Trở lại phòng, nha bà lại thay đổi một đám nha đầu đến, kết quả, vẫn là không có Bình nhi. Trong lòng Tô Giáng Thần ngũ vị tạp trần (* vui buồn lẫn lộn) , không biết là vui hay buồn.
Cùng với Ninh ma ma đi ra khỏi tây sương phòng, Tô Giáng Thần trong lòng tính toán làm thế nào tìm cớ để lần sau làm ẫu thân lại đáp ứng để cho Ninh ma ma mang nàng đến xem, nếu như lại tìm không thấy Bình nhi, coi như kiếp này vô duyên đi.
Tô Giáng Thần cứ như vậy đi theo Ninh ma ma đi về hướng cửa ra, nhưng khi nàng vừa xuyên qua hành lang, hướng về phía cửa tròn đi đến, đột nhiên có một nữ tử từ trên núi giả chạy đến, sau đó níu lấy góc áo của Tô Giáng Thần , đau khổ kêu lên: "Tiểu thư, xin người thương xót, mua ta và tiểu thư nhà ta, xin người thiện tâm từ bi đi."
Nha bà nghe được thanh âm vội vàng xoay người lại, đá nha nha đầu kia một cước , hung hăng mắng: "Tiểu tiện nhân đáng chết, đây là quý chủ tử, không phải tiện nhân hạ đẳng như ngươi có thể hồ nháo sao."
Nha đầu kia vội vàng bò dậy , quỳ trên mặt đất dập đầu nói: "Tiểu thư, xin người thương xót, coi như thương hại thương hại ta."
"Ta?" Ninh ma ma nở nụ cười, "Lão bà tử lại không biết, một nha đầu muốn làm nô tài , còn có thể ở trước mặt tiểu thư xưng ta?"
Tiểu nha đầu cả người chấn động, nửa ngày mới lắp bắp nói: "Nô tỳ lỡ lời, thỉnh ma ma thứ tội. Nô tỳ là vạn bất đắc dĩ, nô tỳ và tiểu thư gặp nạn nên bị đưa đến nơi này, như không ai mua nô tỳ và chủ tử của nô tỳ , chỉ sợ nô tỳ và chủ tử của nô tỳ sẽ bị rơi vào chốn dơ bẩn , van cầu các người, van cầu các ngừơi."
Tô Giáng Thần trong lòng căng thẳng, đột nhiên nhớ lại cái chết của Bình nhi . Bình nhi chính là vì bị bán vào thanh lâu mới...
Nha bà đứng ở một bên đã vô cùng nóng ruột, muốn đem nha đầu này kéo xuống, lại sợ đắc tội hai vị quý nhân này . Dù sao, người ta còn chưa nói muốn xử trí như thế nào , làm cái ngành này đâu thể nào không để ý đến ý muốn của khách nhân, cưỡng ép xử lý , ở trước mặt khách nhân lại để lại hình tượng ác độc âm ngoan, cũng không phải là chuyện tốt. Tuy nói làm nha bà là thấp hèn, nhưng cũng có vài phần thể diện, không thể dễ dàng như vậy bị hủy đi thể diện được.
"Người xem việc này?" Nha bà e dè hỏi Ninh ma ma: "Nếu là hai vị muốn mua, ta sẽ hạ giá xuống thấp một chút, những nha đầu tầm thường, sáu bảy lượng bạc là đủ rồi, nhưng nha đầu này là từ gia đình quan lại mắc phải trọng tội , rất đáng thương . Ta cũng không dám chào giá trên trời bốn lượng bạc là được rồi."
Ninh ma ma nghe thấy xuất thân từ gia đình quan lại mắc đại tội , cả người chấn động, sau đó cúi đầu nhìn cái nha đầu kia, chỉ thấy cái nha đầu kia toàn thân không ngừng run rẩy, sắc mặt nàng liền trầm xuống, tiến lên xốc lấy cánh tay của nàng ta, vừa nhìn liền phát hiện toàn thân đèu là vết thương , có vết thương đã kết vảy , có vết thương còn chảy máy, bởi vì không được điều trị thích đáng nên đều bắt đầu sinh mủ .
Ánh mắt Ninh ma ma híp lại, nửa ngày mới buông tay áo của nha đầu kia nói: "Người đã bị đánh thành như vậy , tám phần là đồ phế rồi. Mua về, vừa không làm nổi việc nặng, cũng không thể làm được công việc đòi sự tinh tế, ngươi nói, lão bà tử mua người như vậy ra ngoài, nếungười ngoài biết được còn không bị chê cười sao?"
Nha bà cũng vô cùng khôn khéo , nghe ra ý tứ trong lời nói của Ninh ma ma, người là muốn mua, nhưng giá quá cao . Nha bà tròng mắt khẽ chuyển động, vốn dĩ giá của nha đầu này cũng không cao, xuất thân từ quan gia, nói không chừng đã sớm bị người hưởng thụ vài lần. Nếu như chính mình có lại đi tìm hộ khác bán, chỉ sợ tiền chưa kiếm được đến tay, nha đầu này cũng đã không sống nổi .
Khẽ cắn môi, nha bà nói: "ba lượng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...