Ninh ma ma đứng dậy, giúp Tống thị rót thêm nước trà, sau đó nói: "Phu nhân, làm bất cứ chuyện gì, đều không cần quá nóng vội, nóng vội ăn không được đậu hủ nóng. Chúng ta có cả khối thời gian cùng các nàng chậm rãi đùa giỡn , đợi các nàng thất sủng, không có nơi để dựa vào, phu nhân muốn giày vò như thế nào, còn không phải giống như nhồi nắn một khối bột mì sao."
"Tiểu thư, thỉnh chậm một chút, phu nhân đang cùng ma ma nói chuyện ." Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Bích Thủy , cũng đánh gãy cuộc trò chuyện của Tống thị và Ninh ma ma , Tống thị và Ninh ma ma liếc mắt nhìn nhau, Ninh ma ma thối lui về một bên lẳng lặng đứng.
Tô Giáng Thần xốc rèm cửa ,đi về phía Tống thị nói: "Nữ nhi đến thỉnh an nương đây."
"Con của ta, vì sao không ngủ thêm chút nữa?" Tống thị đứng dậy ôm nữ nhi, hôn lên hai má nữ nhi nói, "Nhìn khí sắc của con không tệ, hôm qua ngủ có quen không?"
Tô Giáng Thần ôm cổ Tống thị nói: "Uh, ngủ ngon lắm ạ, nương, còn người thì sao?"
Tống thị trên mặt ý cười càng đậm, "Con ngủ ngon, vậy là tốt rồi. Bích Thủy, còn không sớm chút bày đồ ăn sáng?"
Bên ngoài rèm cửa Bích Thủy ứng một tiếng, liền vội vã an bài tiểu nha hoàn đi bày đồ ăn sáng. Ninh ma ma tiến lên nói: "Phu nhân, nô tỳ còn có chuyện muốn đi trước , không thể hầu hạ phu nhân dùng đồ ăn sáng ."
"Ngươi đi đi." Tống thị nhìn Ninh ma ma nói: "Những lời ngươi nói , ta sẽ có tính toán."
Ninh ma ma mỉm cười, quỳ gối cáo lui .
Tô Giáng Thần cùng Tống thị dùng xong rồi đồ ăn sáng, thời điểm đang chuẩn bị đến hoa viên đi dạo , liền nghe được thanh âm của Tô Duệ .
Tô Giáng Thần đầu tiên là nghe được Tô Duệ nói: "Nha đầu là người phong nào, đang êm đẹp đứng ở cửa làm cái gì?"
Ngay sau đó là thanh âm của Phỉ Thúy : "Lão gia vạn phúc, nô tỳ là nha hoàn trong phòng tiểu thư , nô tỳ đã làm sai chuyện nên tiểu thư phạt nô tỳ đứng ở đây."
Tô Duệ nghe xong, cảm thấy thú vị, nói: "Ngươi đã làm sai việc gì?"
Phỉ Thúy e thẹn nói: "Khởi bẩm lão gia, nô tỳ đã quên đem đồ thêu của tiểu thư lại đây, tiểu thư nhất thời giận, liền phạt nô tỳ..."
"Ta còn tưởng rằng là chuyện tình." Tô Duệ thản nhiên cười nói: "Ngươi đi đến trong viện của tiểu thư đem đồ thêu lấy lại đây là được, đần độn đứng ở chỗ này, giống cái gì?" Phỉ Thúy nghe vậy, mừng rỡ, liền vội vàng hành lễ với Tô Duệ rồi lui ra, sau đó đi đến sân viện của Tô Giáng Thần lấy đồ thêu thùa lại.
Còn Tô Duệ liền hướng về phòng của Tống thị đi tới, vén rèm lên, chỉ thấy Tống thị chính đang lau miệng cho nữ nhi , nên nói: "Xem ra ta vẫn là đến muộn một bước, vốn dĩ nghĩ hôm nay là ngày lành hiếm có , đang muốn cùng nữ nhi dùng đồ ăn sáng."
Tống thị vội vàng đứng dậy phân phó nha hoàn đi bưng đồ ăn sáng, sau đó cười làm lành nói: "Lão gia, đều do thiếp thân nhất thời hồ đồ, lại đem chuyện này quên mất ." Nói xong, dâng lên tách trà nói: "Xin lão gia hãy tha thứ cho thiếp thân tắc trắch."
Tô Duệ cười tiếp nhận tách trà nói: "Không phải lỗi của nàng, đều là ta tối hôm qua đi vội vàng, quên phân phó ." Nói xong, lại quay sang nói với Tô Giáng Thần: "Tiểu nha hoàn ở ngoài cửa kia, rốt cuộc làm sao chọc nữ nhi không vui ?Sáng sớm lạnh lẽo như thế, lại bắt tiểu cô nương nhà người ta đứng ở cửa hứng gió lạnh, con từ bao giờ lại trở nên "bất cận nhân tình "(*) như vậy?"
(*) :không hợp với lẽ thường tình.
Tống thị ở một bên nghe xong, mặt không biểu tình, Phỉ Thúy kia nàng gặp qua, tuy nói tuổi hơi nhỏ , nhưng thân hình lại phát triển vô cùng tốt, dung mạo tú lệ, trong đám nha hoàn cũng coi như là nổi bật .
"Cha, vậy ngươi nói, nếu như hạ nhân đã làm sai chuyện ? Nên phạt như thế nào ?" Tô Giáng Thần không đáp hỏi lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...