Khi Phượng Hoàng Lạc Đàn


Gã đang đè trên người cô gái thấy vậy, phát hoảng bò dậy tìm súng.

Quên mất mình vẫn đang trần chuồng.

Hạ Lâm liếc mắt, xoay người quất một đường lên lưng hản.

Hắn đau quá, khuỵu xuống.

Cô lại quất liên tiếp mấy phát, từ cố cho tới chân, đều có dấu vết khúc côn của cô.

Khắp người hắn đều lần những vết đỏ đậm do côn quất vào.

Hắn đau, ngã ra đất.

Miệng ho ra máu.

Hạ Lâm vẫn chưa dừng lại.

Cô nâng chân, hạ một chiêu hiểm cuống ngay giữa hai chân.

Hắn chỉ kịp ré lên một tiếng rồi bất tỉnh.

Hạ Lâm rất căm ghét những kẻ thích hành hạ, chà đạp phụ nữ.

Để cô gặp thì đúng là xui cho kẻ đó rồi.

Bình thường cả một con sâu cô còn sợ.

Nhưng khi gặp những chuyện bất bình như vậy.

Cô thường sẽ mất kiểm soát.

Khi cô đã nổi cơn muốn đánh người.

Ra tay rất tuyệt tình.

Dù không lấy mạng người ta, nhưng những kẻ bị cô đánh, so với chết còn đáng sợ hơn.

Cô quay qua mấy tên còn lại, vẫn dùng chiêu thức vừa rồi, giáng cho mỗi tên một cú.

Bọn chúng chỉ kịp rên một tiếng, kéo nhau bất tỉnh.

Nhìn cô gái đang sợ hãi, cuộn tròn cơ thể đầy rẫy những vết bầm tím, không mảnh vải che thân, run rẩy bên góc phòng.

Hạ Lâm vừa xót xa, vừa căm hận.

Cô nhìn căn phòng một lượt muốn tìm thứ gì đó cho cô gái che thân.

Kết quả, chẳng thấy nổi một miếng vải lành lặn.

Cô đành cởi chiếc áo khoác trên người mình ra, tiến lại gần cô gái khẽ nói: "Cô đừng sợ.

Tôi không phải người xấu.

Tôi tới cứu cô.


Mặc tạm áo tôi nhé?"
Cô gái rụt rè, hết nhìn cô rồi nhìn chiếc áo, một lúc mới cầm lấy.

"Cảm ơn"
"Có thể nói cho tôi biết, sao cô ở đây không?"
"Tôi! "
Cô ấy mặc áo vào.

Chân chừ mãi cũng không mở được lời.

Hạ Lâm phải hết sức nhẹ nhàng khích lệ, cô gái mới có đủ dũng khí kể.

Cô ấy thật ra là gái ngành.

Ngày trước đi học có chút vốn liếng ngoại ngữ.

Nên mỗi khi có khách ngoại quốc, quản lý thường gọi cho cô.

Hai tuần trước, cô tiếp một vị khách là người Tây.

Hắn rất sòng phẳng, boa cho cô rất nhiều tiền.

Còn hỏi số điện thoại của cô.

Cô cứ nghĩ mình đã bắt được con rùa vàng.

Nên khi hắn gọi điện, bảo cô đến đây gặp hắn, cô chẳng nghi ngờ gì, tin luôn.

Ngờ đâu, nơi này vào thì dễ, ra thì khó.

Sau khi hẳn làm tình với cô xong.

Hắn bắt cô làm với đồng bọn của mình, hết tên này đến tên khác.

Nguyên một ngày không được nghỉ.

Cô cầu xin hắn tha, cho cô về.

Nhưng hắn phớt lờ.

Còn dọa nếu cô bỏ trốn thì sẽ giết.

Cô sợ, nên không dám trốn.

Từ hôm đó tới hôm nay, hôm nào cô cũng bị cưỡng dâm tập thể.

Vừa đau, vừa nhục.

Sống không bằng chết.

Hạ Lâm nghe mà sôi máu, ứa gan.

Không ngờ bọn khốn đó lại dám bắt cóc con gái đến đây để phục vụ nhu cầu tình dục cho mình.

Thật khốn nạn! Cô dìu cô gái ra ngoài cửa.

Đúng lúc đám Minh Tường cũng đang đi tới.

Mỗi người đều đìu một cô gái.

Tình trạng của bọn họ, chẳng có ai tốt hơn ai, chỉ có người này so với người kia thảm hơn thôi.

Rất đáng thương! "Lũ ngoại quốc khốn kiếp! Bọn chúng vậy mà lại dám bắt nhốt, hành hạ nhiều cô gái như vậy.

Không bằng súc sinh!"
Đồng chí cảnh sát cấp dưới nghiến răng, hận không thể băm thây mấy tên khốn kia ra ngay lập tức.

Hạ Lâm thở dài: "Được rồi.

Bây giờ nhiêu người như thế chúng ta không thể đưa bọn họ đi cùng được.

Theo tôi, chúng ta nên đưa các cô ấy đến một căn phòng, trú ẩn ở đó, đồng chí cảnh sát này sẽ canh giữ.

Được không?"
Mục đích của cô tới đây là tìm tên.

John, giờ mà mang mấy cô gài này theo.

Rất bất tiện.

"Quyết định vậy đi"
Không ai phản đối.

Mọi người cùng đưa mấy cô gái đến một căn phòng duy nhất không có ai ở.

