Khí Phi Không Dễ Làm

Lặng lẽ nắm chặt chiếc bình trong tay, nhẹ nhàng hé ra.

"Đường đại ca, bây giờ ngươi nhất định phải động thủ sao?"

"Ta đã nhận được tín hiệu đợi lệnh."

Chính là âm thành bén nhọn vừa rồi sao? Bây giờ đã đợi lệnh, chỉ cần âm thanh đó vang lên một lần, thì đầu nàng sẽ rớt xuống đúng không?

Thiện Xá coi như bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới, cũng là nước xa không cứu được lửa gần.

Âm thanh đó một lần nữa lại vang lên, toàn thân nàng cứng đờ.

Mũi kiếm đang chực đâm tới, nàng nhắm nghiền hai mắt liều mạng rống lớn, "Hoa hàm tiếu đang ở trên tay ta! ~! ~!"

Nàng cảm nhận được phía trước bỗng nhiên an tĩnh lại, nàng lặng lẽ mở ra một con mắt, kiếm của hắn, thẳng tắp dừng ở cách mặt nàng một thước.

"Ngươi trở về nói cho Thái hậu, hoa hàm tiêu đang ở trên tay ta."


Nàng nhớ đã từng nghe Phùng Mụ nói qua, Thái hậu và Tu Hồng Miễn là vì Bân nhi bệnh, nghĩ hết tất cả biện pháp đều muốn lấy được hoa hàm tiếu, nhưng vẫn không có kết quả.

Nếu như nàng nói như vậy, mặc dù Thái hậu biết nàng có 90% là đang dối gạt bà ta, nhưng bà ta vẫn sẽ không bỏ qua 10% cơ hội này.

"Hoa hàm tiếu ở đâu?"

Nàng nhíu mày cười một tiếng, "Ngươi cho là ta sẽ ngốc đến nỗi hiện tại nói cho ngươi biết?"

Trong lòng nàng rất chịu, muốn nàng hướng về phía một người giống như người thân đã qua đời của nàng mà nói những lời như thế, thật sự nàng không biết nên khóc hay nên cười.

"Nếu như ngươi dám chơi trò xảo trá, ta có thể để cho ngươi sống không bằng chết!"

Nàng cố giả bộ trấn định nhìn hắn, nếu như bây giờ nàng để lộ ra một chút chột dạ, thì sẽ thất bại trong gang tấc rồi.

"Cạch ~" hắn thu kiếm, đi sang bên cạnh, "Ngươi đã bị ta hạ độc, không được dùng quá nhiều sức lực, nếu không độc sẽ ăn vào nội tạng, không ai có thể cứu."

Âm thanh của hắn hoà vào trong đêm tối, cùng với người của hắn.

Nàng chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, không biết là do quá mệt mỏi hay là do bị ngất đi, chỉ cảm thấy ý thức mơ hồ.

......

"Cái gì gọi là không tìm được người?!"

Tu Hồng Miễn gầm lên giận dữ, mấy thuộc hạ bị doạ cho sợ đồng loạt quỳ xuống.

"Hồi bẩm hoàng thượng, Lệ phi nương nương nói, Dư phi nương nương là bởi vì nghe được trong cung đã có biến cố, chỉ giang sơn của Hoàng thượng khó giữ được, cho nên lẩn trốn......" Âm thanh của Cảnh Nhân càng nói càng nhỏ.

Tu Hồng Miễn chau mày, "Lập tức truyền Lệ phi vào cung!"


Cảnh Nhân sững sờ, "Hoàng thượng, Thiện Xá chỉ muốn để cho người nếm thử sự đau xót của việc mất đi người thân, người hiện tại lại truyền Lệ phi nương nương hồi cung, chỉ sợ......"

"Trẫm bảo ngươi lập tức truyền cho nàng vào cung!"

Cảnh Nhân nhận lệnh lui ra ngoài.

Một phòng đầy nô tài vẫn như cũ quỳ ở đó, ai cũng có thể cảm thấy hoàng thượng bây giờ đang rất tức giận.

"Nô tì tham kiến hoàng thượng."

Thượng Quan Lệ vừa vào Thái Càn cung, đã thấy một phòng toàn nô tài đều đang quỳ trên mặt đất, chắc là vì nói Hạ Phù Dung không có tin tức.

Tu Hồng Miễn híp híp mắt, "Hạ Phù Dung đi đâu rồi!"

Thượng Quan Lệ khẽ mỉm cười, "Nàng ta biết hoàng thượng gặp nạn, đã một mình rời đi."

Tu Hồng Miễn một tay nắm lấy cổ của Thượng Quan Lệ, hơi dùng lực một chút, liền làm cho Thượng Quan Lệ cau mày lại.

"Nói! Hạ Phù Dung đi đâu rồi!"

Thượng Quan Lệ chỉ cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn, "Nàng...... Tiến về phía Kiền Sở...... Tìm nơi nương tựa...... Dư vương rồi."


Lực đạo trên tay Tu Hồng Miễn càng tăng thêm, mang theo sự tức giận.

"Hoàng thượng...... Hoàng thượng......" Hô hấp của Thượng Quan Lệ đã vô cùng mỏng manh, hắn tức giận với Hạ Hách Na Phù Dung, cũng không thể coi nàng như nơi trút giận chứ!

Tu Hồng Miễn vừa thu lại tay, để cho Thượng Quan Lệ trong nháy mắt có thể hô hấp trở lại.

"Cảnh Nhân, chuẩn bị ngựa!"

Mọi người đều thất kinh, "Hoàng thượng ~ hiện tại giang sơn tràn ngập nguy cơ, người cũng không thể đi a!"

Mọi người quỳ gối trước Tu Hồng Miễn, ngăn hắn, không cho hắn đi.

"Cút!" Tu Hồng Miễn một cước đá văng tên thái giám trước mặt, đang chuẩn bị cất bước, lại một gã thái giám quỳ sụp xuống trước.

Hiện tại tất cả mọi người đều hận chết Dư phi nương nương này, là nàng ta trong lúc Hoàng thượng gặp phải nguy hiểm lẩn trốn đi, còn khiến cho Hoàng thượng vứt bỏ giang sơn không để ý!

"Hoàng thượng! Lúc nàng ta đang lẩn trốn đến biên cảnh của Thánh Dụ thì đã bị Lệ nhi phái người xử tử!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận