văn cao quý. Nàng ngồi một mình ở đó, tựa như một đóa hoa trong thâm cung, không ai hay biết, nở rộ cũng không ai thấy.
Bên người không có thị nữ hầu hạ, nàng ngồi ở đó loay hoay với túi thơm.
A, quả nhiên trăm phương ngàn kế muốn lấy được thánh sủng mà, Vân phi cảm thấy đây không phải phi tần được sủng ái mà là người có tâm cơ cực kỳ. Hoàng thượng thích nhất áo trắng, trà thơm Hoàng thượng thích nhất, còn có một bàn bánh ngọt hoa đào. Lại làm nhiều túi thơm như vậy, chân tay thật sự vụng về, so với hàng thêu ngoài đường còn kém hơn.
Vân phi vừa rồi tức giận đã phái thị nữ và tùy tùng dìm phi tần kia xuống ao, lúc này lẻ loi một mình.
Nàng gọi người nọ: "Tới đây đỡ bổn cung."
"Bổn cung?"
Người trong đình ngẩng đầu lên, cười một tiếng nói: "Xin hỏi là nương nương cung nào?"
"Tùng Vân cung."
Bị dung mạo của người trước mắt làm kinh ngạc, Vân phi hoảng hốt một lúc. Nhưng rất nhanh lại tức giận.
Cô nương này tuy rằng xinh đẹp, tiếng cười như gió xuân, giọng nói vô cùng dễ nghe. Nhưng không kiêu ngạo, không tự ti, cùng thần tiên trên trời giống nhau như đúc. Cũng không hề có bộ dạng tầm thường ở chỗ nào.
Vân phi không am hiểu tính toán số mệnh, chỉ có thể miễn cưỡng tính ra tuổi tác. Lòng nàng cả kinh nhưng càng không sợ.
Nữ nhân này nhìn qua không quá mười lăm, không ngờ đã ngoài hai mười. Đâu có tao nhã trẻ trung như nàng?
Khó trách bị Hoàng thượng quên lãng bỏ mặc ở một nơi không bằng lãnh cung như thế này. Nghĩ tới đây, Vân phi càng kiêu ngạo: "Ngươi có phải đồ ngốc hay không, ngay cả Tùng Vân cung cũng không biết sao? Đó là tẩm cung hoa lệ nhất hoàng cung, nơi Hoàng thượng yêu thích đến nhất."
"Phải không?"
Người trong đình nghiêng đầu, bộ dạng vô tội, "Ta làm sao biết được."
"Hừ, ngươi thì biết cái gì? Không có quy củ gì cả, ngay cả việc tới đây đỡ bổn cung cũng không biết!" Vân phi cười nhạo nói: "Sợ là long nhan cũng chưa từng gặp qua đi, thân thể cũng chưa được gần gũi người."
Vân phi không cảm thấy xấu hổ, nhưng người trước mặt xấu hổ.
"Ai muốn gần gũi hắn cơ chứ?"
"A, không ngờ trong hậu cung có người như ngươi? Ngươi đây chính là đại bất kính với Hoàng thượng, dám khinh mệt thân thể Hoàng thượng." Vân phi càng nói càng kích động. Nói xong cảm thấy miệng lưỡi đắng khô, cũng không muốn nàng tới đây giúp đỡ, tự tới trong đình uống sạch trà lạnh của người đối diện, "Bổn cung trị ngươi tội vô lễ, coi thường Hoàng thượng, theo lý dùng trượng đánh chết."
"Ngươi dám uống trà của ta?"
Vân phi vuốt chén trà nhỏ, đang muốn đập vỡ trước mặt nữ nhân không quy củ này, tay bỗng nhiên ngừng lại.
Chèn trà này so với chén gốm sứ thông thường dùng trong hậu cung vô cùng khác biệt, là ngọc thạch màu đen được gọt giũa tạo thành, dưới ánh sáng mơ hồ hiện ra tia nước màu xanh. Cầm trong tay cảm giác lạnh buốt, cũng không phải bởi vì trà nguội, càng không giống thiên tính là như thế.
Cái này... Khóe mắt Vân phi co lại. Sao cực kỳ giống thứ ma ma của nàng ở Thiên Vân từng nói, đây là vật trong hoàng cung Thiên Vân?
Không thể nào. Thiên Vân có núi tuyết, chôn sâu ở dưới là mỹ ngọc được suối băng và thời gian ăn mòn mà thành, nghe đồn linh khí trời đất ở bên trong, có thể kéo dài tuổi thọ.
Dù là hoàng tộc Thiên Vân, người Giang gia cũng không dám dùng chế thành chén trà. Chỉ dám khắc hoa văn lên ngọc dâng lên đại điện.
"Bổn cung uống trà của ngươi là phúc phần của người. Lại dám cho bổn cung uống trà lạnh, thật sự nên cắt lưỡi ngươi, chặt tay ngươi, xem ngươi còn dám lỗ mãng hay không!" Vân phi nói xong chỉ thấy hoảng hốt, ánh mắt không dám nhìn cô nương đang nín cười, "Nhưng hôm nay tâm tình bổn cung tốt, khi Hoàng thượng và bổn cung ân ái, người thường nói bổn cung nên rộng lượng, làm mỹ nhân gương mẫu trong hậu cung, hôm nay ta thứ cho ngươi vô tội."
Nàng ha ha cười ra tiếng: "Còn gương mẫu sao? Ngươi muốn làm Hoàng hậu, chấp chính Hậu cung, mẫu nghi thiên hạ sao? Thật sự có giác ngộ a, thật sự lợi hại."
Vân phi cảm thấy ánh mắt cô nương này sáng rực, vô cùng ngây thơ, còn tinh khiết hơn hơn tuyết. Lòng không khỏi cảm thán cô nương này rõ ràng ngoài hai mươi, tâm tình còn không bằng nữ hài mười lăm tuổi như nàng.
Nhưng những lời này lại lấy được lòng nàng.
"Ngươi không biết bổn cung và Hoàng thượng tình nghĩa sâu nặng, người không biết là người vô tội. Đợi một thời gian nữa, người ngồi trên Phượng vị đương nhiên là bổn cung." Vân phi hất cằm, ngạo mạn nhìn nàng nói: "Còn không dập đầu tạ ơn ta?"
"Ha ha ha ha..."
Chỉ thấy phẫn nộ dần tụ trong mắt Vân phi, nàng cười chảy nước mắt, uống cạn chén trà cho thanh giọng còn sợ sặc. "Ngươi muốn ta quỳ sao, ngươi rất thú vị đấy."
"Càn rỡ! Lớn mật! Ngươi biết thân phận của bổn cung là ai chưa?"
Ánh mắt liếc xéo thị nữ của mình đang chạy tới, Vân phi khẽ nói: "Ban thưởng cho ngươi vô tội ngươi không muốn, hôm nay bổn cung sẽ lột da ngươi."
"Không phải ngươi vừa nói dùng trượng đánh chết ta sao? Tại sao lại muốn lột da rồi hả? Sao ngươi lật lọng thế. Ta muốn đi tìm Hoàng thượng tố giác ngươi, xem người thất tín như ngươi làm mẫu nghi thiên hạ như thế nào."
Vân phi vô cùng tức giận: "Bổn cung ngược lại mốn xem lão phụ như ngươi gặp Hoàng thượng thế nào! Hoàng thượng làm sao có thể nghe ngươi ăn nói bậy bạ!"
"..."
Bầu không khí lập tức nghiêm túc.
Vân phi đang đắc ý cô nương không biết sống chết không có lễ nghi này rốt cuộc cũng sợ, ai ngờ sau lưng mọi người đồng loạt quỳ xuống.