Không ngờ, căn phòng đó lại là nơi cất chứa vũ khí của bọn chúng.

Hẳn ba thùng chứ không phải chỉ vài khẩu.

Tất cả đều là súng máy hạng nặng, súng tiểu liên và đạn dự trữ.

"Mẹ ơi! Nhiều súng thật đấy.

Bọn chúng định đại khai sát giới à?"
Đồng chị cảnh sát cấp dưới cảm khái.

Trần Cảnh Long cũng không ngờ, bọn chúng lại cất giấu nhiều vũ khí như vậy.


Khi nghe Minh Tường hỏi có muốn đi bắt tội phạm tàng trữ vũ khí trái phép không.

Anh ta còn tưởng, nhiều nhất chắc hơn chục khẩu là cùng.

"Thế nào, hài lòng anh chưa?"
Hạ Lâm lại gần Trần Cảnh Long, nhàn nhạt hỏi.

Trần Cảnh Long nhìn cô, không hề trốn tránh, thẳng thắn nhận khuyết điểm.

"Xin lỗi, đã nghi ngờ cô.

"
Hạ Lâm gật gù: "Tôi ghi nhận lời xin lỗi của anh.

Giờ thì đi tìm tên trùm của bọn chúng nào.

"
Vậy là chẳng phải mất công đi tìm nữa.

Số vũ khí này có thể tống lũ khốn ngoại quốc kia vào tù mấy chục năm rồi.

Hạ Lâm và Minh Tường, Trần Cảnh Long tiếp tục đi lên lầu ba.

Lầu cao nhất của khu nhà máy.

Hạ Lâm mở điện thoại, lần theo con chíp, đi tới một căn phòng giữa vùng trung tâm của tâng này.

Có thể nói căn phòng này sáng sủa, tươm tất nhất khu nhà máy.

"Chắc chắn hắn ở đây không?"
Minh Tường nhiều chuyện.

"Trên điện thoại nó hiện thế"
Hạ Lâm hồn nhiên chìa điện thoại ra, cho hai người đứng bên cạnh xem.

Hai người đàn ông câm nín trước câu trả lời của cô.

Cứ như kiểu cô không thật sự quan tâm vậy.

Rầm!! Minh Tường nâng chân, đạp cửa.

Cánh cửa chịu không nổi lực lớn, bay ra, bật cả bàn lề.

Trong phòng, người đàn ông đang ngửa cổ uống rượu, động tác bị sự kinh động thoáng ngừng lại giây lát.

Hät liếc mắt lạnh nhìn ra cửa, cuối cùng rơi trên khuôn mặt xinh đẹp hờ hững của Hạ Lâm.

Hắn kinh ngạc! Tuyệt nhiên không có lộ ra bên ngoài.

Hắn thong thả đặt ly xuống như không có chuyện gì.

"Ô!I Summer.

Cô đến sao không báo trước một tiếng, để tôi cho người ra đón tiếp.

"
Hắn liếc qua Minh Tường, ngữ điệu vẫn rất nhe nhởn, đáng ghét.

"Xem nào, vị này không phải ông chủ Thái sao.

Lâu không gặp, anh khoẻ chứ?"
"Rất khoẻ.

Trái lại là mày, tao e mày sắp không khoẻ rồi"
Minh Tường híp mắt.

Hắn ôm vai, tỏ vẻ sợ hãi.

"Ôi, anh đừng nói vậy, tôi sẽ sợ đó"
Hạ Lâm chán ghét nhìn bộ dạng lờn vờn của hắn.


Cô nói với Trần Cảnh Long.

"Đại uý Long, hắn chính là tên trùm tàng trữ số vũ khí kia.

John Brown"
Trần Cảnh Long sớm đã đoán ra tên đầu sỏ là hẳn.

Nghe cô chỉ danh, anh ta liền rút thẻ cảnh sát ra, nghiêm khắc phán.

"Tôi là đội trưởng đội cảnh sát hình sự Đô thành"
"John Brown.

Anh bị buộc tội tàng trữ vũ khí trái phép.

Bắt cóc, giam giữ, bạo hành, phụ nữ.

Tôi sẽ bắt anh về quy án.

"
"Cứ tự nhiên"
Hắn nhếch môi khiêu khích.

Tay phải nhấn nút đỏ trên bàn, lập tức người của hắn từ các phòng ồ ạt kéo ra.

Tên nào tên nấy mặt hung hăng, tay cầm vũ khí.

Dễ cũng hơn hai chục tên.

Minh Tường bẻ các khớp ngón tay.

"Lại đây.

Để đại gia thư giãn gân cốt nào.

"
Hơn hai chục tên lao vào muốn chém Minh Tường và Trần Cảnh Long.

Bất quá, chưa chạm vào được ngón tay của người ta, đã bị đánh cho bầm dập.

Cùng lúc, Hạ Lâm và.

John cũng lao vào cuộc đấu.

Trận chiến bắt đầu! Ở tù ba năm, thân thủ của tên.

John Brown không những giảm sút mà còn tăng lên.

Chẳng qua, so với Hạ Lâm vẫn kém một bậc.

Hắn liên tiếp trúng chiêu của cô, ngã quỵ dưới đất, đau tới mức thổ huyết.

Đôi mắt hắn không còn vẻ bỡn cợt nữa, thay vào đó là sự nguy hiểm của ác quỷ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận