Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Phong Mạc Thần khởi binh, vì Bạch Ly Nhược, hắn chấp nhận làm loạn thần tặc tử, Vân Cảnh Mạch muốn thực hiện kế sách bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau, nhưng hắn không biết, phía sau còn có một cái lưới lớn.

Thời điểm hắn thua, hắn không có một chút cảm giác thất bại chán chường, thật ra thì, hắn đã thua trên người Bạch Thanh Loan, hắn luôn nghĩ, Phong Mạc Thần bị hủy trên tay một nữ nhân, thật ra thì, chân chính bị hủy trên tay một nữ nhân chính là bản thân hắn.

Hàn Thiên Mạch nhìn Vân Cảnh Mạch bị thua, mặt mũi bình tĩnh, hắn thản nhiên nói, "Ca, Vân gia đã qua, đã như mây khói biến mất không thấy gì nữa, theo đuổi những thứ đã qua, không bằng nắm chặt hiện tại".

Vân Cảnh Mạch chỉ mỉm cười, hắn vẫn nghĩ đệ đệ tiêu sái này không hiểu gì về hắn, thì ra, chỉ có mình không hiểu.

Vân Cảnh Mạch thua, Hàn Thiên Mạch lại thở phào nhẹ nhõm, hắn không thích tranh giành quyền lợi, huống chi, một người là bằng hữu của hắn, một người là ca ca của hắn, vật đổi sao dời, giống như tất cả đều đưa về quỹ tích, nhưng Tiểu Thất, lại vĩnh viễn không thể nào trở lại quỹ tích nữa.

Bởi vì trong lòng Tiểu Thất yêu một người, Phong Mạc Thần, hắn không biết, cái gì là tình cảm, thời điểm ánh mắt nàng không nhìn thấy, hắn ở bên người nàng, nhưng trong lòng nàng vĩnh viễn chỉ có Phong Mạc Thần.

Mộc Thất, không, phải là Bạch Ly Nhược, nàng thận trọng cùng hắn chung đụng, trong lòng nàng yêu Phong Mạc Thần, rồi lại hận hắn lừa gạt nàng, không giây phút nào nàng không lo lắng cho hắn, rồi lại không dám biểu hiện ở trên mặt, nàng sợ tổn thương Hàn Thiên Mạch, người đã bị nàng tổn thương qua ngàn vạn lần  .

Vì vậy, nàng ở dưới chân Tuyết Sơn, ngồi trên tảng đá, trải qua cuộc sống cô đơn từng ngày, có một ngày, Hàn Thiên Mạch nhìn thấy một bên mặt của nàng, mỏng manh gầy yếu, dường như gió vừa thổi, nàng sẽ bồng bềnh đi xa, lông mi nàng run rẩy hạ xuống, sau đó, gương mặt tuyệt mỹ chảy xuống một hàng lệ, nàng không lau nước mắt, mặc cho nó hong gió trong không khí.


Lòng Hàn Thiên Mạch đau đớn, ba người  thống khổ, sao không để hắn gánh một mình? Vì vậy, hắn quyết định rời đi, trước khi đi, hắn còn cố chấp không chịu nói chuyện với nàng, hắn viết chữ lên tay nàng, nước mắt của hắn chảy xuống, Tiểu Thất, nếu yêu Phong Mạc Thần như vậy, ta thành toàn cho nàng.

Hắn đi, mang theo tất cả lưu luyến, hắn dùng bồ câu đưa tin cho Phong Mạc Thần trong hoàng cung, hắn nói cho hắn biết, Tiểu Thất ở chỗ này, mặc dù miệng nàng nói không muốn tha thứ cho hắn, thật ra, trong lòng nàng, thời thời khắc khắc đều muốn hắn.

Phong Mạc Thần bị bệnh thoi thóp, khi chim bồ câu trắng đậu trên bệ cửa sổ, hắn đã hôn mê nửa tháng bỗng dưng mở mắt, hắn giùng giằng rời giường, khi thấy tin tức từ bồ câu, Phong Mạc Thần rơi lệ, hắn ho khan, hắn muốn nói, Thiên Mạch, cám ơn ngươi!

Hàn Thiên Mạch một mực ở chỗ tối chú ý tới Bạch Ly Nhược, cho đến khi Phong Mạc Thần mang bệnh chạy tới, hắn vui mừng cười một tiếng, nhìn bóng dáng bận rộn của hắn trong phòng bếp, nếu như một nam tử chịu ủy khuất, quyết định làm mọi việc vì nàng, như vậy hắn nhất định rất thích Tiểu Thất của hắn.

Nhìn tuyết trắng rơi nhẹ trên tuyết sơn, hắn mỉm cười nói, "Tiểu Thất, gặp lại!"

Gặp lại có ý tứ rất lớn, một loại là vĩnh viễn sẽ không gặp mặt, một loại là rất nhanh sẽ gặp mặt lần nữa, hiển nhiên, gặp lại hắn nói thuộc loại đầu tiên, hắn vĩnh viễn, sẽ không xuất hiện trước mắt nàng rồi.

Gặp lại sau, Tiểu Thất......

Hắn nhấc chân, từng bước một hướng nơi xa đi tới, trên đất lưu lại dấu chân sâu cạn không đồng nhất của hắn.

Hắn gặp lại Tiểu Man ngoài ý muốn, năm đó, nha đầu này giúp hắn không ít, sau khi Phong Mạc Thần khởi sự liền biến mất trong bể người, nàng hiểu, phản bội qua Bạch Ly Nhược, rất khó có được sự tha thứ của nàng, huống chi, nàng đã không mặt mũi nào xuất hiện trước mặt Bạch Ly Nhược nữa.

Hàn Thiên Mạch nhìn nha đầu duyên dáng yêu kiều ấy, thở dài nói, "Tiểu Man, ngươi trưởng thành rồi".

"Cũng đã nhiều năm như vậy, ta có thể không lớn lên sao?". Tiểu Man hỏi ngược lại.

Hàn Thiên Mạch mỉm cười, sau đó, đi cà thọt trong tuyết, Tiểu Man nhìn bóng lưng của hắn, đột nhiên khóc, Hàn Thiên Mạch liền dừng lại, Tiểu Man nhào tới trước, ôm bờ vai của hắn, "Công tử, tại sao vậy, tại sao chân của ngươi lại thành ra thế này?"


Hàn Thiên Mạch không muốn nhìn thấy nữ nhân khóc, trước kia, khi Bạch Ly Nhược khóc, hắn hận không thể móc tim ra ngoài cho nàng, hắn xoay người an ủi, "Nha đầu ngốc, chỉ là một bàn chân mà thôi, không cẩn thận rơi xuống vách đá, mới bị như vậy!"

Tiểu Man từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, nghẹn ngào nói, "Không cẩn thận rơi xuống vách đá? Võ công của ngươi cao như vậy, làm sao có thể không cẩn thận?"

Hàn Thiên Mạch nhìn lệ nàng rơi đầy mặt, trầm mặc, không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, sau đó lấy khăn tay ra, lau nước mắt trên gò má nàng.

Tiểu Man giơ tay muốn nắm khăn tay, lại nắm phải tay hắn, tay của hắn thon dài, hơi thô ráp, lại ấm áp, khiến nàng không muốn buông ra, nàng nhìn hắn chằm chằm, dùng mắt sâu thẳm nhìn hắn.

Hàn Thiên Mạch buông tay, khăn tay bay trong gió, tay Tiểu Man trống không, hắn không để lại dấu vết, thu tay lại, sau đó thản nhiên nói, "Bạch Ly Nhược ở dưới chân Tuyết Sơn, nàng sẽ không trách ngươi, ngươi trở về tìm nàng đi".

Hắn nói xong liền rời đi, Tiểu Man vẫn đi theo phía sau hắn, hắn dừng bước, nàng cũng dừng lại, bất đắc dĩ, hắn xoay người lần nữa, "Tiểu Man, đi theo ta, sẽ không tốt, Hoa Hinh sẽ không bỏ qua cho ta, sát thủ của Đông xưởng đang tìm ta".

Tiểu Mạn tiến lên, ánh mắt trong suốt nhìn hắn, "Công tử, Tiểu Man đã tìm kiếm ngươi nhiều năm, đoạn thời gian ngươi cùng tiểu thư ở chung một chỗ, Tiểu Man không thể xuất hiện, hiện tại, ngươi để Tiểu Man đi theo ngươi, hầu hạ ngươi, được không?"

Hàn Thiên Mạch lắc đầu, "Tiểu Man, ngươi nên trải qua cuộc sống của người bình thường, chứ không phải đi theo ta sống đầu đường xó chợ".

"Không đi theo công tử, Tiểu Man mới giống người sống đầu đường xó chợ". Tiểu Man không chịu thối lui.


Hàn Thiên Mạch bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó xoay người đi tới, nhưng lần này, hắn thả chậm tốc độ, đôi lúc còn quay đầu lại nhìn Tiểu Man có đuổi theo hay không.

Tiểu Man vui vẻ đi theo phía sau hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng nói, "Công tử, về sau, ta có thể đi theo ngươi phải không?"

"Tùy ngươi." Hàn Thiên Mạch nhàn nhạt, mặt mũi bình tĩnh.

"Công tử, chúng ta đi Nam Phương, sau đó mở tiệm thuốc, có được không?"

"Được......"

"Công tử, ta có thể nắm tay ngươi, như vậy, ta sẽ không cần lo lắng ngươi lại bỏ rơi ta"

_________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui