Bảo La biết trong khoảng thời gian thần chí của mình sẽ thỉnh thoảng không rõ, đã sớm không dám lộ diện, vẫn ẩn thân trong một căn hầm đá dưới đáy nước. Thỉnh thoảng lúc tỉnh táo, nhìn thấy bên cạnh xúc tua khổng lồ của mình có mấy bộ hài cốt, thì người thú thiện lương bị sợ đến vung loạn xúc tua, hận không thể lập tức bỏ chạy xa xa, chỉ sợ lần tới tỉnh táo lại, sẽ thấy hài cốt của giống cái nào đó.
Chỉ tiếc, mỗi hồi hắn luôn vất vả thừa dịp tỉnh táo ngắn ngủi lưu luyến không rời chạy ra xa, nhưng chờ lúc mất đi lý trí lần nữa, thì bất tri bất giác, hắn liền mơ mơ màng màng chạy về, con thú chi mềm nhiều chân ủ rũ vung loạn các chi, cuối cùng dứt khoát tự giận mình núp ở trong hầm đá dưới nước sâu, tội nghiệp nhìn về phía huyệt động của bộ lạc Mộ Sắc, nghĩ: thôi, chờ mình thật mất trí biến thành Đọa Lạc Giả rồi, sẽ để cho. . . . để cho bọn họ giết mình đi, tóm. . . . Tóm lại mình tuyệt đối tuyệt đối không muốn thương tổn mấy giống cái đáng yêu!
Ngày hôm đó, Bảo La đang đau đầu, sắp bị mất đi thần chí, chỉ có thể hung hăng đụng vào tảng đá ở đáy nước từng phát từng phát, đụng cho cái thân mềm trở nên kỳ quái, chợt, một mùi vị khác thường làm hắn động lòng theo nước chảy yếu ớt chui vào vô số xúc tua đang múa loạn xung quanh của hắn.
Con thú chi mềm nhiều chân đang quơ loạn xúc tua nổi điên đi loạn nhất thời dừng lại, sau đó, không đợi hắn nghĩ rõ ràng, mấy cái chi đen thùi đã không nghe sai khiến mà đạp nước, ào ào lội về phía kia.
Bảo La thật vui vẻ, cảm thấy mùi vị này rất dễ ngửi, ngửi thấy khiến cả người thật thoải mái thật thoải mái, tất cả thịt chi đều không ngừng muốn chạy theo cái mùi này, bất tri bất giác đã tiến tới rồi.
Hắn còn chưa kịp phân biệt, liền bơi đến chỗ nước cạn, một đôi mắt đen nhỏ như đậu nhìn chăm chú vào cái eo, hai chân du động trong nước của Lý Mộ Tư, cảm thấy. . . . Ai nha, sao lại thấy đẹp mắt quá vậy? Thật là muốn. . . . Thật là muốn đụng một cái, chỉ đụng nhẹ một cái là tốt rồi, hắn sẽ không thương tổn cô.
Lúc này, hắn đã chia tay cái núi nhỏ đáng chết kia, nhưng đại não vẫn còn dây dưa ở việc mình là Đọa Lạc Giả, chỉ có kia một cái thịt chi rốt cuộc nơm nớp lo sợ ngượng ngùng khó xử vươn ra muốn đụng vào cái mùi kia, ôm trọn cô gái đó vào trong ngực.
Hắn nghĩ như vậy, cũng làm như vậy, thậm chí còn muốn dùng sức mạnh hơn, mạnh hơn nữa, ôm chặt giống cái dễ ngửi này, không cho ai hết, cũng không để ai cướp đi!
Đang lúc này, một cơn đau đớn truyền đến từ thịt chi của hắn, Bảo La tê tê hét lên một tiếng, thịt non mềm mại lập tức run rẩy như nước gợn. Nhưng chính bởi vì cơn đau này, hắn rốt cuộc tỉnh lại từ cảm giác mơ mơ màng màng bay bổng thành tiên, sau đó, hắn liền bị mình làm giật mình —— hắn hắn hắn. . . Hắn cư nhiên ôm Mộ Mộ Mộ Tư!
Đôi mắt hạt đậu của Bảo La run run rẩy rẩy lộ ra từ đỉnh đầu, cùng Lý Mộ Tư hai mặt nhìn nhau, sau đó. . . . . . Sau đó toàn thân liền bắt đầu phát run, vừa mừng vừa sợ.
Làm thế nào làm thế nào!
Bạch tuộc bắt đầu xoay quanh: hắn hắn hắn. . . . Hắn lúc nãy thiếu chút xíu nữa sẽ kéo mạnh Mộ Tư vào ngực rồi, hắn hắn hắn. . . . sức lực của hắn lớn như vậy, Mộ Tư nhỏ như vậy yếu như vậy, sao có thể chịu được? Ô ô ô, hắn thiếu chút xíu nữa đã giết chết một giống cái đáng yêu rồi, hắn quả nhiên đã là Đọa Lạc Giả ghê tởm, hung ác rồi sao?
Lý Mộ Tư bị mấy cái xúc tua của hắn quấn vào, vây lại cực kỳ chặt chẽ, trơ mắt nhìn đám cá ăn thịt rậm rạp chằng chịt ùn ùn kéo tới vì ngửi thấy mùi máu tươi, từng cái miệng rộng trắng hếu cắt chặt vào người con bạch tuộc, chỉ chốc lát sau, đã bao trùm một tầng dày đặc chặt chẽ bên ngoài con bạch tuộc.
Ngẩng đầu nhìn lại, xuyên thấu qua màu thịt hơi mờ của bạch tuộc, còn có thể thấy răng trắng rậm rạp chằng chịt dày đặc, Lý Mộ Tư nhìn mà cả người cứng ngắc sống lưng phát rét. Nhưng Bảo La lại như không có cảm giác đến, sau khi đau xót kinh hoảng, liền bắt đầu mang theo đeo cơ thể đầy cá ăn thịt, nhanh chóng đạp nước, hiển nhiên chuẩn bị mau chóng đưa Lý Mộ Tư lên bờ.
Hắn ngược lại không có cảm nhận gì về cá ăn thịt, ngược lại thấy may mắn vì mình bị cắn. . . . Vô số lần, nếu không có lẽ đã phạm phải sai lầm lớn rồi. Huống chi, là một con thú nhiều chân chi mềm bá chủ đáy nước, da tay của hắn nhìn như yếu ớt, thực tế vô cùng bền chắc, hơn nữa co dãn khác thường, lại còn trơn trợt, thật sự không có khớp xương, dù gặp phải người thú khác công kích cũng không nhất định có chuyện, huống chi là bọn cá ăn thịt lấy số lượng làm mạnh? Nói là hắn bị cắn, không bằng nói đám cá ăn thịt này vừa cắn xuống, thì hàm răng rơi vào trong thịt mềm của hắn, không rút ra được!
Hắn mặt ngoài xác thực sẽ chịu rất nhiều vết thương nhỏ, nhưng chỉ hơi đau thôi, còn chưa tới trình độ tổn thương tính mạng. Mà dù thương tổn tánh mạng, thì cái tên lập chí bảo vệ giống cái này có lẽ cũng sẽ xem việc bảo vệ Lý Mộ Tư là nhiệm vụ quan trọng nhất.
Đáng tiếc, những điều này Lý Mộ Tư không biết.
Cô chỉ cảm thấy con bạch tuộc khổng lồ này nhẹ nhàng buông lỏng sức lực, nhìn thấy hắn hoang mang sợ hãi mang cô lên mặt nước, không để ý đến vết thương khắp người, không khỏi vừa đau lòng vừa cảm kích.
Cô nghĩ đến dì cả vô địch của mình, lại nghĩ đến miêu tả về Đọa Lạc Giả của các người thú, rốt cuộc thành tâm thành ý hi vọng vị thân thích mỗi tháng quang lâm một lần của mình phát uy ra, khiến con thú mềm mại này có thể thoát khỏi vận mệnh bi thảm.
Nhưng, lúc trước cô cũng chỉ nằm vật xuống mặc cho người ta đùa giỡn, thì đám người thú kia liền liên tục không ngừng gào khóc hóa hình, cô thật sự không hề biết làm sao mới có thể trùng chấn uy nghi mẫu nghi thiên hạ. Rõ là. . . . Thật là đến thời gian sử dụng cái đó thì lại không biết dùng! Khóc nha ~
Lúc này mấy người thú của bộ lạc Mộ Sắc cũng đã vào nước, thấy Lý Mộ Tư rơi vào tay cá ăn thịt rồi lại bị cá Đọa Lạc Giả bao lấy, các người thú vừa mới bị một con đọa lạc giả Tật Chuẩn làm sợ hết hồn, bây giờ thật bị sợ đến linh hồn nhỏ bé cũng mất rồi. Cũng may Ma Da mặc dù tứ chi phát triển, nhưng ngày ngày bị Lý Mộ Tư hành hạ như thế, đầu thật sự không có cơ hội đơn giản hóa, nhìn một cái liền biết Lý Mộ Tư không bị thương tổn —— mặc dù hắn cũng kinh ngạc vì lúc đầu Bảo La rõ ràng đã mất đi thần trí rồi, tại sao còn có thể tỉnh táo lại, nhưng lúc này cũng không kịp suy nghĩ nhiều như vậy nữa.
Hắn một là không có lân giáp dày như Ni Lỗ, hai là không phải người thú sống dưới nước như Bảo La, vừa vào nước, thì sự tấn công của đám cá ăn thịt đông đảo cũng đã tạo thành tổn thương rất lớn cho hắn, hắn quyết đoán quát bảo các người thú ngưng lại việc tập kích Bảo La, lập tức dẫn các người thú vừa đánh vừa lui, vừa để Ni Lỗ đi đầu, còn mình và mấy người khác thì cản sau Bảo La và Lý Mộ Tư, vừa âm thầm cảnh giác Bảo La, chỉ sợ hắn lại đột nhiên mất trí. Thật may là, Bảo La chỉ một lòng nổi lên mặt nước, cũng không có động tác khác.
Càng tiếp cận mặt nước, động tác của Bảo La lại càng chậm.
Hắn không nỡ, hắn biết đây chính là lần cuối cùng nhìn thấy Lý Mộ Tư rồi.
Nhưng nghĩ lại, hắn lại rất vui vẻ, cả mắt hạt đậu cũng cười híp lại —— lần gặp mặt này thật hiếm hoi! Hắn còn tưởng rằng lần trước chính là một lần cuối rồi!
Xúc tua của hắn vẫn không chịu khống chế rục rịch ngóc đầu dậy, trong lòng hắn run sợ, vừa mắng mình quá phận quá mất mặt, vừa hoàn toàn không có biện pháp ức chế tình yêu say đắm trời sinh —— đây là giống cái đó, là giống cái mà hắn yên lặng bảo vệ đã lâu!
Cái chi mềm gần Lý Mộ Tư nhất rốt cuộc thử dò xét giật giật, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể ấm áp, mềm nhũn của Lý Mộ Tư, sau đó lại văng ra như bị giật mình.
Lý Mộ Tư bị chọt eo, kìm nén đến gương mặt đỏ bừng lại chết sống không dám cười, mắt long lanh nhìn đôi mắt đậu đen trốn tránh của Bảo La. Nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ ngường ngùng của cái tên khổng lồ này, Lý Mộ Tư lại nhịn không được nhếch nhếch miệng.
Bảo La trộm dò xét ánh mắt của cô, nhất thời liền buông lỏng, mấy cái xúc tua ngượng ngùng động động, lén lén lút lút cẩn thận thăm dò ở trên người Lý Mộ Tư.
Lý Mộ Tư bị các người thú sờ quen, cộng thêm cô cũng muốn cho con bạch tuộc cứu cô thiệt nhiều lần có thể hóa hình, cho nên dứt khoát không nhúc nhích —— theo ý tưởng của cô, cô không biết làm sao trùng chấn uy nghi mẫu nghi thiên hạ, nhưng người này dầu gì cũng là người thú, chắc là biết chứ? Dì cả của cô vừa tới, đang là lúc rào rạt, lần trước thúc được sáu con, lúc này mới một, dù mệt chết rồi, nhưng nhất định cũng được chứ?
Nhưng. . . . nhưng mà, người này không thể nổi lên mặt nước trước rồi mới ôm ôm sờ sờ sao? Cô đã sắp không nín thở được nữa rồi!
Lý Mộ Tư đang mắng thầm trong lòng, mặt bỗng dưng xanh mét, mắt trừng to: này này chuyện này. . . . Người này nhìn thật đàng hoàng, ngượng ngùng, nhưng cũng là tên khốn khiếp! Sao. . . . Sao có thể thọt vào trong của cô! ! ! Còn hiên ngang ——
Bảo La từ từ nổi lên mặt nước, trong lòng vô cùng kích động.
Mặc dù Lý Mộ Tư gọi hắn bạch tuộc, nhưng bạch tuộc và thú chi mềm nhiều chân thật có chỗ khác nhau. Tựa như lúc đầu Lý Mộ Tư lầm tưởng Ma Da là chó Samoyed, nhưng vẫn có chỗ khác, giống loài ở thế giới này có ngoại hình tương tự với thế giới của cô, nhưng trên thực tế vẫn khác biệt.
Thí dụ như Bảo La, xúc tua của hắn mặc dù cũng có vô số giác hút giống bạch tuộc, mặt ngoài cũng không hề bóng loáng. Phía trên hiện đầy mấy lỗ nhô ra, mấy lỗ này bình thường rất mềm, hiện đầy ngoài cơ thể hắn, nhưng một khi tâm tình Bảo La kích động sẽ phồng dậy như quả bóng được bơm hơi, tạo thành hình cầu thịt lớn nhỏ không đều, nếu gặp phải tập kích, bên trong những quả cầu thịt này còn có thể bắn ra một cái tua, đâm độc trong cầu thịt vào cơ thể đối thủ. Phối hợp với đạn nước từ giác hút của Bảo La phun ra, quả thực là tiến trình tấn công thích hợp.
Trước mắt Bảo La dĩ nhiên là không thể nào lấy ra độc châm với Lý Mộ Tư, nhưng, hắn hưng phấn, thì mấy quả cầu thịt không tránh khỏi to lên, nhất thời, mấy cái chi thịt lièn thay đổi. . . . Biến thành từng cái từng cái XX to lớn! Còn có mặt ngoài lồi lõm nữa, trời ơi!
Suy nghĩ tà ác của Lý Mộ Tư đã sớm trôi đi không trở lại, nhất thời khóc không ra nước mắt —— trời ơi! Trang bị của mấy người thú này căn bản không có cái nào không liên quan đến XXOO hả?
Bảo La lén lén lút lút đụng vào, lại không có gặp phải chống cự, nhất thời khó mà kiềm chế, kích động đến cả người đều nổi lên "mụn hồng".
Có lẽ là khát vọng bản năng của Đọa Lạc Giả, những xúc tua kia sờ sờ liền sờ đến cúc nhụy của Lý Mộ Tư, cư nhiên hoàn toàn không có gây ra chuyện cười nhầm lẫn giữa cúc và hoa như Ma Da, rõ là. . . . tiến bộ hơn!
Lúc nãy Lý Mộ Tư tiến vào trong nước, bởi vì sức ép của nước, mà kinh nguyệt ở trong người không ra được, chỉ có một chút đã sớm chảy ra theo nước phiêu lưu bị Bảo La ngửi được. Nhưng bây giờ, càng ngày càng đến gần mặt nước, sức ép của nước càng ngày càng nhỏ, giác hút trên xúc tua của Bảo La bồi hồi ở miệng cúc nhụy một lát, còn không chịu thôi mà hơi chui vào, hút nhẹ một cái ——
Mặc dù Lý Mộ Tư lệ rơi đầy mặt, vẫn phản xạ có điều kiện kẹp lại hai chân, đáng tiếc xúc tua mềm mại này không phải cái đó của Ma Da, căn bản là trơn mượt không bắt được. Nhất thời, cô chỉ cảm thấy một luồng khí nóng vô cùng mạnh mẽ lao ra ngoài cơ thể ——
Vừa vặn lúc này cô bị Bảo La đưa ra mặt nước, vừa đúng cúi đầu nhìn, cứ như vậy trơ mắt. . . . . Trơ mắt thấy máu tươi đè nén đã lâu dùng xu thế mạnh mẽ phóng khoáng phun lên mặt Bảo La! Bên tai còn vang lên tiếng phụt!
Lý Mộ Tư ướt chèm nhẹp lộ ở trên mặt nước, tóc, trên người, chỗ nào cũng có nước chảy, đôi tay còn ôm một cái xúc tua khổng lồ mà Bảo La dâng hiến ra, mắt đăm đăm nhìn nhau với Bảo La đã bị phun đầy đầu đầy mặc, lúng túng kinh ngạc, gương mặt đỏ đỏ trắng trắng rồi phát xanh.
Thiên lôi đâu! Hạn cuối của cô lại bị phình ra rồi! Này này chuyện này. . . Này rõ ràng chính là "phun ra" phải không! Má nó cô cô cô. . . . Cô không muốn sống! Phun ra! Còn vào mặt thú! Quá. . . . Quá nặng miệng! Cô hãm hại không nổi!
Bảo La chỉ cảm thấy một dòng mùi vị nồng nặc của giống cái phun đầy người hắn, hắn cũng kinh ngạc một chốc, nhưng không biết có phải là hắn vẫn khát vọng hóa hình hay không, cả người của hắn nóng lên, giống như là nổ tung từ trong ra ngoài. Hắn lập tức nhớ lại cảm giác hóa hình mà các người thú trong bộ lạc khoe với hắn để lấy le, trong lòng nhất thời dâng lên hi vọng khổng lồ!
Hắn chỉ sợ sau đó mình hóa hình sẽ làm Lý Mộ Tư lại ngã vào trong nước, nhất thời nhịn lại sự đau đớn muốn nổ tung, cố gắng bơi về phía bờ, chuẩn bị dàn xếp Lý Mộ Tư tốt trước.
Bên cạnh mặt nước chợt nổ tung, bọn Ma Da và Ni Lỗ toát khỏi nước , không khỏi kinh ngạc nhìn con thú chi mềm nhiều chân đã sớm nên rơi xuống nhưng vẫn chưa rơi xuống, cư nhiên bây giờ còn sắp hóa hình.
Trên người Ma Da đã bị thương không ít, hắn nghiêng đầu cắn một con cá ăn thịt đang cắn chặt người hắn không chịu nhả ra một cái tan xương nát thịt, sau đó nhận lấy Lý Mộ Tư đã ngu si bơi về bờ.
Lý Mộ Tư cưỡi trên lưng hắn, vẫn ngơ ngác nghiêng đầu nhìn con bạch tuộc khổng lồ bị cô phun phải, chỉ thấy thân hình của hắn lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được nhanh chóng thu nhỏ lại, Lý Mộ Tư lập tức nhảy dựng lên, "A a a? ! !" sợ hãi kêu vung tay múa chân một hồi, sau đó nắm lông trên lưng Ma Da vui mừng cười to: "Anh anh anh. . . anh ta sắp hóa hình có đúng hay không? Sắp hóa hình rồi ! Sắp hóa hình rồi !"
Ma Da nghiêng đầu nhìn chất lỏng đỏ tươi theo lông tuyết trắng của mình chảy xuống, khóe mắt nhếch lên, từ trong cổ họng phát ra một tiếng ừng ực không rõ vui hay buồn, cõng Lý Mộ Tư lên bờ thật nhanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...