"Bạch di nương, người đợi chút, nô tỳ đi gọii Bích Xuân tỷ tỷ ra." Giọng nói kinh hoảng của tiểu nha hoàn đánh gãy lời nói của Bích Hương và Bích Xuân , Bích Hương vội vàng dùng khăn tay lau nước mắt, lại dặm thêm chút bột yên chi để che đi vết nước mắt của mình . Mà Bích Xuân thì đem nắp hòm đậy lại, sau đó cùng với Bích Hương đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa , liền thấy Bạch di nương mang theo mấy mụ bà tử thô sử và nha hoàn đứng ở bên ngoài, Bích Xuân và Bích Hương hành lễ, Bạch di nương cũng không để ý tới, trực tiếp vén rèm cửa đi vào trong nhà.
"Dzô, nhìn xem, thể diện như thế này, những đồ cưới này, nếu như không biết , còn tưởng rằng đây là khuê nữ nha nào muốn xuất giá." Khóe miệng Bạch di nương mang theo một tia cười nhạo, tà nghễ nói với Bích Xuân : "Bích Xuân a, ngươi dù gì cũng đi theo bên người phu nhân nhiều năm như vậy , quy củ trong phủ này ra sao, không cần nói thì ngươi cũng đã biết".
Bích Xuân nhìn gương mặt tự ình là nhất kia của Bạch di nương , đáy mắt xẹt qua một tia khinh thường, bất quá, nàng vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Tứ di nương, nô tỳ không hiểu được ý tứ của người."
"Ai dzô, còn chưa có gả ra ngoài, liền đã bày ra bộ dạng nương tử của quản sự ra rồi." Bạch di nương khinh thường nhất là cái thứ đại nha hoàn không coi ai ra gì này, ngày thường vốn không ít lần bị bọn nha hoàn này chọc tức. Hôm nay đến phiên nàng làm đương gia, nàng không hảo hao sửa trị sửa trị lũ nha hoàn này một phen,thì thật là khó mà tiêu tan được oán khí trong lòng."Nói cho ngươi hay, cho dù ngươi được gả ra ngoài, làm quản sự nương tử, ngươi vẫn là nô tỳ của Tô phủ , đừng có làm trò ."
"Nô tỳ hiểu." Bích Xuân cúi đầu, nàng biết, Tống thị không ở trong phủ, tứ di nương này ỷ vào là thân phận thiếp lương gia (* thiếp thất được cưới hỏi đàng hoàng )tạm quản sự vụ lớn nhỏ trong phủ , nàng một nha hoàn sắp xuất giá , không có lý do gì vào lúc này tự tìm rắc rối, chọc chủ nhân gia tức giận, chẳng bằng thuận theo ý của nàng, nhìn xem nàng có thể nháo kiểu gì.
"Mở cái rương này ra, để ta nhình xem, rốt cuộc là chuẩn bị thứ tốt gì?" Bạch di nương cũng không quản thần sắc những người trong phòng, trực tiếp mệnh một mụ bà tử thô sử mở rương ra, nhìn đến trong thứ thứ đều là đồ tốt , mũi của Bạch di nương thiếu chút nữa tức đến lệch đi. Đã sớm nghe nói đại nha hoàn bên người Tống thị , ăn mặc lương bổng, so với khuê nữ của những nhà người bình thường còn muốn tốt hơn vài phần, nàng còn không tin, nhưng vừa thấy những thứ mà Tống thị thưởng xuống này, tâm can của Bạch di nương từng đợt đau, chừng này là bao nhiêu bạc a, Tống thị này rõ ràng là đem bạc của lão gia đổ vào người đám hạ nhân, giỏi ột kẻ ăn cây táo, rào cây sung , đêm nay phải mách lão gia một trận mới được .
"Mở tiếo cái rương kia." Bạch di nương chỉ vào một cái rương bên cạnh nói.
Bích Hương ở bên cạnh nhìn, có chút nóng nảy, Bạch di nương này đang làm cái gì? Bích Xuân là phu nhân thưởng cho thể diện, gả cho quản sự ở bên ngoài , nay, sắp thành thân , Bạch di nương làm như vậy , không phải là đánh vào thể diện đại nha hoàn của Bích Xuân sao? Hơn nữa, làm nha hoàn , người nào không có một chút bạc riêng , vì để không bị nhà chồng coi khinh, người nào không nhân trước lúc xuất giá, cố gắng đem đồ cưới làm cho thể diện?
"Tứ di nương, mấy thứ này đại bộ phận là Bích Xuân tự mình đặt mua , còn có một số, là phu nhân thưởng hoặc là quà cưới của bọn tỷ muội ." Bích Hương bước lên phía trước bẩm với tứ di nương: "Trước đó vài ngày, Từ ma ma đã tự mình xem xét một hồi, không có gì sai ."
Bạch di nương lạnh lùng liếc mắt nhìn Bích Hương một cái nói: "Ta đây là làm theo quy củ , bao giờ đến phiên ngươi một đứa nha hoàn đến giáo huấn ta? Hơn nữa, nếu như đường đường chính chính , làm sao lại sợ ta xem xét?"
Bích Hương thật sự có chút nổi giận,trong phủ này người nào không biết, đồ cưới xuất giá của nha hoàn , là do Từ quản sự ma ma đến xem quản , từ bao giờ đến phiên một di nương chen tay vào? Cho dù là Tống thị muốn xem xét, cũng phải lấy lí do chính đáng, Bạch di nương này dựa vào cái gì?
Bích Hương đang muốn phản bác, Bích Xuân khẽ kéo vạt áo của nàng, sau đó cười Bạch di nương nói: "Di nương cứ tùy ýxem, có chuyện gì, cứ việc nói."
Bích Hương cáu giận trừng mắt nhìn Bích Xuân , nàng ta làm sao lại sợ như vậy?
Một trong số các bà tử cũng không biết làm lôi ra một cái tráp khảm hoa sen, nói với Bạch di nương : "Ôm rất nặng , chắc là bên trong có vài thứ quý trọng."
Lời này, rõ ràng là nói Bích Xuân giấu giếm đồ không minh bạch.
Bích Hương lanh mồm lanh miệng nói: "Nói bậy, đây là Bích Xuân tỷ tỷ cực khổ dành dụm được , ngươi cũng không thể vu oan cho người khác."
"Thật là mới mẻ ." Bạch di nương vỗ tay nói: "Một tiểu nha đầu , làm đại nha hoàn vài năm, có thể dành dụm được nhiều như vậy, nói ra , ai tin a?"
Bích Xuân kéo Bích Hương ra phía sau , cung kính đáp: "Mấy thứ này, không đáng giá mấy đồng tiền, là nô tỳ lưu trữ làm niệm tưởng, mới đưa nó cất vào trong tráp."
Bạch di nương không tin, cười hì hì nói: "Nếu không đáng giá mấy đồng tiền,vậy thì ngươi để ta xem xem, để cho ta mở rộng tầm mắt, một cái tráp bảo bối như vậy, cư nhiên chỉ cất một đống đồ bỏ, này nói ra ngoài, nhất định cười chết một đám người."
Bích Xuân cũng không thoái thác, trực tiếp cầm chìa mở khóa, Bạch di nương tiếp nhận , mở tráp ra vừa nhìn,nhất thời hoa mắt, cả tráp đều là đồ trang sức, quyên hoa màu đỏ, trâm vàng,vòng tay hồng ngọc ... .
Bạch di nương tiện tay cầm lấy một cái vòng tay, đó là nhất cái vòng tay phỉ thúy , vừa thấy chỉ biết giá trị xa xỉ. Lại cầm lấy một cây trâm điểm thúy(*trâm khảm ngọc Phí Thúy) Kim hỷ tước đăng mai, đám bà tử thô sở và nha hoàn trong phòng nhất thời vừa hâm mộ vừa đố kị.
Bạch di nương khẽ cong khóe miệng lên nói: "Chỉ riêng hai thứ này, đem ra ngoài cầm , không được mấy lượng bạc, thì không rời tay . Bích Xuân, ngươi cho ta là mắt mù hay sao?"
"Đây là phu nhân thưởng ." Bích Xuân cũng không úy kỵ nói: "Trừ bỏ hai thứ này, còn có một cây trâm khảm ti phượng vĩ và một đôi hoa tai phỉ thúy , đều là đồ cưới phu nhân thưởng ."
Bạch di nương đập mạnh cái tráp xuống mặt bàn , lạnh lùng nói: "Ngươi cho ta chưa từng thấy những trường hợp lớn , nên có thể tùy ý hồ lộng hay sao? Đồ cưới phu nhân thưởng cho ngươi, có hậu hĩnh như thế nào cũng không hậu hĩnh đến mức này. Ngươi một tiểu tiện tỳ, còn vọng tưởng mang trâm Phượng vĩ , nói ra , chỉ sợ người ta sẽ cười đến rụng răng."
"Nô tỳ có đê tiện như thế nào , dù gì cũng là nương tư chính thất của nhà người ta, có cái gì không thể mang?" Bích Xuân bây giờ ngược lại với bộ dạng yếu đuối vừa rồi, phản bác nói: "Phu nhân thưởng cho nô tỳ, muốn lúc nô tỳ xuất môn cài, không thể làm mất thê diện Tô phủ . Di nương nếu như không tin, có thể đi hỏi toàn bộ nha hoàn và bà tử hầu hạ trong viện này một chút , các nàng nhưng là tận mắt nhìn thấy phu nhân thưởng ."
"Hỗn xược." Bạch di nương nổi giận, làm thiếp thất, đành phải dưới Tống thị, đó là do gia cảnh bắt buộc. Nhưng hiện tại do một nha hoàn ti tiện thân phận còn thấp hơn nàng nói đúng vào chỗ đau của nàng, nàng làm sao không giận?"Ngươi cho là ngươi là cái thá gì a ? Ta hiện tại cầm cái tráp này đến hỏi lão gia, một đứa nha hoàn, làm sao lại có được nhiều vật bên người như thế, không chừng còn là do đồ trộm cướp được. Đến lúc đó, ta xem ngươi còn có mất mặt hay không , còn có thể diện hay không. Đi!" Nếu không phải Bích Xuân đã được Tống thị thả ra đi, nếu không phải phu quân tương lại của Bích Xuân là quản sự đắc lực trước mặt lão gia, Bạch di nương hận không thể đánh cho Bích Xuân một trận trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...