Trong khi Mạnh Phàm đang tra tấn mọi người, thì vị X tiểu thư không cần ăn uống phức tạp chỉ cần nước khoáng thiên nhiên hành hạ anh cả ngày hôm nay đang ở trên giường Kỷ Y Nhiên ăn khoai tây chiên, uống coca, một bên lại nghe nhạc và lắc lư không ngừng.
Một bàn chân tinh tế trắng muốt đạp lên cái mông kiều nộn của cô: “Lăn đi, cậu làm bẩn hết giường mình rồi.”
X tiểu thư vội vàng bỏ gói khoai tây chiên, đóng nắp coca lại, làm nũng nói: “Đừng đối xử với người ta vậy mà ~~~”
“Đem đầu lưỡi duỗi thẳng ra rồi nói chuyện.”
“Đừng lạnh lùng vậy mà~~~ cậu không thể ôn nhu dịu dàng với người ta được sao? Người ta rất thương tâm đó ~~”
“Cũng đúng, lời vừa nãy của mình không được đúng cho lắm.”
“Đúng rồi đó ~~~”
“Mình phải nói là, cậu lăn về biệt thự của cậu đi!”
Lục Lộ vội vàng giả chết, thấy Kỷ Y Nhiên vẫn không phản ứng gì, liền biết tâm tình hôm nay của cô ấy không tốt.
Cô vội vàng ngồi thẳng, cúi đầu, hai tay chắp trước mặt, chuẩn bị đón nhận cơn cuồng nộ kia, nhưng sao mãi không thấy gì chứ? Đến đi, cô từ bỏ đấu tranh, chấp nhận số phận rồi!
“Hôm nay cậu lấy cắp điện thoại của mình, suýt chút nữa làm mình mất một vụ làm ăn, chỉ vì muốn Mạnh Phàm kia đẹp mặt?” Mắt phượng của Kỷ Y Nhiên nheo lại, mười phần nguy hiểm.
” Nhưng mình mới nói được một nửa cậu đã dập máy rồi mà?”
“Vậy cũng đủ để cho cậu nói rất nhiều rồi.”
“Hì hì, cậu thật hiểu mình mà.
Lại đây, ôm một cái nào!”
Mặc dù Kỷ Y Nhiên mau chóng né đi, nhưng Lục Lộ vẫn ôm được lấy chân cô.
Một màn ôm đùi trong truyền thuyết chính là phát sinh như vậy.
“Nói đi, Mạnh Phàm đắc tội cậu như thế nào? Cho dù cậu không muốn kết hôn với anh ta, cũng không thể hủy hoại danh dự của anh ta như vậy chứ?” Theo cô biết thì Mạnh Phàm là kẻ phong lưu nhưng không hạ lưu, không ghê gớm như Lục Lộ nói.
Mắt Lục Lộ sáng lên: “Anh ta muốn nhà tạo mẫu tóc nổi tiếng quốc tế uốn thẳng lưỡi mình, cậu nói xem, anh ta có quá đáng không?”
“Quá đáng.”
“Đúng không?”
“Mời nhà tạo mẫu tóc nổi tiếng bẻ thẳng lại lưỡi cậu là quá đáng rồi đó.
Thật không đáng.
Nếu cậu muốn, mình có thể tìm một thợ cắt tóc ở các tiệm làm tóc nhỏ, có được không? “
X tiểu thư tức giận đến mức đầu bốc khói. Những người quen biết đều nói cô là người bụng đầy ý xấu, vậy tại sao Kỷ Y Nhiên vẫn muốn lên thuyền giặc của cô?
Nhưng Lục Lộ cảm thấy cô mới là người lên thuyền giặc.Mấy trò vặt vãnh này của cô, nếu so với những mưu mẹo của Kỉ Y Nhiên thì sao bằng được.
Vui đùa xong, Lục Lộ chán nản nói: “Hôm nay mẹ mình quyết tâm muốn mình đi xem mắt.
