Người dịch: Tồ Đảm Đang
Lâm Tự không biết phải làm sao với Tiểu Ngũ, anh nói gì cũng như rằng không lọt vào tai đối phương được.
Anh không nói nữa, cũng giả vờ không nghe được Tiểu Ngũ nói gì.
Nhưng Lâm Tự nhanh chóng hình thành được một thói quen, anh thật sự đã xem người rơm của Tiểu Ngũ tặng mình xem như người bầu bạn với mình, cũng có thể nói rằng, anh xem nó như Tiểu Ngũ.
Khi một Tiểu Ngũ thực tế không có ở đó, Lâm Tự liền lén lút trò chuyện với Tiểu – rơm – Ngũ.
"Mấy giờ thức dậy? Thức dậy chưa? Ăn cơm chưa? Mặc ấm chút được không?"
Khi chính Lâm Tự còn chưa ý thức được thì thực ra anh đã rất quan tâm đến Tiểu Ngũ rồi.
Nhưng cái đó Tiểu Ngũ không biết, cái này Tiểu Ngũ nghe không hiểu.
Từ khi tặng người rơm cho Lâm Tự, số lần Tiểu Ngũ đến trở nên ít đi một cách rõ rệt.
Vốn dĩ Lâm Tự sống một cuộc sống đơn độc, trống rỗng mà cũng chẳng sao, nhưng khoảng thời gian trước Tiểu Ngũ thường đến đây, suýt nữa anh đã bắt đầu thích ứng được một cuộc sống có người đến ồn ào rồi.
May quá, may mà vẫn chưa bắt đầu thích ứng.
Lâm Tự cố gắng dời sức chú ý quay trở lại vào trong cuộc sống của mình, mỗi ngày đều lặng lẽ làm tất cả mọi việc.
Nhưng đêm tối tĩnh mịch, hoặc là khi anh chẳng có việc gì để làm, anh vẫn sẽ nhìn người rơm ấy ngẩn người ra.
Tiểu Ngũ ít đến, người đàn ông khiến người khác hận đến mức muốn phanh thây kia cũng không đến lần nào nữa.
Không chỉ họ, thậm chí đám du côn đáng ghét trong thôn kia cũng không mấy khi đến nữa.
Có một ngày, Lâm Tự ra ngoài đổ rác, đúng lúc nhìn thấy mấy đứa du côn nhỏ đó đi về hướng này, phản ứng đầu tiên của anh là lập tức tránh đi, nhưng không ngờ là mấy người đó là vội vàng tránh đi chỗ khác trước rồi.
Phản ứng như vậy là kỳ quái đấy, nhưng Lâm Tự nghĩ không ra là tại sao.
Nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng.
Tối với Lâm Tự của bây giờ, thế giới của anh chẳng còn chuyện gì quan trọng nữa rồi.
Trời đã bắt đầu lạnh thật sự, Lâm Tự bất đắc dĩ mới hái hết những quả táo còn lại trên cây xuống.
Anh đứng trên ghế, có thể nhìn ra rất xa, anh bắt đầu nghĩ: Đâu mới là nhà của Tiểu Ngũ.
Anh trước giờ không hề biết được tên nhóc tên Ngũ Tuấn Khải đó sống ở đâu.
Lâm Tự ngẩn người ra một lúc, bỗng nhiên, trời bắt đầu rơi tuyết.
Điều này rất bất ngờ, trận tuyết này đến rất sớm so với năm ngoái.
Khi tuyết rơi trời không lạnh, lạnh là sau khi tuyết rơi.
Lâm Tự đứng trên ghế nhìn những bông tuyết rơi xuống đất, rất nhẹ nhàng, giống như cánh hoa đào bị gió cuốn vào mùa xuân mỗi năm.
"Lâm Tự!"
Bỗng nhiên có người gọi tên anh, giọng nói này vọng từ xa đến, anh rất quen thuộc.
Lâm Tự nhìn thấy Tiểu Ngũ từ một nơi không xa chạy đến, vừa chạy vừa kích động reo lên cao giọng: "Lâm Tự! Tuyết rơi rồi!"
Tuyết rơi nghĩa là chính thức vào đông rồi, trận tuyết đầu mùa mà lớn như vậy thuộc dạng hiếm thấy.
Tiểu Ngũ vội vàng leo lên tường, nhìn Lâm Tự đang đứng trên ghế.
Cả khuôn mặt đỏ lên, chạy đổ cả mồ hôi.
"Lâm Tự, tuyết rơi rồi!"
"Tôi thấy rồi." Lâm Tự biểu hiện khá là bình tĩnh như khi thường.
Tiểu Ngũ nhìn anh cười, lập lại câu nói đó: "Lâm Tự, tuyết rơi rồi!"
"Tôi nói tôi thấy rồi."
Tiểu Ngũ lại nói hết lần này đến lần khác, nói đến khi Lâm Tự bất đắc dĩ cười lên.
"Cậu là cái máy nhắc tuồng sao?"
"Máy nhắc tuồng là gì?" Tiểu Ngũ xòe bàn tay ra để bông tuyết rơi lên tay mình.
Tiểu Ngũ nói: "Lâm Tự, anh đợi tôi một chút!"
Nói xong cậu liền nhảy xuống đất.
Lâm Tự thấy tên nhóc đó lại chạy đi, nghĩ một lúc, xuống ghế quay vào nhà.
Trong nhà hơi lạnh, nhưng Lâm Tự không đi đốt lò sưởi lên trước.
Anh lật tìm trong ngăn tủ, tìm ra mấy bộ quần áo dày mặc đông.
Anh nhìn ra bên ngoài, Tiểu – rơm – Ngũ vẫn mặc một chiếc áo rách đứng trong tuyết, trông khá đáng thương.
Anh lấy một chiếc áo khoác mình không mấy khi mặc ra ngoài, còn mang theo một chiếc khăn choàng.
Tiểu – rơm – Ngũ có thêm áo khoác dày và khăng choàng, trông ấm hơn không ít.
Lâm Tự đứng trong sân một lúc, đợi Tiểu Ngũ vẫn chưa quay lại, anh dứt khoát không đợi nữa, lại trở vào trong.
Khi Tiểu Ngũ gõ cửa, Lâm Tự đang nấu mì, anh mở cửa nói tới Tiểu Ngũ: "Muốn ăn mì tôi nấu phải trả tiền."
"Đợi lát rồi ăn!" Bỗng nhiên Tiểu Ngũ kéo lấy tay Lâm Tự, sau đó kéo người ra ngoài.
"Anh ra đây xem này!"
Lâm Tự bị Tiểu Ngũ kéo ra khỏi cổng sân, kéo tới một ngã rẽ bên góc tường kia, nhìn thấy hai người tuyết rất nhỏ.
"Bây giờ tuyết ít quá." Tiểu Ngũ nói.
"Không đắp lớn được."
Thì ra là tên nhóc này đi đắp người tuyết.
Tiểu Ngũ bảo Lâm Tự nhìn hai người tuyết sánh vai nhau ở kia, cậu nói: "Một cái là Lâm Tự, một cái là Tiểu Ngũ."
"Là hai chúng ta sao?"
"Không phải, là hai 'chúng ta' giả."
Lâm Tự cười lên: "Sao lại là giả thế?"
"Bởi vì thật ở đây nè!" Tiểu Ngũ dùng khuỷu tay khẽ chạm vào Lâm Tự.
Không hiểu tại sao, Lâm Tự cảm thấy Tiểu Ngũ không phải là tên nhóc thối tha như lần đầu tiên anh thấy nữa, nhưng cụ thể đã biến thành gì thì anh không nói rõ được.
"Mặt trời mọc thì người tuyết sẽ tan." Lâm Tự nói.
"Tan thì tan thôi."
"Vậy chẳng phải phí công đắp rồi sao?"
"Có phí công gì đâu!" Tiểu Ngũ nói.
"Lúc đắp người tuyết vui là được rồi, khi anh nhìn thấy vui là được rồi."
Bỗng nhiên Lâm Tự phát hiện ra thật ra một Tiểu Ngũ không hiểu gì mới thật sự là một người hiểu cuộc sống.
"Tận hưởng phút giây hiện tại."
"Hả?"
"Không có gì." Lâm Tự nói "Đi thôi, vô nhà ăn mì."
Tiểu Ngũ đi theo sau Lâm Tự, cười ngốc nói: "Hôm nay không đưa tiền được không?"
"Không giúp thím Vương chuyển hàng sao?"
"Có, còn làm thêm cái khác nữa, kiếm được nhiều lắm."
Lâm Tự quay đầu nhìn cậu.
Tiểu Ngũ nói: "Nhưng không được tiêu, tôi phải để dành, làm chuyện đại sự."
Lâm Tự không hỏi cậu làm chuyện đại sự gì, cũng không hỏi cậu bây giờ để dành được bao nhiêu, chỉ bước qua phủi tuyết trên tóc Tiểu Ngũ đi, sau đó nói: "Vậy cậu nợ đó đi, nợ tôi tiền một bát mì.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...