Khi Quân Hôn Gặp Gỡ Tình Yêu

Sáng sớm, gió thổi
hương bay, tiếng chim hót líu lo, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua lớp thủy tinh,
chớp từng đợt khe hở trên cửa, nghịch ngợm chui vào bên trong phòng, như trải
những hạt kim cương lên nền vàng.

Lông mi dài khẽ run,
Tôn Đào Phi đang ngủ say mở ra đôi mắt ở dưới ánh vàng óng ánh càng nổi bật đến
cực kỳ sáng lung linh của cô.

Vươn người một cái, cúi
đầu nhìn qua khuôn mặt nhỏ bé ngủ đến đỏ bừng của Bàn Đinh, Tôn Đào Phi không
kìm lòng được ấn xuống một nụ hôn mềm ngọt trên trán trắng non mềm của nó.

Không ngoài dự đoán nó
lập tức nhăn lại đôi lông mày tuấn tú, tay nhỏ bé mập mạp càng thêm vuốt vuốt
theo bản năng lên chỗ Tôn Đào Phi lưu dấu vết, vết hôn cơ hồ nhạt đến không có
của Tôn Đào Phi biến mất ngay trong một hai cái xoa.

Một hồi tiếng cười khẽ
trầm thấp từ bên cạnh truyền đến, “Vợ, anh cũng muốn.” Ngay sau đó vang lên
đúng là thanh âm lên án mang chút cầu xin của người khác.

Không để ý lời nói ngây
thơ vào buổi sáng tinh mơ của người nào đó, rón rén vén chăn lên, Tôn Đào Phi
nhìn thẳng qua trước giường của hắn, trực tiếp vào phòng rửa tay.

Trên bồn rửa tay trong
phòng rửa tay đã bày một bộ dụng cụ rửa mặt mới thật chỉnh tề, Tôn Đào Phi
không kìm được lại khẽ mỉm cười, hắn nghĩ và làm trái lại thật chu đáo.

Trình Phi Viễn lặng yên
không một tiếng động đi theo sau lưng Tôn Đào Phi, vừa đến cạnh cửa liền nhìn
thấy gương mặt mang nụ cười nhu hòa của vợ mình, trắng noãn không tỳ vết, giống
như là nhiều đóa hoa dành dành[1] lặng lẽ nở rộ, thấm vào ruột gan, làm cho người
ta yêu mến.

Trái tim nam nhi kiên
cường cứng rắn của Trình Phi Viễn nhất thời có một dòng nhu tình nóng hầm hập
mà lại mềm mại.

Thấy Tôn Đào Phi tự
mình thu thập xong, Trình Phi Viễn liền cười hì hì đưa gương mặt tuấn tú lên,
“Vợ, làm phiền.”

Tôn Đào Phi không tiếng
động thở dài ở đáy lòng, bây giờ cô đã hoàn toàn được nâng cấp bậc lên thành mẹ
cho người nào đó rồi.

“Há miệng.” Tôn
Đào Phi đành chấp nhận, bình tĩnh nói.

“A...” Trình Phi
Viễn rất là phối hợp hé miệng, đầu ngẩng cao cũng khẽ thấp xuống.

Trình Phi Viễn có một
hàm răng chỉnh tề sáng bóng trắng tinh, khiến cho Tôn Đào Phi rất ghen tỵ. Thật
ra thì hàm răng của cô ở mặt ngoài mà nói cũng còn tốt, chẳng qua là ở trong

hàm răng xinh đẹp của cô đã cất dấu hai cái răng sâu lớn, mỗi lần nó đau, rất
đúng với những lời “Đau răng không phải là bệnh nhưng đau lên thật muốn đòi mạng
người”. Vốn là cô cũng muốn đi nhổ sạch xong hết mọi chuyện, chẳng qua là khi
thấy máu chảy đầy đất trong quá trình nhổ răng, cô liền e ngại mà không dám có
ý nghĩ này nữa, cho nên trong hàm răng của cô cho tới bây giờ cũng còn hai cái
răng sâu khỏe mạnh lớn lên.

Một hàm răng đẹp chỉnh
tế trắng noãn không có một chút dơ bẩn tạp chất của Trình Phi Viễn, thoải mái
đưa tới lòng ghen tỵ chưa bao giờ có của Tôn Đào Phi.

Mang theo tâm tình phẫn
hận bất mãn nào đó không biết từ đâu tới, tay Tôn Đào Phi càng dùng sức chà bàn
chải đánh răng trong tay, không bao lâu hàm răng như sứ ngọc của Trình Phi Viễn
đã rịn ra một chút đỏ tươi chói mắt. Lòng không có chút bất an, tâm tình của
Tôn Đào Phi ngược lại là sung sướng.

“Súc miệng.” Tôn
Đào Phi nghiêm mặt, đưa nước tới khóe miệng Trình Phi Viễn, chỉ là bởi vì tâm
tình vui vẻ, trong thanh âm hết sức muốn biểu hiện bất mãn vẫn mang theo một
chút vui vẻ làm cho người ta phát giác.

“Vợ, tốt lắm.”
Cúi đầu nhổ ra nước súc miệng, ngẩng đầu lên, Trình Phi Viễn cố ý hà hơi về
phía Tôn Đào Phi, phun lên hơi thở của cô, lông mày đuôi mắt mang theo nụ cười
dung túng cưng chìu, rất rõ ràng đối với hành động cố ý vừa rồi của vợ mình,
đoàn trưởng Trình của chúng ta đã theo dõi rõ ràng.

Trên mặt từ từ dính vào
ý vui của Tôn Đào Phi nhất thời bị xấu hổ bao lấy, nhanh chóng trùm khăn lông
lên mặt cười của Trình Phi Viễn, đồng thời cũng chặn lại tầm mắt nóng bỏng của
hắn, thuần thục tùy tiện lau hai cái ở trên mặt cho hắn.

“Tốt lắm, có thể
đi ra ngoài.” Chỉ vào cửa bên ngoài, Tôn Đào Phi sử dụng ánh mắt ra hiệu người
khác có thể đi ra ngoài, liền xoay người sang chỗ khác sửa sang lại vài món bị
để loạn.

“Vợ, trong mắt
anh giống như có cái gì.”

Treo khăn lông xong,
xoay người, Tôn Đào Phi liền nhìn thấy khóe mắt Trình Phi Viễn co quắp, không
ngừng nháy mắt.

Tôn Đào Phi cũng không
dám chậm trễ, xoải lớn bước đứng ở trước người của Trình Phi Viễn. Trình Phi Viễn
lập tức phối hợp thấp người, giơ tay lên, tỉ mỉ xem xét trên dưới mí mắt của hắn,
ngửa mặt lên, Tôn Đào Phi nghi ngờ nói, “Không có cái gì...”

Còn chưa nói hết lời
nói, toàn bộ cũng chết hết ở trong hơi thở mang đầy mùi hương bạc hà nhẹ, răng
môi của Trình Phi Viễn, giống như là con mèo đã thật lâu chưa ăn cá, vội vàng
chạy, bú ở trong môi miệng cô.

Tôn Đào Phi vẫn có chút

không thích ứng kịp muốn đẩy ra, khóe mắt lại nhìn đến hai cánh tay đeo băng của
hắn thì lòng cô lập tức mềm nhũn ra, thân thể vốn có chút cứng ngắc cũng mềm
nhũn ra, hai tay cũng không khỏi tự chủ nhẹ ôm ngang lưng Trình Phi Viễn.

Đại khái là cảm nhận được
sự đồng ý của Tôn Đào Phi, Trình Phi Viễn cũng không thể đợi, làm động tác sâu
hơn, lưỡi nhẹ nhàng đẩy ra hàm răng cắn chặt của Tôn Đào Phi, đưa lưỡi thẳng
vào chiếm lĩnh vị trí tuyệt đối.

Cho đến nơi nào đó của
thân thể có thứ thô cứng chống đỡ, hơi thở của người nào đó truyền lại càng
ngày càng gấp rút, ý thức có chút mơ hồ như sương mù của Tôn Đào Phi mới thanh
tỉnh lại, tiếp theo quả quyết lưu loát đẩy Trình Phi Viễn ra, hơi đỏ mặt, cũng
không quay đầu lại đã chạy ra phòng rửa tay nho nhỏ.

Trình Phi Viễn tựa vào
trên bồn rửa tay, trên gương mặt tuấn tú hơi đen đã là màu đỏ sậm, hít sâu vài
hơi, mỗi thần kinh mỗi chân lông trên cơ thể, đều kêu ồn ào nóng ran. Cảm giác
dẫn lửa lên người thật không dễ chịu, cảm giác chỉ có thể nếm chút ngon ngọt,
không thể ăn sạch càng khó chịu.

Tròng mắt đen thâm thúy
chợt lóe, Trình Phi Viễn âm thầm làm ra một quyết định khiến cho nội tâm buồn bực
của hắn có thể như mở cờ trong bùng, đó chính là chờ cánh tay hắn lành rồi, hắn
muốn ăn thịt, hơn nữa phải ăn lớn đặc biệt, ăn tới no mới thôi.