Xem ra lần này muốn mình lấy chồng thật rồi.”
“Lần này là chủ ý của mẹ cậu?”
“Ừ.
Mẹ mình nói Mạnh Phàm thích hợp với mình, bảo mình đã đến tuổi lấy chồng sinh con.
Mình mới 25 tuổi thôi mà, sao mẹ mình đã vội đến thế?”
“Gả đi, mẹ cậu đều ra tay, cậu chạy không thoát đâu.”
“Cho nên mình chỉ có thể để Mạnh Phàm rút lui.”
“Chủ ý không tệ.
Hay cậu thuê một cô gái tạo bê bối với Mạnh Phàm.
Như vậy, có thể gia đình cậu sẽ cân nhắc lại.”
“Còn nữa, ngoài đời Mạnh Phàm là người như thế nào? Có thân sĩ không?”
Hai người đang cậu một câu tôi một câu tán gẫu, điện thoại di động của Lục Lộ đột nhiên vang lên, dưới ánh mắt săm soi của Kỷ Y Nhiên, cô bắt máy: “Xin chào! Cái gì?”
Lục Lộ lập tức đứng thẳng, hai chân trần giẫm mạnh lên mặt đất: “Tung! Phải tung ra cho tôi! Cái gì? Có người muốn giành mua với tôi? Không phải chỉ tiền thôi sao? Tôi cùng bọn họ so, xem ai lắm tiền hơn!”
Cô buông điện thoại xuống, lập tức nói với Kỷ Y Nhiên:”Mặc quần áo rồi đi theo mình đi, chỉ cần lấy được những tấm ảnh đó, mình sẽ không cần gả cho hắn nữa, haha”.
Hai người nhanh chóng chạy ra ngoài, Kỷ Y Nhiên sau lưng Lục Lộ bĩu môi.
Cô là nhà thiết kế nội thất cứ không phải paparazzi chuyên bắt gian, việc này cô không cần bắt buộc tham gia chứ? Nhưng nhìn Lục Lộ phía trướcc chạy tới chạy lui, thở hồng hộc, ờ việc này cũng thú vị phết
Cả hai người loay hoay hồi lâu cuối cùng cũng mua được một tấm ảnh, đó là khoảnh khắc Mạnh Phàm tựa vào vai cậu thiếu niên ấm áp kia, Lục Lộ nhìn tấm ảnh, cười: “Cậu nghĩ Mạnh Phàm là công hay thụ?”
“Quản anh ta là công hay thụ làm gì.
Dù sao chỉ cần một vụ bê bối nam-nam này sẽ còn hot hơn với mười mấy người phụ nữ.
Ngay trong đêm nay hoàn thiện tin tức cho tôi.
Làm càng chân thật càng tốt.
Mạnh Phàm cho dù là thẳng nam sắt thép các cậu cũng phải biến anh ta thành gay cho tôi.”
Bà chủ đã nói vậy, mấy nhân viên dù có mệt chết cũng phải làm.
Hơn nữa lương tăng ca bà chủ phát cũng thực hậu hĩnh, bọn họ sao có thể không liều chết làm việc đây.
” Uh … Tôi đang nghĩ, nếu chúng ta cố gắng một chút, chúng ta có nên phỏng vấn người này không? Lời nói của anh ta có thể sẽ có sức thuyết phục hơn đấy nhỉ? Lúc đưa video lên Internet, tạp chí sẽ bán rất chạy, sẽ tạo hiệu quả tốt hơn.” Một biên tập viên mới chỉ vào cậu thiếu niên trong bức ảnh, nói.
“Được nha cô gái nhỏ.
Ý tưởng này còn độc hơn cả tôi.
Nếu thành công sẽ cho em thêm phần thưởng nha.”
Nói xong liền vội vã túm Kỷ Y Nhiên đi: “Đi! Tìm người đi! Trước khi cậu ta bị bịt miệng phải phỏng vấn được cậu ta!”
Truyện được đăng duy nhất tại linhlangcac.wordpress.com
Khi Lâm Thiệu Dương tìm được chỗ ở của cậu thiếu niên kia – Chu Sâm thì cậu ta đã bị người của Lục Lộ phỏng vấn rồi.
Biện pháp của Lục Lộ rất đơn giản, đem một sấp tiền cùng những bức ảnh kia cho Chu Sâm:” Đây là thông tin mà tòa soạn của tôi nhận được.
Hoặc là thu tiền làm việc, tôi giúp cậu chạy trốn.
Hoặc là cậu cứ chờ người của Mạnh gia đến đi.
Nghe nói hôm qua cậu cùng con trai Mạnh gia ở với nhau rất vui vẻ? Quyết định hay không cậu tự mình xem xét đi.”
Chu Sâm một chút kháng cự đều không có, lập tức thỏa hiệp, sau đó liền đi theo Lục Lộ.
Đối mặt với một người phụ nữ có thể trực tiếp kéo cậu ra khỏi công việc này, cậu không thể phản kháng. Mặc dù dựa vào phụ nữ để kiếm ăn, nhưng cậu vẫn biết rất rõ loại phụ nữ nào có thể bị khiêu khích, loại phụ nữ nào không thể bị khiêu khích. Thông thường phụ nữ tìm thú vui đều là người cô độc không chịu nổi, nhưng Lục Đại tiểu thư hiển nhiên không phải người cô đơn, mà là người làm cho người khác cô đơn…
Dựa theo kịch bản, mọi người tiến hành phỏng vấn, Chu Sâm đem mồm mép phát huy tối đa, Lục Lộ đánh giá cậu một phen: “Được nha, tiểu tử, mồm mép không tệ.
Như vậy đi, cậu cứ trốn trước đi, tôi sẽ giúp cậu.
Đợi phong ba này qua đi, sự tình ổn định lại, dưới tay cũng nên thu nhập những người đầu toàn chủ ý xấu vậy thôi.”
Nhân tiện, cô cũng nói với cô gái nhỏ đưa ra ý tưởng vừa rồi:“Em cũng vậy, luyện tập một thời gian nhé, nếu có tiến bộ sẽ đưa em lên làm trợ lý riêng, chuyên đưa ra những ý tưởng hay ho.
”
Kỷ Y Nhiên vẫn trợn tròn mắt, Lục Lộ còn có thể quá đáng hơn nữa không? Chiêu mộ nhiều nhân viên “ưu tú” như vậy, muốn lật cả trời à? Tất nhiên, Kỷ Y Nhiên vẫn kiên quyết phủ nhận việc cô là người của phe Lục Lộ, không thì đến cả cô cũng rớt giá mất thôi.
Bài báo đầu tiên cuối cùng cũng được hoàn thành trong sự nỗ lực của tất cả mọi người.
Khi mọi người nghĩ rằng cuối cùng họ có thể về nghỉ ngơi, X tiểu thư Lục Lộ lại lên tiếng: “Như thế nào mới viết được có một bài.
Viết thêm vài bản nữa, thay đổi hình ảnh, giong điệu, lời nói.
Viết càng nhiều càng tốt.
Như vậy mới có sức ảnh hưởng và thuyết phục “
Cuối cùng, một giọng nói thực dụng cất lên:” Liệu có quá đáng không? Bán không được thì chúng ta sẽ mất trắng.”
Lục Lộ cười lạnh: “Cứ yên tâm in hết đi.
Bao nhiêu bản cũng bán được.
Dù không có ai mua, Mạnh gia cũng sẽ mua hết.
Sợ gì chứ.”
Xem ra, sự nhạy bén về kinh tế của Lục đại tiểu thư vẫn còn rất tốt đấy chứ. Cô chắc chắn là người giỏi kinh doanh, chỉ là cái đầu không được bình thường cho lắm.
Sau rất nhiều lần cố gắng, cuối cùng tạp chí cũng hoàn thành, họ đã xuất bản chỉ trong một đêm, cố gắng để mỗi người trong thành phố đều có một tờ, cố gắng tạo scandal này của Mạnh Phàm lớn nhất có thể.
Theo lời của Lục Lộ: “Càng nhiều càng tốt, cho dù tài lực của nhà họ Mạnh có tốt đến mấy, tôi cũng không tin là họ có thể mua được.
Ngay cả khi bọn họ mua hết tạp chí, cũng có thể đăng trên Internet.
Ngay cả khi Internet bị chặn, thì vẫn sẽ còn miệng lưỡi người đời thôi!”
Kỷ Y Nhiên cũng tin rằng đối với câu chuyện hót hòn họt này, nhiều hủ nữ sẽ sẵn sàng đóng vai trò là phương tiện phổ biến thông tin.
Làm việc đến tận 4 giờ sáng, Lục Lộ nhìn theo máy bay của Chu Sâm trên bầu trời, ôm lấy Kỷ Y Nhiên, nói: “Mình mệt quá.”
“Mình cũng không mở nổi mắt được nữa rồi.”
“Giờ qua nhà cậu ngủ nhé.
“
“Cút ngay.
Có biệt thự không ở cậu đến cái giường đơn nhỏ hẹp của mình làm gì! “
” Đi mà~~~~ ”
Kỷ Y Nhiên ngây người trước sự nũng nịu Lục Lộ, buộc phải đưa cô về tổ ấm nhỏ của mình.
Lúc hai người đang say giấc nồng thì hình ảnh của Mạnh Phàm và Chu Sâm đã được phát tán khắp thành phố.
Nếu không phải Lâm Thiệu Dương kịp thời thông báo với Mạnh gia, thì những tạp chí, bài báo này còn có thể loan ra khắp cả nước.
Nếu còn có hành tinh khác tồn tại sự sống, Lục Lộ còn có thể đêm thông tin này đưa ra tận ngoài vũ trụ.
Truyện được đăng duy nhất tại linhlangcac.wordpress.com
Lâm Thiệu Dương tức giận! Anh ta đã tốn rất nhiều tiền để chạy cả đêm mà vẫn để lọt tin tức ra ngoài. Luôn có ai đó đi trước anh ta hoàn thành mọi việc mà anh ta không hề biết!
Anh gõ ngón tay lên mặt bàn, suy nghĩ hồi lâu rồi chậm rãi nói: “Em đã nghĩ đến chưa? Người có thù oán với Mạnh Phàm là ai, lại có năng lực tung ra hết mọi chuyện?”
Hà Minh lật qua tạp chí, nói: “Toàn bộ bài báo là về Mạnh Phàm, chúng ta không hề xuất hiện.
Người chụp ảnh rõ ràng cố ý tách chúng ta ra, chỉ chụp mỗi Mạnh Phàm để sự việc càng thêm ái muội.
Xem ra hận thù này không nhỏ đâu.”
“Người cùng cậu ấy có ân oán nhiều lắm.
Nhưng có tài chính ngang hàng chúng ta như vậy thì lại không nhiêu” Cổ Tuấn Kiệt thản nhiên nói.
Mọi người cả buổi tối chỉ bận rộn chuyện tạp chí, chỉ có anh là xem xét kỹ những chuyện xảy ra gần đây.
” Vậy thì đó là ai?” Mấy người tỏ mò hỏi.
“Thật ra, mình vừa mới nhận được tin tức mà anh Lâm gửi, các cậu đều không xem mà thôi.
Hơn nữa, tối nay Mạnh Phàm đến quán bar uống rượu vào ban đêm, tất cả đều là do người phụ nữ này.”
Mọi ánh mắt đều tập trung vào bức ảnh của Lục Lộ trên màn hình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...