Lục Lộ suy nghĩ cuộc sống của cô đã thay đổi như thế nào kể từ cuộc xem mắt kia với Mạnh Phàm.
Đầu tiên là bị mắng, tuy rằng nguyên nhân chính là cô sai, nhưng vẫn hoàn hảo trở về.
Nhưng đây là lần đầu tiên trong đời cô bị người khác nói, trước đây toàn là nói sau lưng, họ không dám nói bất cứ điều gì trực tiếp trước mặt cô.
Hứa Trí Hiên cho rằng, Mạnh Phàm không có ưu điểm gì, mà khuyết điểm nhất chính là thẳng tính, hay xé mặt người ta để che đi sự xấu hổ của mình.
Anh thích thành thật với nhau.
Sau khi nghe những gì anh ta nói, Lục Lộ thắt chặt quần áo của mình, may mắn thay, Mạnh Phàm mới chỉ xé được chiếc mặt nạ của cô ra, không phải bộ váy công chúa của cô.
Tiếp theo, cô đã thua cược với Hứa Trí Hiên, chủ yếu là do Mạnh đại ngốc không hợp tác với cô, điều này khiến cô mất rất nhiều tiền nha.
Cô cảm thấy mất số tiền này đã là tệ nhất rồi, nhưng không ngờ có chuyện còn tệ hơn nữa.
Lúc đó, cô đang bàn bạc với cấp dưới làm sao để đạt được hiệu ứng ánh sáng tốt nhất trong hôn lễ thì Kỷ Y Nhiên trực tiếp đẩy cửa bước vào, lôi cô ra ngoài nói chuyện.
Kỷ Y Nhiên vẫn luôn đặt công việc lên hàng đầu nhưng hôm nay cô lại bỏ qua công việc mà lôi cô ra ngoài, nghĩa là đã xảy ra chuyện nghiêm trọng hơn vấn đề ánh sáng trong hôn lễ.
Vì vậy, Lục Lộ nhìn vào máy tính một cách nghiêm túc, và tình cờ thấy một đứa trẻ dị dạng với hàm răng nghiến lợi và gò má nổi rõ, cô chỉ vào máy tính và hỏi: “Người này là ai?”
“Cậu.”
“Hả?” Cô nghi cô bị ù tai rồi.
“Cậu tự nhìn đi.” Kỷ Y Nhiên vẫn mở rất nhiều trang web, buộc Lục Lộ phải xem kỹ lại.
Không có gì được viết trên đó, chỉ là một vài bức ảnh của Mạnh Phàm và Chu Sâm.
Sau khi hủ nữ bổ não, miêu tả, tô tô vẽ vẽ, nó đã trở thành một cuốn tiểu thuyết sử thi.
Nội dung chủ yếu là câu chuyện về một thiếu gia giàu có đem lòng yêu một anh chàng chăn bò nào đó.
Văn hay, trí tưởng tượng phong phú, miêu tả chi tiết tỉ mỉ.
Từ chuyện họ đã gặp nhau như thế nào, yêu nhau như thế nào, họ đã chiến đấu như thế nào vì tình yêu của mình dưới áp lực của gia đình và xã hội.Câu chuyện thật ấn tượng.
Thực lòng mà nói, Lục Lộ cũng thích đọc tiểu thuyết đam mỹ, nếu trong truyện này không có nhân vật nữ phụ là bia đỡ đạn, cô nghĩ mình sẽ rất vui mà đi tuyên truyền giúp Mạnh Thiệu.
Vật hi sinh nữ phụ, họ Lục tên Lộ, trông có thể so sánh với tổng số những người phụ nữ xấu xí trong lịch sử Trung Quốc, cộng với bức ảnh vừa được photoshop tung ra, mức độ xấu xa hiện rõ trong nháy mắt.
Điều đáng ghét nhất ở người phụ nữ này là rõ ràng xấu như vậy, cô lại yêu thiếu gia đẹp trai tài giỏi nhà họ Mạnh ngay từ cái nhìn đầu tiên với.
Cô ta không thể đả động Mạnh Phàm, nên đã tìm mọi cách tra tấn Chu Sâm, mướn người gây chuyện với Chu Sâm, làm cho anh không thể về quê cũ, rời xa người mình yêu.
Cuối cùng cô gái xấu xí này cưới Mạnh thiếu như mong muốn.
Tất nhiên, cái kết tự nhiên là Mạnh thiếu ôm người trong lòng trở về, cả hai đã tìm được mảnh trời riêng ở nước ngoài, còn về phần Lục Lộ, người đáng bị băm thành trăm mảnh….
Thật sự kém chút nữa bị người ta băm thành trăm mảnh thật…
Quả thật là như vậy, gần như bị tác giả cắt bỏ.
“Tự làm bậy không thể sống.” Kỷ Y Nhiên vỗ vai cô.
“Không thể sống được em gái cậu! Ai đã viết cái này? Tìm cho tôi!!!” Lục Lộ tức giận, suýt chút nữa thì hất hết tài liệu của Kỷ Y Nhiên xuống bàn.
Kỷ Y Nhiên vẫn vội vàng ôm lấy máy tính vì sợ rơi, vừa định nói gì đó thì điện thoại di động của Lục Lộ đã vang lên.
Lúc cô đang cân nhắc xem ai sẽ giẫm phải bom vào lúc này, Lục Lộ vội vàng cúp điện thoại.
“Mạnh Phàm?”
Lục Lộ không nói gì, khuôn mặt đỏ lên vì tức giận.
Kỷ Y Nhiên chống lại ý muốn đi lên véo má cô, nói:“Không sao, dù sao cậu cũng không phải người trong ảnh, những người biết cậu ở đây cũng không nhiều, không đến mức đi ra cửa bị người ta chặn đâu.
”
Không biết là cô ấy đang an ủi hay là bỏ đá xuống giếng nữa.
“Con mẹ nó! Nhìn mình hoa nhường nguyệt thẹn chim sa cá lặn như vậy, sao có thể biến mình thành người xấu xí như vậy chứ? Cho dù là vật hi sinh nữ phụ trong tiểu thuyết đáng chém ngàn nhát đao, cũng không xấu như vậy chứ? Đăng ảnh thật của mình lên đi! ”
Cô thật sự rất tức giận.
“Nếu cậu thực sự làm thế, nước bọt của những hủ nữ kia có thể dìm chết cậu.”
“Bây giờ mình gần như chết đuối rồi! Có thể thuê một chuyên gia để đưa tác giả của bài viết này ra không?
“Lôi ra làm gì? Tru di cửu tộc? ”
“Không, tớ nhờ người ta viết lại một bài, nói rằng thiếu gia Mạnh gia khốn khổ theo đuổi mỹ nhân Lục Lộ nhưng không thành, từ đó dấn thân vào con đường lưu manh không thể quay đầu.
Thiếu gia hoa tâm thích Lục Lộ xinh đẹp, cuối cùng Mạnh thiếu trở nên bất lực.
”
” … ”
” Cậu từ từ chơi đi, mình cùng bọn họ nghiên cứu vấn đề ánh sáng.”
Nói thật, đây rõ ràng là một bài báo chỉ có thể lừa gạt những cô gái nhỏ, ngày thường anh còn không thèm động đến, nhưng bây giờ nhân vật chính của bài báo này lại là anh.
Anh cũng rất vui vì đoạn miêu tả của tác giả về nam chính có thể nói là tổng hợp những ưu điểm của tất cả những anh chàng đẹp trai từ cổ đại đến hiện đại và cả nước ngoài.
Anh giàu có, đẹp trai và si tình.
Đáng tiếc, đối tượng của sự si mê này là một người đàn ông anh gặp một lần mà chẳng có ấn tượng gì.
Đàn ông, trọng tâm là đàn ông.
Sau khi mua hết đống tạp chí đó trên thị trường, tin tức kết hôn lan truyền, tin đồn dần tan biến, không ngờ trên mạng lại xuất hiện một bài báo như vậy?
Tất nhiên, anh rất hài lòng với cách miêu tả Lục Lộ trong bài viết này, đặc biệt là đoạn cuối cùng cô bị Mạnh thiếu bỏ rơi.
Cô nằm trên mặt đất ôm đùi Mạnh thiếu mà khóc sướt mướt.
Mạnh Phàm đẹp trai lúc này nói với cô một cách lạnh lùng:”Cô là tự làm tự chịu.”
Anh thật ngầu! Dường như mọi ân oán của khoảng thời gian này đã được xua tan.
Điều không hài lòng duy nhất là Lục Lộ trong đó quá xấu xí, liệu anh có thể cưới một người phụ nữ xấu xí như vậy không? Thật rớt giá mà, còn Lục Lộ thật thì khá đẹp.
Cho nên hiện tại anh rất rảnh rỗi về thời gian, liền không sợ chết mà gọi Lục Lộ —–
“Này …”
“Sao anh chưa chết?”
“Chết tiệt! Tôi thấy cô thật đáng thương, muốn an ủi cô, cô lại nói chuyện với chồng tương lai của mình như thế à? ”
“… Cái chết của anh là một niềm an ủi đối với tôi rồi.
”
Điện thoại lại bị cúp.
“Mẹ kiếp!”
Người phụ nữ này thực sự không thể giao tiếp mà.
Ý nghĩ sẽ dành phần đời còn lại cho cô trong tương lai khiến Mạnh Phàm đau đầu.
Nếu Mạnh thiếu đau đầu, anh nhất định sẽ để mọi người xung quanh đau cùng.
Vì vậy một ngày trước hôn lễ, một đám người bị Mạnh Phàm bắt lại, ngay cả Tô Cảnh vốn ẩn náu tốt cũng bị đánh đến đưa tới.
“Giúp em nghĩ cách ly hôn với.”
“Anh à, anh còn chưa kết hôn đâu?”
“Giấy chứng nhận đã cấp rồi, anh bỏ làm sao được?”
“Lão gia tử nhà anh thì sao?”
“…”
Thấy Mạnh Phàm cuối cùng cũng chịu thua, mọi người mới thở dài một hơi, định nói tiếp.
Thế nhưng Mạnh Phàm lại chỉ vào Tô Cảnh, nói: “Ngày mai cậu kết hôn thay tôi đi.”
“Anh cho rằng đầu anh vẫn như trước đây à? Hơn nữa cho dù cái đầu có như vậy cũng không liên quan gì đến việc làm chú rể, phải không? ”
“Vậy mái tóc của tôi phải làm sao?”
” Em đã sớm nói đó không phải ý định của em mà.
Đó là do chị dâu ép buộc em!”
“Chị dâu gì chứ? Còn chưa kết hôn đâu! ”
Chưa kết hôn đã rủa vị hôn phu chết, kết hôn rồi không phải sẽ ám sát chồng sao?
Hứa Trí Hiên luôn tỏ ra rất bình tĩnh, mỉm cười nói với Mạnh Phàm: “Bây giờ muôn không kết hôn rất khó.
Giấy mời đã gửi rồi, chuẩn bị xong xuôi rồi.
Nếu bây giờ chú rể bỏ trốn, hai gia đình sẽ rất khó xử.
”
“Thuê người cướp? Cướp Mạnh Phàm đi?”
“Họ Cổ kia, cậu đúng là người cũng như tên đấy.”
“Không phải là đang suy nghĩ vì anh sao? Chứng tỏ anh rất được hoan nghênh đấy!”
“Cậu muốn tức chết lão gia tử nhà tôi đấy à?”
Mọi người nhất thời im lặng.
Mạnh lão gia tử đúng là boss phản diện lớn mà.
Có ông ở đây muốn đào hôn chắc chắn không thể.
Lúc này Hứa Trí Hiên lại lên tiếng: “Cậu có thể kết hôn.
Kết hôn rồi một năm sau ly hôn là chuyện bình thường”
“Ý anh là em phải chịu đựng thêm một năm nữa?”
“Nếu không cậu còn biện pháp khác?”
Nếu Mạnh Phàm có biện pháp sẽ không gọi mọi người tới đây.
Anh nghĩ, không thể không kết hôn, nhưng nhất định phải tìm cách ly hôn.
Mấy năm nay ly hôn quá dễ dàng, dù sao hai người cũng đã công chứng tài sản trước khi cưới, ngoại trừ hao tốn tiền của trong hôn lễ, cũng không tổn thất bao nhiêu.
Chỉ có cách này thôi.
Mạnh Phàm đêm đó ngủ rất say, nghĩ đến tương lai sẽ phải chịu đựng thêm một năm nữa thì cảm thấy chán nản, càng chán nản thì càng ngủ say.
Ngày hôm sau, Mạnh Phàm đã bị ông Mạnh cùng với một vài người đang ngồi uống rượu với ông mắng đến hộc máu, sau đó một đám người mặc vest đen bước tới, đưa Mạnh Phàm đi.
Khi những người còn lại đều mặc quần áo để tham dự lễ cưới, Mạnh Phàm đã nhìn chằm chằm vào cánh tay của Lục Lộ với đôi mắt đỏ ngầu và nâng ly chúc mừng.
Cả đám cưới diễn ra vô cùng rườm rà và nhàm chán, Mạnh Phàm và Lục Lộ không nhớ nổi hôm đó ai đến và nói gì, bọn họ cảm ơn các vị trưởng bối đã đến chúc phúc họ bạch đầu giai lão với nụ cười khô khan.
Trên thực tế, cả hai người đều muốn được ly hôn ngay lập tức.
Kỷ Y Nhiên ngồi với một vài nhân viên của Lục Lộ, lắng nghe những cuộc thảo luận riêng tư của họ.
“Hôm nay bà chủ trang điểm mắt khói rất đẹp!”
“Đó chính là quầng thâm quanh mắt! Hôm qua, bà chủ hẳn là vì kích động đến mức cả đêm không ngủ mất.”
“Nếu tôi cũng được gả cho người như vậy, hẳn là tôi cũng…”
Lục Lộ sắp phát điên lên, nhưng vẫn phải giả vở vui vẻ.
Kỷ Y Nhiên thở dài, nâng ly tỏ lòng thương tiếc cho hai vợ chồng.
Lúc ngẩng đầu uống rượu, ánh mắt sắc bén của cô nhìn thấy một người lẽ ra không nên xuất hiện ở đây.
Cô cau mày bước đến, ngồi bên cạnh anh và nói: “Sao anh lại ở đây?”
“Chỉ là… tôi chỉ muốn xem cô ấy… có khỏe không.”
“Khỏe hay không anh quản được sao? ”
” Tôi biết bây giờ tôi không đủ tư cách, nhưng … thanh danh của Mạnh Phàm hình như không được tốt lắm, tôi có chút lo lắng … ”
” Cưới Mạnh Phàm vẫn tốt hơn là cưới anh.” Kỷ Y Nhiên, nói với người kia: “Vốn dĩ tôi cũng không coi trọng bọn họ lắm, nhưng bây giờ tôi cảm thấy, so với anh, Mạnh Phàm còn tốt gấp vạn lần, ít nhất sẽ không làm Lục Lộ buồn.
Ngoài ra, tôi nhớ khi tôi viết thiệp mời không có tên của anh, anh không được chào đón ở đây.
Mời anh đi ra ngoài.
”
Anh ta nhìn Lục Lộ đang cười trước mặt người ta một cái thật sâu, nói: “ Cô ấy không vui, tôi … không thể chúc phúc cô ấy được.
”
Nói xong liền đứng dậy và rời đi.
Từ đầu đến cuối, Lục Lộ thậm chí còn không biết rằng người này đã từng ở đây.
Kỷ Y Nhiên cũng không định nói cho cô biết.
Mặc kệ thế nào, hai người cuối cùng đã kết hôn, mặc dù tâm trí của họ đang hướng đến việc ly hôn.
—–
Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng cũng kết hôn rồi.
Có người nói nam nữ chính có quá ít tương tác, đừng lo lắng, tương tác sẽ sớm có trong kế hoạch rồi, tuần trăng mật chính là nơi bắt đầu quan hệ của bọn họ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...