Lạc Nhĩ kéo kéo một sọt lá cây về bên này, liếc mắt liền thấy Lý Mộ Tư ngồi nghiêm chỉnh mắt nhìn thẳng như lão tăng đang ngồi thiền, không khỏi bật cười, dùng bả vai đụng cô, liếc mắt đưa tình nói: "Hắc Mộ Tư, sao tỏ vẻ mất hứng thế? Tối hôm nay phải vui vẻ lên chút, mới có thể gặp được đàn ông tốt!"
". . . . . ." Lời này nghe ra sao có cái gì không đúng?
Thấy Lạc Nhĩ vội vàng lấy từng cái lá lớn bằng bàn tay từ trong giỏ ra rửa sạch, Lý Mộ Tư vội vàng ngồi chồm hổm xuống hổ trợ, bảo đảm mình có bộ dáng thoạt nhìn qua "Rất bận rất bận, cái gì cũng không thấy, thật!" Bên cạnh đống lửa ở sau lưng cô, mấy người đàn ông (giống đực và giống cái =]]) đều đã túm tụm thành hai người một nhóm, ngồi xuống giang chân bá cổ, to nhỏ với nhau. . . . .
Trời ơi! Cả hôn môi cũng có luôn hả? Rốt cuộc có người chú ý tới người ngoài như cô không! A a à? ! Hình ảnh kích tình bắn ra bốn phía chớp mù mắt chó rốt cuộc là chuyện gì đây!
Làm một hủ nữ giả chỉ ra vẻ yêu thích bên ngoài, thích giả bộ để ở lại lâu dài tại thế giới 2D, tận mắt thấy một đám đàn ông nhất là một đám cơ bắp vạm vỡ hoàn toàn không phù hợp vẻ mảnh khảnh của thiếu nữ ôm người đàn ông khác, còn cùng nhau tình chàng ý thiếp sờ sờ gặm gặm, Lý Mộ Tư cảm thấy. . . . Áp lực rất lớn. . . .
Thanh âm "chụt chụt", "chậc chậc", "chép chép", "xào xạc" không ngừng vang lên, còn càng ngày càng vang, sự tưởng tượng của Lý Mộ Tư cũng ùng ùng gia tốc theo, vượt xa tốc độ rửa lá cây của cô, gương mặt nhất thời đỏ cả, Lý Mộ Tư vội vàng đọc thầm lời sám hối Thanh Tâm Phổ Thiện Chú, đầu càng lúc càng cúi thấp. . . .
Vừa đúng lúc này, sau lưng đột nhiên có một sức lực mạnh mẽo lao tới, bịch một tiếng, Lý Mộ Tư đang không tập trung tinh thần lập tức ngã nhào, chìm vào trong sọt tre chứa đầy lá cây, bị mùi thơm nồng nặc bao trùm.
Lạc Nhĩ ngây người, đang định sưng mặt lên khiển trách kẻ đầu sỏ gây nên, chỉ tiếc liếc mắt liền thấy hai cái chân dài trắng nõn của Lý Mộ Tư đang không ngừng quơ quơ, nhất thời không kềm được, đỡ eo kêu lên ai yêu, cười đến nghiêng trước ngữa sau. Chọc cho tất cả giống đực tai mắt bén nhạy nhìn lại, cùng nhau cười ha ha làm Lý Mộ Tư xấu hổ muốn chết —— tiếng cười kia vừa to vừa vang, tuyệt đối có quan hệ trực tiếp với hình thể của bọn họ.
Con rắn xanh lớn nhiệt tình nhào tới ngây ngô như cọc gỗ tại chỗ chốc lát, rốt cuộc khiếp sợ phẫy đuôi oa oa kêu to: "Ô oa, Tư Nạp Khắc không cố ý a ô ô ô, đừng ghét Tư Nạp Khắc!"
Chó Samoyed bước đi thong thả chậm rãi tới đây nhìn một cái, lại lắc đầu hừ ra một tiếng từ lỗ mũi: "Ngu ngốc!" Sau đó ưu nhã bước nhanh lên, đẩy rắn xanh lớn ra, dẫn đầu cắn hai cái chân dài trắng mịn của Lý Mộ Tư kéo cô từ trong sọt tre ra, trong lúc thuận tiện. . . . Khụ, thật sự là thuận tiện. . . . Dựa lên trước một chút, liếc về cảnh tượng dưới váy da báo vằn do ngã mà bị lật lên của Lý Mộ Tư —— chỉ tiếc một cái quần tam giác nhỏ đường viền hoa cản trở tầm mắt của hắn.
Chó Samoyed liền cụp hai cái lỗ tai xuống, trấn định tự nhiên thả Lý Mộ Tư xuống, lè cái lưỡi dài nóng bỏng ra liếm hai bắp đùi thon dài tuyết trắng của Lý Mộ Tư vừa thẹn thùng vừa lúng túng hai cái, ác ý để lại một vũng nước lớn ở trên cái quần tam giác nhỏ đã ngăn lại tầm mắt của hắn, lúc này mới trấn định tự nhiên đi thong thả qua bên cạnh, nằm xuống, lười biếng liếm hai cái chân trước của mình trước khi Lý Mộ Tư nhảy dựng lên —— ngu ngốc mặc dù ngu ngốc, nhưng đánh nhau không yếu, mặc dù hắn cắn đứt một miếng vảy lớn của ngu ngốc, nhưng ngu ngốc cũng thiếu chút nữa cắt đứt một chân của hắn.
Hứ, nếu không phải không muốn mạng của con rắn đần kia, hắn nhất định sẽ cho hắn ta đẹp mắt.
Chó Samoyed thử răng, nhìn trộm Lý Mộ Tư, chỉ thấy Lý Mộ Tư đang che bắp đùi của mình ngạc nhiên nghi ngờ nhìn hắn. Hắn lập tức ung dung dời tầm mắt đi, thậm chí còn vừa liếm chân trước của mình vừa kêu hai tiếng hừ hừ ô ô. Lý Mộ Tư cau mày khổ não một hồi lâu, rồi mới len lén xoa xoa nước miếng ở bắp đùi phẫn hận nghiêng đầu sang chỗ khác.
Khóe mắt chó Samoyed nhất thời cong xuống.
Lý Mộ Tư bên cạnh liên tiếp nhìn lén con chó Samoyed to, bắt đầu cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Cô nhìn chằm chằm đống lửa bắt đầu hồi tưởng một ngày hỗn loạn này, dần dần chú ý tới một vài chi tiết cùng nhau nổi lên, nhưng đến gần chỗ mấu chốt thì lại không thể nhận ra. Lý Mộ Tư khổ não gãi đầu, cho đến khi Lạc Nhĩ nhận lấy miệng thịt được chia từ một người đàn ông cao lớn rồi dùng lá đã rửa sạch bọc lại đưa tới trên tay Lý Mộ Tư, nhiệt độ nóng bỏng này mới khiến Lý Mộ Tư kêu to oa oa phục hồi tinh thần lại.
Lạc Nhĩ cười ha ha ngã lệch ở trong ngực của người đàn ông bên cạnh, người đàn ông kia thật thà cười cười với Lý Mộ Tư, thoải mái đưa tay kéo hông của Lạc Nhĩ, tránh cho hắn lăn vào trong đống lửa.
Lý Mộ Tư vội vàng cười lại, nỗ lực ra vẻ "Cô không hề kỳ thị gay chút nào! Thật!" tránh cho dẫm lên chân đau của người ta mà vô tội bị đánh giết —— cô đã nhận ra người đàn ông này rồi, không phải là Phí Lặc sao? Lúc cô mới từ trong đầm nước chui ra ngoài liền gặp hắn. Cô có ấn tượng với người đàn ông cao lớn có vẻ thật thà đàng hoàng nhưng hết sức sắc lang này! Loại đàn ông này đáng sợ nhất, rất biết giả bộ!
Ai yêu, cho nên, không nên trách cô nịnh hót, mặc dù loại đàn ông cao hơn hai thước này cho cô áp lực rất lớn, nhưng lại đơn thuần! Ai bảo mình có quyền phát ngôn dưới điều kiện sống ác liệt của đám đàn ông khôi ngô cường tráng này? Cô chỉ cố gắng mở rộng khả năng sinh tồn của mình thôi!
Lý Mộ Tư cười đến mặt cũng cứng, Lạc Nhĩ thế, nụ cười trên mặt hắn và Lý Mộ Tư cùng tan đi, tay len lén đưa ra ngoài, bấu mạnh vào hông của Phí Lặc, nghiêng đầu thật nhanh, hung tợn uy hiếp: "Cười nữa?! Cười nữa liền bấu thằng nhóc của anh!"
Phí Lặc vô tội nháy nháy mắt: ". . . . . ." Dứt khoát cúi đầu, xé thịt nướng thành miếng nhỏ đút vào trong miệng Lạc Nhĩ.
Lý Mộ Tư đang ngồi yên bên cạnh thảy cục thịt từ tay trái qua tay phải, lại từ tay phải ném về, không chút phát hiện hai gay ngồi cạnh dăng liếc mắt đưa tình.
Lúc này Lạc Nhĩ mới hài lòng, cười hì hì nhìn Lý Mộ Tư, bĩu môi với cô: "Được rồi, đừng để lạnh, nhân lúc còn nóng ăn mới ngon!"
"A đúng rồi, cái này cho em, bởi vì Mộ Tư mới tới, cho nên cố ý để lại cho em, nếu là quá khứ, chỉ có đàn ông cường tráng nhất trong bộ lạc mới có tư cách ăn!"
Lạc Nhĩ vừa nói, vừa hào khí vượt mây chỉ vào đống lửa, Phí Lặc lập tức ngoan ngoãn đi qua, gạt ra mấy cây củi còn đang cháy, từ phía dưới lửa nóng bới ra hai viên gì đó đen sì, dùng lá cây gói kỹ đưa cho Lạc Nhĩ, sau đó nhếch môi cười một tiếng lấy lòng.
Lạc Nhĩ thoả mãn gật gật đầu, nhét gói lá cây vào trong ngực Lý Mộ Tư.
Lý Mộ Tư phản xạ có điều kiện nhận lấy, lại phát hiện bên tất cả đàn ông thậm chí những thứ dã thú khổng lồ đang ngồi vây quanh đống lửa trong nháy mắt đều ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào cô, nhất thời cảm thấy gói lá cây trong tay vô cùng phỏng tay, chỉ có thể ngơ ngác cười gượng: "Cám ơn." Sau đó nhanh chóng xoay người, đưa phần lưng về phía người đàn ông thích giả bộ đáng yêu còn luôn gây ra phiền toái cho cô, lúc này mới mở lá cây ra, một mùi thơm nồng nặc lập tức xông vào mũi.
Lý Mộ Tư kinh ngạc.
Lúc đầu chỉ nhìn thấy mấy người đàn ông này nướng chín thịt, trừ thận trọng rắc vào chút muối thì không còn gia vị gì cả, cô còn cảm thấy mình ăn quen các món ăn ngon sẽ ăn không vô, không ngờ mùi vị thơm như vậy?
Nhưng, cúi đầu ngửi ngửi, Lý Mộ Tư lập tức phát hiện, hương vị kia chủ yếu đến từ chính lá cây trên tay. Lá cây gói thịt rất chắc chắn, thịt bị nhiệt độ cực nóng nướng, khi thịt ngấm vào, lập tức nhanh chóng xẹp xuống, đồng thời phát ra một mùi thơm nồng nặc. Dùng lá cây này quấn thịt lại, mùi thơm dĩ nhiên không ngừng chui vào từ rất nhiều lỗ nhỏ trên cục thịt.
Lý Mộ Tư nhất thời xấu hổ: còn tưởng rằng mình thông minh đa năng, thật ra thì những người đàn ông nhìn rất nguyên thủy này mới có trí khôn cao!
Lý Mộ Tư lập tức gặm cục thịt từng chút, bỏng đến la làng nhưng tay vẫn giữ chặt —— tựa như đứa bé luôn cảm thấy cơm nhà người ta thơm hơn, món chưa từng ăn luôn có thể kích thích vị giác hơn.
Về phần trong lá cây mà Lạc Nhĩ cố ý đưa tới có cái gì, cho đến khi đám đàn ông cao lớn thấy Lý Mộ Tư xấu hổ mà dời đi tầm mắt, Lý Mộ Tư mới len lén nhìn nhìn.
Đâm đâm, đè đè, cuồn cuộn. . . . . .
Mặc dù nướng đến mức bẹp ra, nhưng vẫn tròn trịa, rất co dãn, nhìn thế nào cũng giống như hai viên thuốc?
Viên thuốc có gì ly kỳ sao? Còn là đàn ông cường tráng nhất trong bộ lạc mới có tư cách ăn? Chẳng lẽ là thứ thịt làm thành viên thuốc này rất hiếm?
Lý Mộ Tư suy nghĩ, rốt cuộc bù không được tò mò trong lòng, vê thành một viên nhét vào trong miệng, lập tức bị bỏng đến nhe răng trợn mắt la làng.
Đâu có thấy ngon lành gì chứ?
Lý Mộ Tư bồn chồn rồi.
Chỉ là. . . . . .
Không biết có phải do cô có ảo giác không, Lý Mộ Tư ngậm một viên thuốc, thoáng chốc có cảm giác, trong nháy mắt, cặp mắt của một hàng động vật vóc dáng to lớn ngồi đối diện cô sáng lên nhìn cô, bao gồm con chó Samoyed ghê tởm kia.
Này này này. . . . Chẳng lẽ viên thuốc này thật tốt như vậy?
Lý Mộ Tư nháy nháy mắt, khác với lần đầu nuốt như nuốt quả tạo, viên thuốc thứ hai bắt đầu nhai kỹ nuốt chậm.
Đợi cô chết sống không có nếm ra mùi vị đặc biệt gì thì chỉ có thể không cam lòng nuốt vào bụng, cúc hoa của Lý Mộ Tư căng thẳng, cảm thấy lúc này ánh mắt mọi người nhìn cô đều không thích hợp.
Ở cả đám ánh mắt tỏa sáng lấp lánh nhìn soi mói, tóc gáy trên lưng Lý Mộ Tư dựng lên, lúng túng khép lại hai chân đang ngồi xếp bằng —— cô xui xẻo tận cùng vì chỉ mặc một bộ bikini, cả một cái áo cũng không mang theo. Cố tình đám đàn ông nơi này lại tìm ra bộ y phục lớn hơn cô nhiều, nên chỉ có thể học theo đám đàn ông cao lớn này dùng tấm da lớn quấn quanh người thôi.
Thật may là bikini của cô còn có cái quần tam giác nhỏ có thể cho cô làm quần lót, cô. . . . Cô mới không muốn học theo đám đàn ông cao lớn để mát mẻ thoải mái! Dù cô không có tiểu JJ cũng không muốn!
Không. . . . Chỉ là. . . . Trước mắt rốt cuộc là tình huống gì!
Lý Mộ Tư không dám động, ngồi cứng ở đàng kia chịu đựng các loại ánh mắt thử thách.
Thật may là, cũng không lâu lắm, cô đã hiểu đáp án —— cả người cô bắt đầu nóng lên, phần ngực dưới da thú bắt đầu ngứa ngáy, chậm rãi đứng thẳng lên, khiến cô không tự giác muốn ma sát ngực, đáng sợ nhất là. . .
Cô rõ ràng phát hiện, có một chất nóng từ chỗ đó của cô chảy ra!
Đám đàn ông cao lớn chung quanh nhẹ nhàng giật giật lỗ mũi, nhất thời hưng phấn đến cặp mắt sáng lên nhìn về phía Lý Mộ Tư.
Lúc này chẳng những cúc hoa của Lý Mộ Tư chặt lại, cả chỗ đó cũng thít lại vô cùng, thật may là đám đàn ông cao lớn kia vô cùng khắc chế lui về phía sau. . .
Nhưng. . . . Nhưng vì. . . . Vì sao đám dã thú kia càng đến gần càng gần hả? ! ! !
Lý Mộ Tư trừng lớn cặp mắt, nhìn Lạc Nhĩ cầu cứu, Lạc Nhĩ lại cười hì hì tựa vào trong ngực Phí Lặc phất tay với cô.
Trời ơi! Đàn ông thích nũng nịu quả nhiên không nhờ vả được!
Lý Mộ Tư vội vàng nhìn về phía đại nhân Sephiroth, nào ngờ Tát Tư lại cũng chỉ khích lệ cười cười với cô.
Lý Mộ Tư tuyệt vọng.
Trời ơi! Mấy người không có khẩu vị nặng thế chứ?
Lý Mộ Tư trợn mắt hốc mồm.
Khi bị một đám gia súc bao vây, Lý Mộ Tư chợt nghĩ ra, thiếu chút nữa á mồm chửi má nó: mà. . . . trời ơi ơi ơi ơi ơi ơi! Cô rốt cuộc biết lúc nãy cô ăn cái gì rồi ! Trứng đó! Cư nhiên là "Trứng" đó! ! !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...