1. Anh hai William - Thomas Brooklyn
William mất tích. . . . . .
Khi tin tức kia truyền về nhà Brooklyn, Thomas đang nghe cấp dưới báo cáo.
Làm người trông coi một gia tộc khổng lồ người, hắn không thể nào tự mình xử lý mỗi một chyện trong gia tộc, nhưng phương hướng phát triển của gia tộc này lại phải bị hắn nắm ở trong tay.
William và Thomas là anh em ruột chân chánh, cho dù ở trong gia tộc mà họ hàng gần được kết hôn như Brooklyn, thì cũng là người thân cận nhất. Cho nên, vừa được đến tin tức này, vẻ mặt của trợ thủ Bob Will luôn trầm ổn liền thay đổi, lập tức chặn lại cuộc báo cáo, nói cho Thomas tin tức này, sau đó liền không yên cúi đầu đợi.
Một hồi lâu, Will chỉ nghe được một câu nói lạnh lùng, tựa như lưỡi đao lạnh lẽo.
"Lập tức đi tìm."
Will lập tức khom người lui ra ngoài, trong phòng lại truyền tới giọng nói lạnh nhạt của Thomas: "Tiếp tục."
Sau giây phút dừng lại ngắn ngủi thì âm thanh báo cáo lại vang lên, khiến người ta hoài nghi, việc người em trai kia mất tích có phải không kích nổi bất cứ cảm xúc nào của người đàn ông luôn lạnh lùng này không. Chỉ có Will đã đi theo Thomas hơn mười năm biết, William Brooklyn thật ra là bảo bối duy nhất trong lòng người đàn ông này.
Nhà Brooklyn là một trong những gia tộc vĩ đại nhất trên thế giới núp trong bóng tối. Là quái thú không muốn người biết. Vậy mà, ở trong mắt số ít người biết về gia tộc này, thì đây cũng là một da tộc thối nát và dơ bẩn. Bởi vì tựa như lịch sử cổ xưa, bọn họ vẫn giữ lại lý luận về huyết thống thuần khiết —— họ hàng gần kết hôn. Khác biệt duy nhất là, lý luật về huyết thống này ở hiện đại đã được khoa học ủng hộ —— họ hàng gần kết hôn sẽ gia tăng nhiễm sắc thể ẩn tính di truyền tật bệnh gây ra nguy hiểm, đồng thời càng thêm dễ dàng sinh ra đời sau IQ cao, giống như Einstein, Darwin và Hitler. . . . . đều là do họ hàng kết hôn mà ra.
Cũng bởi vì như thế, giữa vợ chồng nhà Brooklyn có tình cảm chân chính rất ít, nếu như không phải vì người thừa kế, những vợ chồng đều ở bên ngoài nuôi người tình của mình này có lẽ cả lên giường với đối phương cũng ngại phiền toái.
Hành động như vậy ở nhà Brooklyn cơ hồ là cam chịu, có lẽ đó cũng là hành động bồi thường của nhà Brooklyn đối với những người không phải gia chủ.
Will đi theo bên cạnh Thomas từ khi hắn triểu lộ ra IQ cao, đến nay cũng có hơn hai mươi năm rồi, làm một trợ thủ hợp cách, hắn còn hiểu rõ mấy chuyện này hơn cả William, cho nên, hắn biết rõ ràng, chính là bởi vì nhà Brooklyn hắc ám, nên William dường như do Thomas tự tay nuôi lớn. Giữa hai anh em này, làm sao mà có thể không có tình cảm?
Đáng tiếc, qua một tuần, dù là nhà Brooklyn dùng thủ đoạn thúc đẩy một trận diễn tập quân sự ở trăm dặm trên vùng biển nơi William mất tích, cũng vẫn không thể cứu ra người may mắn còn sống sót.
Dù ban đầu William không có bị mưa bão đoạt đi tánh mạng, qua một tuần lễ, người bình thường ở trong nước biển cũng sẽ thoát nước mà chết. Huống chi, chuyện diễn tập quân sự quan trọng thế này, tùy tiện tiến hành, đã khiến cho một số quốc gia trên thế giới hoảng loạn rồi, nhà Brooklyn cũng chịu đựng áp lực rất lớn, bảy ngày, trên căn bản đã là cực hạn.
Will run run rẩy rẩy báo cáo nhanh tin tức cho Thomas, Thomas nghe xong, trầm mặc một hồi lâu, phân phó: "Bảo bọn họ dừng lại."
Will vội vàng lui ra ngoài.
Thomas lẳng lặng ngồi ở trong phòng của William, thấy cây ngô đồng khổng lồ ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu xuống người hắn, một hồi lâu, người đàn ông lạnh lùng này mới bụm mặt phát ra một tiếng khóc gần như không thể nghe thấy.
Có lẽ, William ở trong mắt người khác chỉ là một tên xấu xa không học vấn chỉ biết chơi gái, nhưng ở trong mắt của hắn, thì chỉ là một đứa trẻ hư vô pháp vô thiên. Nếu như không phải do hắn dung túng, William chưa chắc sẽ trở thành thế này?
Đúng vậy, hắn luôn nghĩ, hắn là tộc trưởng Brooklyn, mặc kệ đứa bé hư mà hắn một tay nuôi lớn gây phiền toái cỡ nào, hắn cũng có thể giúp em trai gánh vác, nhưng hắn bỏ, nhân lực cuối cùng không đấu lại thiên tai.
William, William. . . . . .
Hắn nhớ tới khi còn bé, khi vật nhỏ này khóc đều luôn nhỏ trọng. Khi đó hắn vẫn còn nhỏ, trong nhà đột nhiên thêm một sinh mệnh nhỏ, khiến hắn cảm thấy vô cùng mới lạ.
Hắn từng chăm sóc đứa bé hư đó, từng bị đứa bé hư tiểu lên người, từng bị đứa bé hư quào trầy qua mặt, đã từng bị đứa bé hư vô sỉ hạ lưu liếm nước miếng đầy mặt.
Hắn gần như cưng chiều tất cả hành động của đứa bé hư này, không ngờ đứa bé hư này còn biết có ơn phải trả, trừ tiêu xài nhiều quá, từ đầu chí cuối cũng không tạo ra phiền toái lớn gì cho hắn. Hắn ngoại trừ vui mừng, cũng có một chút tịch mịch, luôn có một loại cảm giác tịch mịch vì đã chuẩn bị tốt để chịu đựng bão táp, nhưng quay đầu lại gặp phải mưa bụi. Cho nên, hắn lạnh lùng âm thầm ngáng chân đứa bé hư, mỗi tuần phát tiền cho cậu một lần, cho nên, mỗi cuối tuần, đứa bé hư đều không thể không phàn nàn về nhà ăn cơm tối với hắn, sau đó ôm bắp đùi của hắn nịnh nọt, lóe đôi tròng mắt màu xanh xinh đẹp, mưu toan mê hoặc hắn, để lấy.
Mỗi lần hắn đều bình tĩnh rút chân ra, bình tĩnh đi lên trên, lắng tai nghe tiếng bước chân lộp cộp theo sát sau lưng, tâm trạng vui vẻ khác thường. Có lẽ đó cũng là nguyên nhân dù hắn bận rộn cỡ nào, cũng sẽ cuối tuần trở lại nhà cũ từng khiến hắn cảm thấy tịch mịch đến hít thở không thông, ăn một bữa cơm tối.
Cẩn thận nghĩ đến, hắn từng vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười khen đứa bé hư là đứa bé ngoan trong những thanh niên hư, thật ra thì cũng không nói bậy, ít nhất, đứa bé hư lớn như vậy, cũng chỉ cho hắn một cơ hội duy nhất để trừng phạt nặng nề —— lần đó, cũng không biết đứa bé hư bị người nào khích bác, chơi phụ nữ chán rồi lại dám đi tìm đàn ọng!
Nhưng, tại sao, hôm nay khi hắn biết được đứa bé hư thật vùi thân biển rộng, trí nhớ khắc sâu nhất ngược lại cũng là sự kiện kia?
Hắn còn nhớ rõ, lúc vô tình gặp được William thì hắn mặt lạnh, đá văng đám thanh niên nhà giàu hư hỏng trước giờ hắn không vừa mắt trong phòng bao, trong ánh mắt run run rẩy rẩy của một đám thanh niên nhà giàu hư hỏng, kéo William uống đến chóng mặt dậy, nhét vào trong xe, lái về nhà cũ.
Rồi im lặng không lên tiếng tuân theo ý muốn dạy dỗ "Tự làm tự chịu" cởi sạch quần áo của William rồi đè như thế người.
Sau đó không hề nương tay đụng tới tấp cho đến khi lên tới cao trào trong tiếng khóc kêu đau của Willia,
Thậm chí, hắn hoàn toàn hiểu rõ cảm giác giật mình tim đập thình thịch, khi đứa bé hư đáng thương mơ mơ màng màng gọi "anh hai cứu mạng!" lúc bị đau.
Hình như, cũng bởi vì một tiếng kêu cứu đó của đứa bé hư, hắn lập tức hết sức dịu dàng, mang theo một loại triền miên hắn chưa bao giờ có, khiến đứa bé hư bắt đầu không có khí tiết rên rỉ, hai chân không chút khách khí quấn chặt quanh ngang hông hắn, tóc vàng thấm ước dính dính vào nhau trên ra giường trắng tinh, nhưng hắn quỷ dị không cảm thấy có chút không sạch sẽ.
Một lần kia, là lần đầu tiên hắn không có tắm rửa rồi rời đi sau khi lên giường với người khác, ngược lại ôm cơ thể trần trụi của đứa bé hư ngủ mất. Thậm chí vừa rạng sáng ngày hôm sau liền đối mặt đứa bé hư nằm cạnh hắn, dùng ánh mắt giả bộ đáng thương khiếp sợ nhìn hắn.
Hắn cảm thấy thật buồn cười, nhưng có lẽ do gương mặt luôn lạnh lùng, nên hắn không có bật cười. Chỉ là, đứa bé hư quá quen với hắn rồi, chỉ cần ánh mắt hắn hơi nhu hòa một chút, lập tức sẽ thuận theo mà leo lên.
Cho nên, đứa bé hư lúc nãy còn làm bộ đáng thương lập tức che cái mông gào khóc kêu đau, sau đó lật người, mặt nghiêm túc dùng nét mặt tố cáo nhìn hắn.
Hắn nén cười, đứng lên, một ánh mắt quét qua, đứa bé hư mới vừa rồi còn tố cáo lập tức chân chó nhặt lên y phục rơi xuống đầy đất của hắn mặc vào cho hắn.
Hắn hài lòng á một tiếng, đứa bé hư lập tức nháy mắt lấy lòng kêu hắn: "Anh hai ~~"
Âm đuôi kéo dài đến khiến cả người hắn nổi da gà.
Ánh mắt hắn quét ngang: "Biết sai rồi?"
Đứa bé hư rất uất ức phủi mông một cái, hắn đương nhiên biết ý tứ của cậu là "Rõ ràng là anh sai mà!"
Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không cho đứa bé hư này cơ hội hếch mũi lên mặt, không dạy dỗ cậu đàng hoàng, nói không chừng ngày nào đó lại đi chơi lộn xộn lung tung. Theo tính nết của cậu, nếu như không quản tốt, nói không chừng ba ngày hai bữa sẽ có phụ nữ ôm con tìm đến cửa.
Ưmh, lại nói, nếu là đàn ông thì sẽ không gặp vấn đề này rồi?
Nhưng, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép!
Cho nên, hắn hừ lạnh một tiếng, đá cánh cửa đi ra ngoài, nhốt đứa bé hư ở nhà thật nhiều ngày, cho đến khi đứa bé hư ôm bắp đùi hắn khóc lóc nức nở thề thề về sau không dám nữa, mới thả cậu đi ra ngoài.
Lúc ấy, đứa bé hư vui mừng bừng bừng, cầm tiêu vặt tiền hắn cho, giữa ngón tay treo chìa khóa xe thể thao lừa được từ hắn, đứng ở cửa vẫy tay về phía hắn.
Như thế, thật giống với lúc cậu rời đi vào buổi sáng gặp chuyện không may!
Hắn thậm chí còn nhớ trước khi ra cửa đứa bé hư đã hôn trán hắn.
Đó là thói quen nhiều năm nay của anh em họ. . . .
Thomas ngẩng đầu lên, khóe mắt trợt xuống một giọt lệ —— đó là giọt nước mắt duy nhất của hắn trong nhiều năm nay. . . .
2.
Bảo La lại cấu kết với Mễ Nhã?
Lúc Lý Mộ Tư biết, cằm thiếu chút nữa rớt xuống, sau đó cả khuôn mặt từ từ đỏ —— ríu rít, hai người có kích cỡ chênh lệch lớn thế làm sao XXOO được? Ở hình người, thì người thú quá lớn! Á, vậy chỉ có thể dùng nguyên hình à?
Vua Bạch Tuộc hiện nguyên hình. . . . .
Lý Mộ Tư ôm mặt tưởng tượng: ai nha nha, độ co dãn! Tính dẻo dai! Thật là luôn có một cái thích hợp với cậu nhé!
Lý Mộ Tư đỏ bừng mặt dùng sức lắc đầu, nhưng trong lòng ngứa ngáy không ngừng, mấy lần muốn đi xem, tám pháo cùng phát có thể bắn đầy cả người, đánh bại cả xuất tinh vào mặt là thế nào, đáng tiếc. . . . Mỗi lần đều bị Ma Da kéo về, hung hăng nói cho nàng biết: "Không phải có số lượng là giỏi."
Hắn thẳng eo, hiển nhiên muốn cho cô thể nghiệm, chất lượng quan trọng bực nào.
Lý Mộ Tư lập tức hồi hồn, cười nịnh —— ríu rít, tên khốn này! Nếu như cô không chuyên tâm, hắn sẽ lập tức biến thành hình thú? Cô sẽ bị đâm lên!
Kể từ một lần nào đó không cẩn thận nặng miệng một lần như vậy, Lý Mộ Tư không bao giờ muốn trở về cảm giác đó nữa —— cô cảm thấy mình cứ giống như miếng kẹo dính trên cái que! Cô có lớn hơn nữa cũng không chịu được! Ai da!
Vẫn là Bảo La được, chẳng những có thể biến nhỏ, có thể biết ít, ngay cả Mễ Nhã vút vút sinh một ổ nhóc con ra ngoài, người ta cũng có tám cái xúc tua có thể giúp giữ đứa bé!
3.
Ở Á Đặc Lan Đế Tư, danh tiếng lớn nhất, trừ thánh giống cái Lý Mộ Tư ra, chính là Đề Lạp Mễ Tô được gọi là nữ thần rồi.
Hắc Sâm Lâm cảm thấy rất khổ não, bởi vì mỗi lần hắn nhận được quà tặng đều không phải cho hắn. Thật may là hắn sớm quen với tư tưởng khổ ép trọng nữ khinh nam rồi. Nhưng vẫn không nhịn được lén lút khuyên Đề Lạp Mễ Tô: "Khi nào em mới chọn bầu bạn hở?"
Đề Lạp Mễ Tô ngồi xếp bằng trên đệm da thú, cười hì hì nói: "Em mới sẽ không treo cổ ở trên một thân cây! Nhiều giống đực như vậy, một người một chút thì tốt hơn."
Hắc Sâm Lâm nhíu gương mặt tương tự với Đề Lạp Mễ Tô than thở: "Nếu cho mẹ biết em bị William dạy hư, em sẽ bị đánh."
"Anh không cảm thấy, chúng ta lớn lên ở thế giới này có tư tưởng đó mới bình thường sao? Mẹ đó, lâu như vậy còn chưa đảo ngược quan niệm, mới không bình thường!" Đề Lạp Mễ Tô cười hì hì chống cằm, "Oh, mỗi người đều có cơ hội ăn thịt, dù sao cũng tốt hơn miệng thịt lớn bị một người độc chiếm. Em hóa giải mâu thuẫn ở Á Đặc Lan Đế Tư
đó!"
Hắc Sâm Lâm nhìn cô một hồi lâu, im lặng không lên tiếng ôm lấy bả vai của cô.
Á Đặc Lan Đế Tư là một tồn tại mới, thật nhiều người thú tập trung đến cái thành phố này, người thú khác nhau không có cùng tập tính, không có cùng mâu thuẫn. Nếu như không có một người mạnh mẽ quản lý, thì thành phố mới này sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Đề Lạp Mễ Tô không được tự nhiên vặn vẹo uốn éo: "Này! Anh có ý gì chứ!"
"Ưmh, không có gì, chỉ là cung chúc đường nữ vương của em thiên thu vạn đại!"
"Ha ha! Đúng vậy đúng vậy! Nữ vương Đề Lạp Mễ Tô đương nhiên là sẽ thiên thu vạn đại, nhất thống giang hồ! A, đến lúc đó sẽ phong anh làm đại tướng quân của em!"
"Ưmh, vậy cám ơn nữ vương bệ hạ trước nhé!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...