Trì mẹ lo lắng chạy tới bệnh viện, vốn là con gái muốn cùng Trạch Hạo đi du lịch, lại đột nhiên nhận được điện thoại nói bọn họ xảy ra tai nạn xe cộ!
Tai nạn xe cộ! Lại tai nạn xe cộ! Trạch Hạo vừa mới từ trong tai nạn xe bình phục không tới hai năm, làm sao lại tiếp tục bị như vậy đây?
Lúc bà đi tới bệnh viện, gặp được Cừu mẹ, trong lòng hai người lửa cháy bừng bừng chạy về phía phòng giải phẩu.
Lo lắng đứng đợi hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cửa phòng giải phẩu cũng mở ra.
"Bác sĩ ~ như thế nào?"
"Hai người ai là người thân của bệnh nhân Trì Tô?"
Trì mẹ bắt đầu lo lắng, bà lúng túng nói, "Là tôi."
"Trì Tô bởi vì não bộ bị thương nặng, có thể mất trí nhớ."
Mất đi trí nhớ?! Trì mẹ không dám tin tưởng nhìn về Cừu mẹ, tại sao những chuyện như vậy cứ liên tục phát sinh trên người hai đứa con của bọn họ??
"Trạch Hạo thì sao?" Cừu mẹ lo lắng hỏi.
"Anh ta mặc dù bị thương nặng hơn, nhưng cũng không có thương tổn đến những chỗ trọng yếu, cho nên không có cái gì đáng ngại."
Trì mẹ nhìn hai người đang được đẩy ra, đau lòng vuốt ve mặt của Trì Tô, hai cái đứa bé này rốt cuộc đã làm sai điều gì, tại sao ông trời lại muốn đối xử với bọn chúng như thế.
"Trạch Hạo, con đã tỉnh?" Cừu mẹ ân cần nhìn Cừu Trạch Hạo nói.
Cừu Trạch Hạo cảm giác toàn thân đau muốn chết, nhìn chung quanh, "Tô Tô đâu rồi ạ?"
"Con bé...... Ở phòng bệnh sát vách."
"Mang con đi gặp cô ấy."
"Con bây giờ đang bệnh nặng, không thích hợp......" Cừu mẹ vốn định khuyên Cừu Trạch Hạo, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt kiên nghị của anh, thì liền không nói gì nữa. Bà biết, con trai mình kể từ sau tai nạn xe cộ, thay đổi rất nhiều, đã không phải là một đứa bé được bao bọc nữa rồi, nó đã chân chính trưởng thành.
Đi tới phòng bệnh, thấy Trì Tô đang an tĩnh nằm ở trên giường, "Mẹ, Tô Tô như thế nào?"
Trì mẹ ngẩng đầu nhìn lên nhìn thấy là Cừu Trạch Hạo, mặt không đành lòng, "Tô Tô nó.... Mất trí nhớ."
Cừu Trạch Hạo sững sờ, đau lòng vuốt ve tóc của Trì Tô, "Không có việc gì, mặc kệ cô ấy có biến thành cái dạng gì, con cũng sẽ chăm sóc cô ấy."
Hình ảnh như ngừng lại nơi này, trong không gian, truyền đến tiếng một người đàn ông.
"Tại sao ngươi phải lấy đi trí nhớ của nàng ta?" Người nói chuyện là một nam tử mặc áo trắng.
"Có như vậy thì cuộc sống của nàng sau này mới có thể càng vui vẻ." Đứng một bên, đứng cùng nam tử mặc áo trắng là một người có diện mạo không sai biệt lắm, nhưng bất đồng là, y phục của hắn càng trắng hơn, gần như là màu bạc.
"Tô Tô ~" Cừu Trạch Hạo nhìn thấy trong phòng khách không có bóng dáng của cô, liền la lớn.
"Em còn đang ở trong phòng bếp mà" Cô hiện tại đang mang một chiếc tạp dề, có da có thịt, thái thức ăn.
Cừu Trạch Hạo nhất thời rất gấp gáp, "Tô Tô, em sao cứ thích làm cơm làm gì, bảo Trương mụ làm là được rồi mà."
Trạch Hạo từ trước đến giờ đều không cho phép cô nấu cơm, bữa sáng tất cả đều đã có sẵn bánh bao cùng sữa tươi, cô chỉ cần hâm nóng mà thôi. Có lúc thỉnh thoảng vui vẻ lên muốn làm một món ăn, anh đều sẽ khẩn trương ngăn cản cô.
“Hôm nay ở trong TV em xem được một tiết mục dạy nấu ăn, nhìn rất ngon, em đã nhớ hết các bước làm rồi, cho nên muốn thử một chút."
"Đừng làm nữa, đi, anh dẫn em đi xem mấy thứ khác hay hơn." Cừu Trạch Hạo đi tới phòng bếp, đem những thứ cô đang làm vứt sang một bên cứng rắn kéo cô đi ra ngoài.
Trương mụ lập tức chạy tới đón lấy làm, bà là do Cừu Trạch Hạo đặc biệt mời tới làm cơm trưa cùng cơm tối, tiền lương khá vô cùng, bà cũng không muốn mất phần công việc này.
"Tại sao mỗi lần em nấu cơm anh đều muốn tới quấy rầy em vậy!" Cô có chút bất mãn bĩu môi.
Cừu Trạch Hạo cười xấu hổ, anh cũng không rõ ràng tại sao mình lại phải làm như vậy, chính anh cũng không thể khống chế được mình.
"Anh muốn dắt em đi xem cái gì? Nếu nó không làm em có cảm giác hứng thú, thì em liền lập tức trở lại tiếp tục làm!"
Những lời này hình như đối với Trạch Hạo là một sự uy hiếp rất lớn, anh nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, “Dạo trước anh muốn dẫn em đi du lịch, nhưng bởi vì tai nạn xe cộ, cắt đứt kế hoạch của chúng ta, lần này chúng ta tiếp tục kế hoạch lần trước, như thế nào?"
Du lịch? Cô nghe xong ánh mắt sáng lên, cô rất thích cảm giác đi du lịch.
"Được."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...