Nghe vang động, thân thể
nhỏ bé vốn nghiêng qua của Bàn Đinh trong nháy mắt lật lại, thấy người tới là mẹ
mình, liền toét cái miệng nhỏ nhắn ra, thanh âm trẻ con vui vẻ kêu lên, “Mẹ, mẹ.”

Nhìn vào trong mắt tinh
khiết như lưu ly của thằng nhóc, Tôn Đào Phi theo bản năng lau miệng.

“Bảo bối, rời giường
nào.” Cầm một bộ y phục màu vàng có hình con vịt nhỏ, Tôn Đào Phi giơ ra hấp dẫn.
Đừng xem thường nó, tuy mới chỉ là đứa bẻ được khoảng một tuổi rưỡi, nhưng lại
là một đứa bé thích ăn diện, thích nhất y phục màu sắc tươi, sắc thái rõ ràng,
những màu sắc ảm đạm kia, nó vô cùng không thích. Nếu như cho nó mặc vào, cả
ngày nó đều sẽ ở vào trạng thái phờ phạc rã rượi. Đây cũng là kết luận Tôn Đào
Phi đạt được sau khi trải qua nhiều lần quan sát cùng với nhiều lần thí nghiệm.

Thằng nhóc lật người,
thân thể nho nhỏ vốn là còn nằm ngang ở trên giường, chậm rãi đứng lên, đi từng
bước nhỏ, dang hai tay đi tới phía Tôn Đào Phi ở cuối giường.

Tiếng động thân mật tốt
đẹp giữa hai mẹ con, từng chữ không sai từ từ truyền vào trong tai Trình Phi Viễn
còn đang nghỉ ngơi lấy lại sức trong phòng rửa tay.

Khẽ nhếch miệng, Trình
Phi Viễn vừa vui vẻ, vừa có chút chua xót ghen tỵ. Đúng vậy, hắn ghen tỵ với
con trai của mình, tại sao vợ mình có thể thân mật quan tâm con trai như thế, đối
với hắn lại ít nhiều có chút không nóng không lạnh, cũng không phải là nói cô đối

với hắn không tốt, nhưng chính là không có thoải mái thân cận phát ra từ trong
đáy lòng như đối với con. Mặc dù hắn cũng đã nhìn ra trong thâm tâm vợ mình thật
ra là một cô gái nhỏ rất hay xấu hổ. Chẳng qua là, hắn thật rất hi vọng cũng rất
muốn, cô có thể thân mật không khoảng cách với hắn giống như với Bàn Đinh. Lúc
nào thì, hắn lại có nhiều yêu cầu với một cô gái như vậy, khát vọng cô đáp lại
và thân mật với mình như thế?

Khóe miệng kéo ra độ
cong nho nhỏ, Trình Phi Viễn tự giễu cười cười: “Mình gặp khó khăn, hoàn toàn”.
Trong lòng hắn lầm bầm lầu bầu với mình như vậy.

“Sao anh còn chưa
đi ra ngoài.” Nghe tiếng, Trình Phi Viễn theo bản năng ngẩng đầu lên, thì thấy
đúng là một đôi tròng mắt trong suốt đen như tinh thạnh lóe sáng, trong ánh
sáng mỏng manh mang theo tức giận ngượng ngùng.

Cho dù như thế, Trình
Phi Viễn vẫn cảm thấy trái tim rung động.

Cười ha ha, Trình Phi
Viễn nghe lời ngoan ngoãn cười nói, “Tuân lệnh.”

Khuôn mặt Tôn Đào Phi bắt
đầu xuất hiện tầng tầng đỏ ửng, cúi đầu ngắm nhìn con trai vẫn chờ cô phục vụ
trong lòng, chân mày nhíu nhẹ, cô đây coi như là cuộc sống bà vú điển hình.

Đặt con vì rửa mặt mà
nước mắt ròng ròng vào bên cạnh Trình Phi Viễn, Tôn Đào Phi cọ nhẹ chóp mũi tiểu
tử, cười híp mắt làm mặt quỷ, “Xấu hổ, xấu hổ.”

Nước mắt nó trong phút
chốc dừng lại, mắt to nhìn ba một cái, rồi lại nhìn mẹ một cái, nín khóc mỉm cười.

“Tiểu tử thúi
không thích rửa mặt.” Trình Phi Viễn xen vào nói.

Ánh mắt Tôn Đào Phi
quét mấy giây ở trên mặt Trình Phi Viễn, cô nên nói đây là hiểu con không ai
khác ngoài cha sao?

“Đúng vậy a, bình
thường rất ngoan, chính là lúc rửa mặt liền thích khóc, giống như là chịu hình
phạt, rất thương tâm.”

“Giống anh.”
Thanh âm dương dương đắc ý mang tự hào của Trình Phi Viễn vang lên ngay sau đó.

“Thì ra là như vậy,
thật là ngoài cha phải có con.”

Không để ý tới vẻ mặt
không nghe lời hay mà chậm rãi cứng ngắc của người khác. “Coi chừng nó, em đi
mua cơm.” Dặn dò Trình Phi Viễn một tiếng, cầm ví tiền lên, Tôn Đào Phi liền
chao đảo ra cửa.

Trình Phi Viễn giơ chân
lên, theo thường lệ cố định con trai giữa hai đùi.

Mà nó thấy mẹ đi ra
ngoài, nước mắt mới vừa ngừng lại như muốn dâng lên.

“Không cho phép
khóc.” Trình Phi Viễn nhăn mặt, cố ý bày ra biểu tình hung ác, đe dọa nó.

Bàn Đinh quả nhiên giật

mình trong nháy mắt, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở ra, thẳng tắp nhìn chằm chằm ba
mình.

Trình Phi Viễn đắc chí
thầm nghĩ, quả thật là cái phương pháp hữu hiệu, phải biết khi hắn còn bé, chỉ
cần mẹ hắn không ở nhà, cha hắn liền đe dọa hắn đang muốn khóc như vậy.

“Tiểu tử thúi,
con thật là không biết phân biệt, mẹ rửa mặt giúp con, con còn không vui. Nếu
không phải là ba bị thương, đời này đoán chừng mẹ con cũng sẽ không giúp ba rửa
mặt lần nào, đãi ngộ tốt như vậy đã dành cho con, con còn ghét bỏ.” Khuôn mặt
nghiêm túc Trình Phi Viễn mang theo vẻ giáo dục quay về phía thằng nhóc vẫn
đang ở trong trạng thái ngây ngốc.

Nó nhìn chằm chằm vào
ba mình, cái miệng nhỏ nhắn mếu lại, nước mắt trong suốt chứa đầy hốc mắt lần nữa,
há to mồm, không chút kiêng kỵ gào khóc lớn lên.

“Aizz, không cho
phép khóc.” Trình Phi Viễn nghiêm mặt lên nhỏ giọng quát lần nữa. Nhưng không
có một chút hiệu quả nào với tên nhóc đã thử qua một lần kia.

Trình Phi Viễn nhíu
chân mày lại, nhẹ nói với thằng nhóc đang khóc đến tê tâm liệt phế, “Đừng khóc,
Bàn Đinh, là ba sai rồi.”

Làm bất cứ việc gì, lúc
này bất kể Trình Phi Viễn là chính sách đe dọa, hay là chính sách dụ dỗ, đối với
nó đều là vô dụng.

Tôn Đào Phi giơ lên bữa
ăn sáng đã mua xong, ngâm nga bài hát, mới vừa đứng lại ở ngoài phòng bệnh chuẩn
bị đẩy cửa vào thì liền nghe đến bên trong truyền ra tiếng khóc lớn. Tôn Đào
Phi liều mạng dùng chân đá văng cửa phòng, đập vào mắt đúng là cảnh tượng, nhỏ
gào khóc lớn không ngừng, lớn khẽ cau mày, một bộ rất là nhức đầu nhìn chằm chằm
con trai.

Tôn Đào Phi nhanh chóng
đặt đồ xuống, giận trừng mắt Trình Phi Viễn, thấy cô trở lại rõ ràng thở phào
nhẹ nhõm.

Ô lấy con đang đưa ra
hai tay với cô, Tôn Đào Phi không ngừng vừa nhẹ ôm vào trong lòng vừa không ngừng
dỗ dành, “Bàn Đinh, không khóc nữa, ba hư, mẹ giúp con đánh ba.” Nói xong, Tôn
Đào Phi thật vỗ chân Trình Phi Viễn hai cái.

Tiểu tử hít hít đầu mũi
nhỏ, đưa ra quả đấm nhỏ, học bộ dạng Tôn Đào Phi, muốn đi đánh chân của Trình
Phi Viễn, nhưng nó lại bị Tôn Đào Phi ôm nên không với tới chân Trình Phi Viễn.

“Ba, hư.” Mặc dù
không đánh, khuôn mặt nhỏ nhắn của nó vẫn tức giận lớn tiếng nói ra bất mãn của
mình cùng lên án Trình Phi Viễn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1] Hoa dành dành: còn
có tên khác là chi tử, thuỷ hoàng chi, mác làng cương (Tày)...(danh pháp hai phần:
Gardenia jasminoides Ellis, đồng nghĩa: G. augusta)

Cây ra hoa vào khoảng
tháng 3-5, cho quả vào khoảng tháng 6-10.

Cây mọc hoang ở những
nơi gần nước. Còn được trồng làm cảnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận