Trong thiên hạ, có thể nắm tay ta cùng ngắm giang sơn chỉ có ngươi!
Hoàng Phủ Hiên đứng trên núi hất tay lên, Tật lập tức chui ra, cung kính hỏi: "Chủ tử có gì phân phó?"
Hai mắt Hoàng Phủ Hiên vẫn khóa trên bóng hình xinh đẹp ở cổng thành! Khóe miệng nâng lên nụ cười yếu ớt, phân phó: "Truyền lệnh cho Hàn Tướng quân, xuất binh tấn công Đô thành Xích Luyện."
Tật hơi chần chờ, nhưng vẫn lĩnh mệnh đi: "Thuộc hạ tuân lệnh!"
"Ngươi sẽ cảm kích ta sao?" Hoàng Phủ Hiên nhẹ giọng hỏi, gió đánh tới, bao phủ lời nói của hắn trong đó! Đồng thời cũng mang đi tưởng nhớ của hắn.
Trong thành, ngoài thành giương cung bạt kiếm! Hai bên giằng co ước chừng thời gian một chung trà, phương xa có một chiến sĩ cởi chiến mã, đầy tớ theo đuôi chạy tới! Không biết nói gì bên tai Dạ Quân, sắc mặt Dạ Quân thay đổi lớn. Hạ lệnh thu binh.
Mấy người trên cổng thành nhìn quân địch rút lui dưới thành, bộ mặt nghi ngờ, hai mặt nhìn nhau! Đây là thế nào?
Quân địch rút lui, khói trắng cuồn cuộn! Đợi tất cả yên tĩnh trở lại, trên trời khói bụi mù mịt! Thật khéo, vừa lúc tẩy đi máu tanh sau trận chiến, trả sự an bình cho dân chúng.
"Quân Dao, không nghĩ tới muội còn có bản lĩnh bách phát bách trúng!" Lạc Thiên cười khẽ, lời này vừa nói ra, lập tức gõ vang chuông báo động của nàng! Hoặc giả bọn họ đã bắt đầu hoài nghi.
Lưu Quân Dao nhếch miệng, cười nhạt một tiếng! Nhẹ giọng nói: "Để cho mọi người chê cười, mới vừa rồi là ta may mắn thôi! Bắn tên, loại công phu này ta không biết."
Ba người vẫn hoài nghi nhìn nàng, hiển nhiên lời của nàng không tin được!
Thiên Vũ vừa định tiếp tục truy vấn, một người lính cấp tốc chạy tới, cầm một phong thư trong tay, thở hỗn hển nói: "Tham kiến Vương gia, tham kiến tướng quân!"
Hiên Viên Triệt liếc thư trong tay hắn một cái, đè thấp thanh âm làm cho người ta rất an tâm, hỏi: "Chuyện gì?"
"Khởi bẩm Vương gia, đây là thư ngừng chiến Xích Luyện Dạ Quân sai người đưa tới! Xin Vương gia xem qua." Binh lính giơ thư thật cao lên đỉnh đầu!
Hiên Viên Triệt mở thư ra, ba người Lưu Quân Dao lại gần nhìn, trong lòng thất kinh! Vì sao hắn lại đột nhiên lui binh? Nguyên nhân vừa xem hiểu ngay, nguyên lai là Nguyệt quốc thừa cơ tấn công Đô thành Xích Luyện, hắn chịu địch cả hai mặt! Nguyên khí tổn thương nặng nề, không thể làm gì khác hơn là viết thư ngưng chiến.
"Ha ha ha...... Lần này Dạ Quân không dám lớn lối! Lần này nguyên khí tổn thương nặng nề, chẳng biết lúc nào mới có thể khôi phục." Hiên Viên Triệt cười lớn, những người khác nghe được tin phấn chấn lòng người như thế mặt mày liền hớn hở! Dân chúng thiên hạ tránh được một kiếp sanh linh đồ thán, thật là may mắn nha!
Trong đầu Lưu Quân Dao thoáng qua bóng dáng lịch sự nho nhã, lại nghĩ đến hai người ăn ý hợp tấu! Nàng nhất thời không kìm hãm được cười lên!
Ba người kia liếc thấy nàng khuynh thành cười một cái! Nhất thời mây đen tan đi, trong lòng sáng như gương sáng, thật giống như mặt trời chiếu rọi, ấm áp vô cùng.
Lúc này, Lạc Thiên phát huy khí thế tướng quân của hắn, cao giọng nói: "Truyền lệnh xuống, khao thưởng tam quân!"
"hoan hô...... hoan hô...... hoan hô......" Tiếng hoan hô xông thẳng, đinh tai nhức óc! Lần này quân đội thắng lợi, tinh thần tăng nhiều! Nếu như Dạ Quân còn dám tới, nhất định giết hắn không còn mảnh giáp!
Rượu qua ba vòng, mọi người buồn ngủ! Lưu Quân Dao một mình bước chậm ở trên đường yên tĩnh! Trong lòng phiền muộn vô hạn, thời gian trôi qua thực vui vẻ, thoáng cái đã hơn một tháng. Không biết mọi chuyện ở kinh thành nhu thế nào?
Dạ Quân không dám trở lại, qua ngày mai, bọn họ nên khải hoàn hồi triều! Quả thật đúng như thế, ngày hôm sau bọn họ vội vội vàng vàng rời đi! Nàng còn không kịp nhặt lên trí nhớ mất đi.
Xe ngựa chạy ở trên đường giữa rừng, cảnh hai bên cực nhanh! Xuyên thấu qua lá cây, nàng nhìn thấy tự do và an bình! Không biết trở lại vương phủ chờ đợi nàng là cái gì?
Hoặc giả ngày an bình đã không còn tồn tại!
[/b]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...