Một người mặc trường bào màu đen, không thượng triều, ngồi ghế rồng cũng vô cùng tôn quý, cách ăn mặc cũng làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Khi bước đi uy nghiêm lộ rõ, không ai nhận ra hỉ nộ, giống như mọi vẻ đẹp đều quy tụ trên người hắn.
Hôm nay hắn lại nói vô cùng ngắn gọn, cho thấy sự tức giận vô cùng, "Lôi về cung."
"Hoàng thượng! Là nàng vô lễ với nô tì!"
Vân phi mở to mắt nhìn Tần Nghiêu Huyền, toàn thân rét run. Nàng chưa từng thấy qua cách ăn mặc như thế này của Hoàng thượng, không có trang sức tôn quý ngăn cách từ đầu xuống chân, hắn vậy mà lạnh lùng nhìn nàng.
Rõ ràng đêm qua mới cùng nàng tình nồng ý mật, thân mật khăng khít.
Ảnh Vệ nhảy ra, Vân phi bị đè bả vai xuống mới tin tưởng, Tần Nghiêu Huyền thật sự động thủ với nàng.
"Hoa nhi đợi lâu không?"
Lúc Vân phi bị áp xuống, nàng thấy Tần Nghiêu Huyền bước nhanh vào đình, gương mặt vĩnh viễn lạnh lẽo lại vô cùng ôn nhu, lấy một chiếc khăn trong ngực ra đặt lên tay nữ tử, tuy rằng ngôn từ bất mãn, nhưng dịu dàng mười phần: "Đêm qua Hoa nhi muốn nói đêm thất tịch muốn khăn thêu, trẫm suốt đêm đi tìm thợ thủ công nàng thích, dùng cả đêm mới làm xong. Nàng có hài lòng không?"
Đợi một lát, suốt đêm? Vân phi sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Nếu như Tần Nghiêu Huyền xuất cung suốt đêm, vậy người thị tẩm nàng là ai?
"Ta chỉ là thuận miệng nhắc tới. Nghiêu Huyền, vậy mà mà chàng lại xem là thật." Đào Hoa có chút cảm động nhưng môi lại cong lên, "Ta đợi ngươi rất lâu đó. Trà đã nguội rồi. Ta tự tay nấu đó."
Mệt mỏi giữa lông mày Tần Nghiêu Huyền tiêu tán một chút. Mấy năm nay hắn vô cùng nuông chiều Đào Hoa, giống như khi bé, uống miếng nước ăn miếng cơm nàng cũng muốn hắn ôm vào ngực dụ dỗ. Hôm nay lại tự tay pha trà, quả nhiên là bầu trời món ngon, nhân gian hiếm có.
Truyện được edit và đăng tại web lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang . Mong bạn sẽ vào đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm để nhóm có động lực nhanh chóng hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng chén trà nhỏ trống rỗng.
"Trà đâu?"
Đào Hoa lè lưỡi: "Bị ái phi của chàng uống rồi."
Lần đầu tiên Vân phi cảm nhận được sự tức giận của Đế Vương, khác xa so với với người thay nàng xử tử những phi tần nàng chán ghét. Nàng hoang mang rối loạn quỳ xuống xin tha, nhưng Tần Nghiêu Huyền không cho nàng cơ hội: "Lôi đi."
Bị Ảnh Vệ kéo về nội cung, chỉnh là sủng phi thất thế, không biết có bao nhiêu người muốn nàng thất sủng, dẫm đạp lên đầu nàng.
Vân phi kêu lên: "Hoàng thượng tha tội! Không phải nô tì cố ý cướp trà của người, rõ ràng nàng ta làm ta uống! Nô tì thế nào cũng là người Thiên Vân, Hoàng thượng phải xem mặt mũi Quân vương Thiên Vân, sao có thể nhục nhã nô tì như thế?"
Tần Nghiêu Huyền vốn đã phiền chán, nghe thế lại cười nhạt.
Hắn ôm Đào Hoa cười run rẩy vào ngực, vuốt tóc nàng, lưu luyến triền miên hỏi: "Ta phải xem mặt mũi Quân vương Thiên Vân, không nhục nhã ngươi? Vậy ngươi nhục nhã Quân vương Thiên Vân, có thể lấy cái chết tạ tội không?"
Nói xong Tần Nghiêu Huyền cầm chén trà nhỏ, mi tâm khép lại, cắn một cái lên mặt Đào Hoa, "Lại chơi xấu trẫm. Băng ngọc dùng chế tác ngọc tỷ, Hoa nhi còn sai người làm thành chén trà nhỏ? Muốn trẫm uống trà lạnh sao?"
Vân phi bị dọa tới sắc mặt trắng bệch. Nàng chỉ nghe đồn Quân vương Thiên Vân thật ra là nữ nhân, Giang Dã ngồi trên vương tọa nhưng bất quá chỉ nghe lệnh hành sự.
Nàng run rẩy hỏi: "Xin hỏi cô nương... Cô nương họ gì..."
"Ta họ Giang." Đào Hoa thu nụ cười, giọng nói giống hệt khi Tần Nghiêu Huyền thượng triều, "Ngươi cho rằng ngươi đang nói chuyện với ai? Muốn thay ta làm Hoàng hậu, chuyện này cũng thôi đi, thân là người Thiên Vân ta là ai còn không biết, còn không bằng dìm xuống ao cho cá ăn."
Tay chân lạnh run, Vân phi thậm chí không biết giờ mình dập đầu nhận tội còn... kịp hay không.
Nhưng nàng cũng không có bị dìm xuống ao, mà bị trói xong ném vào Tùng Vân cung. Thị nữ và thị vệ ai cũng né tránh nàng ba phần.
Ngoài kia không biết có bao nhiêu ánh mắt mong chờ nàng gặp chuyện, hận không thể một cước giẫm lên nàng.
"Nàng mắng ta già!"
Đào Hoa ngẩng đầu, đụng vào cằm rắn chắc của Tần Nghiêu Huyền một cái, "Chàng không cho phép ta dìm nàng xuống ao, có phải cũng chê ta già đúng không? Thân thể không còn non nớt như thiếu nữ mười lăm nữa đúng không?"
"Nói bậy bạ gì đó? Hoa nhi của trẫm làm sao có thể già?"
Tần Nghiêu Huyền bóp eo Đào Hoa một cái, cắn tai nàng, đầu lưỡi theo vành tai trượt xuống, giữa tiếng nước bọt giao nhau, hắn nói: "Chẳng qua nàng chưa hết tác dụng. Nàng làm hậu cung náo loạn, không ai tới nháo Hoa nhi và trẫm nữa rồi."
Dùng kẻ gây tai họa quả nhiên tốt. Mặc cho đám nữ nhân kia tranh đấu đầu rơi máu chảy, sau lưng thủ đoạn thế nào, Đào Hoa chỉ cần ở trong ngực Tần Nghiêu Huyền xem kịch là được.
"Hơn nữa sủng phi đổi nhiều, thế thân của trẫm cũng chịu không nổi."
Dù sao cũng là mỗi ngày đi tới cung phi mây mưa, đương nhiên chịu không nổi.
Đào Hoa nghĩ vậy tai càng như bị phỏng, "Vì sao chàng không chịu không nổi, ừ... Đau, nhẹ chút."
"Trẫm phải xem xem đêm qua trẫm có cắn tàn nhẫn quá hay không nào."
Quét toàn bộ túi thơm xuống dưới bàn, nắm eo Đào Hoa thả nàng lên bàn, Tần Nghiêu Huyền muốn cởi quần áo nàng, Đào Hoa lại ngẩng đầu kêu một tiếng.
"Túi thơm của ta."
"Đừng quan tâm chuyện đó."
"Nhưng... Tất cả là chàng cho ta thêu đấy!" Đào Hoa có chút gấp, "Tuy rằng có chút xấu nhưng cũng không thể ném đi nha!"
Đưa tay chụp bộ ngực sữa của nàng, Tần Nghiêu Huyền ra vẻ trừng phạt mà dùng sức sờ, "Giờ mới biết đau lòng? Lúc trước trẫm đưa Hoa nhi, Hoa nhi nói xấu trả lại trẫm đó thôi? Cảm thấy xấu sao không thêu cho trẫm một cái?"
Đào Hoa hừ một tiếng, không biết là đau hay thoải mái, "Ta không muốn thêu túi thơm cho chàng đâu."
"Vì sao?"
Lãnh ý trào lên mắt, Tần Nghiêu Huyền cúi người, cắn lên dấu răng lưu lại từ đêm kia, nhũ quả sưng lên, hắn ngậm vài cái hỏi: "Vì sao Hoa nhi không muốn?"
"Ô ô ô, đau."
"Đừng khiến trẫm đánh nàng." Ngón tay thuận theo tơ lụa trượt xuống dưới thân nàng, đầu ngón tay ướt át ấm áp, nghiễm nhiên là nàng đã chảy nước.
Tần Nghiêu Huyền không cần nhìn, dùng ngón tay cảm thụ hoa cốc nhỏ, lật cánh hoa ra, móc ra còn có chút tinh dịch chảy ra. Hắn cứng rắn lên, dùng ngón tay đâm mạnh vào hoa huyệt.
"A...! Chàng bắt nạt ta!"
Đào Hoa cong người lên, nằm xuống thở dốc. Ngón tay đã hạ thủ quen nên ấn lên nơi mẫn cảm của nàng, ma sát tầng tầng nếp thịt, hoặc đào hoặc đâm vào nơi mềm mại của nàng, xuân thủy không thể khống chế chảy ra. Tần Nghiêu Huyền chọc chọc vài cái nàng đã lên đỉnh, Đào Hoa thở phì phò mắng hắn, "Lại bắt nạt ta..."
"Hoa nhi còn chưa giải thích."
Bao nhiêu năm qua hàng đêm ân ái vẫn cảm thấy không đủ, Tần Nghiêu Huyền đứng lên, cởi quần áo rườm rà, đặt dương vật trước hoa huyệt nàng thúc vào, nhưng tới cùng cũng không trừng phạt nàng. Chỉ là cọ cọ cao thấp làm xuân thủy nàng trào ra thấm ướt nơi giao hợp, hắn dùng tốc độ chậm chạp tra tấn nàng, hoa huyệt căng ra càng cảm thấy nuốt không nổi côn thịt.
"Bởi vì ta... A..."
Thật sự quá chậm! Đào Hoa mở chân lớn hơn, nơi giao hợp bại lộ toàn bộ dưới mắt Tần Nghiêu Huyền, đúng là thích hợp để hắn hung hăng đi vào nơi sâu nhất. Nhưng Tần Nghiêu Huyền không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào miệng huyệt đã căng ra cực hạn, không ngừng run rẩy chảy nước, nuốt côn thịt và chứa tinh dịch của hắn.
"Không nói sao?"
Bỗng nhiên rút ra bên ngoài, quy đầu còn kẹt lại cửa huyệt xinh xắn, Đào Hoa vừa đau vừa thoải mái, than thở nói: "Ta đương nhiên không thêu, trái phải của chàng cũng là của ta, ta tội gì học những thứ vớ vẩn lãng phí thời gian đó?"
"Vậy mà lòng Hoa nhi đối với trẫm như vậy đấy."
Tần Nghiêu Huyền cong khóe môi, cúi người hôn môi tiểu cô nương của hắn, dương vật thô to tiến vào trong cơ thể nàng, tại tử cung thúc mạnh một cái, "Quả nhiên sủng nàng nên nàng hư rồi, giả bộ cũng không chịu làm, không sợ trẫm nữa hả?"
"Còn không phải tại chàng..."
Hai chân cuốn lên eo hắn, hai vú trước ngực lay động tới nỗi tràn ra sữa, tiếng nói Đào Hoa đứt quãng, trong mắt là hơi nước mờ mịt: "Rõ ràng ngày nào chàng cũng ăn ta."
"Hôm nay là đêm thất tịch, Hoa nhi còn không tình nguyện sao?"
Nghe nàng gần xa oán trách, tâm tình Tần Nghiêu Huyền lại vui vẻ
Hắn thích Đào Hoa không sợ hắn, cũng thích đôi mắt ngập nước của nàng lên án hắn vô độ, cầu hắn muốn nàng.
Đã mấy năm rồi hắn còn thấy không đủ, mãi mãi không đủ.
"Đêm qua trẫm xuất cung, nàng muốn lười biếng sao? Hả?" Ôm lấy Đào Hoa, bao nhiêu năm nuôi dưỡng vậy mà tiểu cô nương vẫn nhẹ như vậy, hai chân treo ở khuỷu tay hắn, hoa huyệt không che giấu nuốt côn thịt vào, nàng bật ra tiếng rên rỉ say lòng người.
Tần Nghiêu Huyền tăng nhanh lực đạo và tốc độ, tiếng nước phốc xuy làm Đào Hoa liên tục cao trào, dâm thủy nhuộm phía dưới ướt đẫm, "Đêm thất tịch còn muốn trốn tránh sao? Hoa nhi thật sự là nằm mơ rồi."
"Hoa nhi không có..."
Ở tư thế này nàng cảm thấy khó xử vô cùng, trong huyệt trướng đau, rất mẫn cảm, mị thịt đỏ tươi bị côn thịt bật mở ra vào, Đào Hoa thoải mái tới phát run.
Nàng đứt quãng hỏi: "Chỉ cần ngừng một lát... Là tốt rồi..."
Tần Nghiêu Huyền đổi tư thế, tách hai chân non mịn của nàng ra, mân mê bờ mông nhỏ sau đó vỗ mạnh một cái rồi thúc mạnh vào.
Động thân đi vào, vô cùng kịch liệt, Đào Hoa cơ hồ cầu xin, hai vú bị dán lên bàn đá lạnh buốt càng kích thích. Toàn thân động tình ửng hồng, dịch thể giàn giụa, tóc tai lộn xộn không còn bộ dạng kiêu ngạo như trước.
"Hoa nhi muốn ta làm nàng bao nhiêu mới đủ?"
Tại lúc nàng sắp cao triều, Tần Nghiêu bỗng nhiên hít sâu một hơi, mặc cho dục vọng giày vò hai người, ôm nửa người nàng lên hôn môi hôn cổ, "Hôm nay là thất tịch, đừng dập tắt hứng thú của trẫm."
Vì sao ngày nào chàng cũng hứng thú a???
Cái ý nghĩ này chỉ trong nháy mắt, Đào Hoa thành thật vô cùng: "Muốn Nghiêu Huyền... Muốn nha... Nhiều hơn một chút... Ta muốn cả đời đều nhiều."
Tiếng nói bị nụ hôn chặn lại, dưới thân bị đại lực va chạm cả trăm lần có thừa, tinh dịch bị rót vào, nàng còn chưa kịp nghỉ ngơi đã bị Tần Nghiêu Huyền ôm lấy đặt lên đầu gối.
"Ta mệt quá." Đào Hoa ủy khuất lè lưỡi liếm lồng ngực hắn, "Ta muốn nghỉ ngơi."
Tần Nghiêu Huyền gật đầu đáp ứng, "Vậy nàng cứ nghỉ ngơi đi."
"..."
Đào Hoa cảm thấy nếu thất tịch cứ như vậy đi qua.
Cũng không khác gì ngày thường.
Chỉ là thêm một chiếc khăn uyên ương, Tần Nghiêu Huyền nói một câu trẫm không cần cả đời, chỉ cần Hoa nhi.
Đào Hoa mơ màng nghĩ, Tần Nghiêu Huyền nói, nàng nói, căn bản chính là cùng một chuyện nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...