Khí Phi Hồ Sủng

Editor: zNguyệt Tiếu

Giữa Ngự Thư Phòng, quần áo Hiên Viên Mị hỗn độn mà nằm tựa vào ghế rồng, cả người xụi lơ mà thở dốc, trong cổ thỉnh thoảng lại bật ra tiếng rên, mà ở dưới chân hắn là Minh Lam Nhi cả người khoả thân vừa ngã xuống đất, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, trong miệng thều thào, “Yêu quái...yêu quái...”

Thuỷ Nguyệt Linh nhìn con ngươi đỏ như máu của hắn, nhíu nhíu mày, hiểu được, khẳng định là vì không thể khống chế được mị dược, chỉ có khắc chế thì màu đỏ như máu của con ngươi mới từ từ mất đi.

Nhìn bộ dạng ngấm ngầm chịu đựng của hắn, Thuỷ Nguyệt Linh cực kỳ đau lòng, thần sắc trong mắt càng thêm băng lanh, tuy nhiên nàng không rõ vì sao Hiên Viên Mị lại dễ dàng bị hạ dược như vậy, nhưng mà nàng nhất định cho Minh Lam Nhi phải trả giá thật đắt

Cảm giác có người tới gần, tầm mắt Hiên Viên Mị đột nhiên trở nên sắc bén, nhưng mà chỉ mới kiên trì được một vài giây, ánh mắt hắn lại bắt đầu tan rã, hiển nhiên hắn đã mất đi ý thức, căn bản không biết nàng là ai!

“Mị...”

Hiên Viên Mị nặng nề thở dốc, có chút mơ hồ hỏi, “Thuỷ Nhi?”

“Uhm, là ta...” Hai tay Thuỷ Nguyệt Linh ôm lấy hắn, trong lòng cảm thấy rất may mắn, hên là nàng tới đây, nếu không không biết tên đần độn này sẽ trở nên như thế nào nữa!


Cảm giác đươc khí tức quen thuộc, Hiên Viên Mị vội vàng đưa hai tay thằm dò dưới váy nàng, cắn cắn đầu lưỡi, cố gắng duy trì tỉnh táo cho bản thân, hắn không muốn tổn thương nàng.

Thuỷ Nguyệt Linh cởi bỏ đai lưng của hắn, đau lòng mà hôn lên môi hắn, nhìn bộ dạng khó chịu của hắn, nhíu mày, kéo tay hắn ra, ngồi xuống.

Hiên Viên Mị cả kinh, “Thuỷ Nhi...”

“Ừm...” Hai ta Thuỷ Nguyệt Linh ôm cổ hắn, tinh tế hôn lên môi hắn, “Đừng lo lắng, ta không sao!” Thân là một trong những sát thủ của Ngũ Hành, đợt huấn luyện địa ngục cũng không đánh bại được nàng, nàng yếu đuối đến vậy sao?

Hiên Viên Mị giữ eo của nàng lại, không cho nàng động, vẻ mặt có chút đau khổ, trong đôi mắt tràn đầy vẻ chịu đựng nhìn nàng, khó khăn mở miệng, “Ngoan...Đừng nhúc nhích...”

“Ngu ngốc...”Thuỷ Nguyệt Linh ngoan ngoãn không nhúc nhích, nàng không muốn hắn chịu thêm đau khổ, tuỳ ý để đôi tay nóng bỏng kia vội vã trượt khắp người nàng, trong lòng cực kỳ cảm động, chỉ có tên đần độn này mới vì nàng mà chịu đựng đến nông nổi như vậy! (Tiếu: Bởi vì Mị ca bị mị dược làm mất lý trí nên nếu làm chuyện “ấy” sẽ không khống chế được mà làm tỷ bị thương cho nên mới chịu đựng như vậy đấy các nàng ạ!)

“Ngươi...Các ngươi...” Lúc này Minh Lam Nhi mới phục hồi lại tinh thần, nhìn tư thế ái muội của hai người, trong lòng căm hận không thôi, thấy con ngươi màu đỏ của Hiên Viên Mị, trong mắt hiện lên sự sợ hãi, bây giờ tình cảm của nàng đối với Hiên Viên Mị là vừa thương vừa sợ!

“Minh Lam Nhi, ta đã sớm cảnh cáo ngươi, ngươi lại cứ muốn tìm chết!” Thuỷ Nguyệt Linh nhìn nàng, trong mắt tràn đầy sát khí, giọng nói vô cùng lạnh lẽo.


Minh Lam Nhi sơ tới mức lùi về phía sau một bước, hoàn toàn quên toàn thân nàng đang trần truồng, có chút sợ hãi nói, “Ta...Ta là công chúa Minh Quốc!”

“Ngươi...A...” Đang muốn nói chuyện, Hiên Viên Mị cuối cùng cũng không chịu được nữa, nâng mông nàng lên, gấp rút ra vào.

Hai tay Thuỷ Nguyệt Linh để lên vai hắn, thân thể cũng phối hợp lên xuống cùng với hắn, giọng nói có chút bất ổn, nhưng độ châm chọc và sự lạnh giá trong đó vẫn không hề giãm, “Minh Quốc công chúa...Ngươi cho rằng Minh Vương đưa ngươi đến đây để làm gì? Một Minh Quốc nho nhỏ lại dám lớn mật như vậy...Tốt nhất nên diệt trừ...”

Dứt lời, nàng liền dồn dập thở dốc, phía dưới thân có vật cuồng dã ra vào, làm cho nàng kiềm chế không được mà phát ra tiếng rên, ánh mắt đã có vài phần mê ly.

Ngươi...ngươi dám!” Sợ hãi trong lòng còn chưa biến mất, đã nghe thấy Thuỷ Nguyệt Linh không chút nào che giấu được tiếng rên dâm đãng, ánh mắt nhìn vào nơi hai người đang kết hợp, ghen ghét trong lòng Minh Lam Nhi lại lập tức xông ra, nhìn bộ dạng khiêu gợi của Hiên Viên Mị, nàng không khỏi đỏ mặt, nhưng lại lập tức bị Thuỷ Nguyệt Linh ngăn lại, làm nàng hồi phục tinh thần, nhìn Thuỷ Nguyệt Linh mà căm hận mắng, “Nữ nhân không biết liêm sỉ này, dám làm chuyện này ở trước mặt bản công chúa!”

“Ừm... Công chúa điện hạ cao quý không phải là vì chuyện này mà tìm đến sao?” Nhìn Minh Lam Nhi thẹn quá hoá giận, Thuỷ Nguyệt Linh thở dốc một hơi, cười lạnh nói, “Mà dù sao chuyện này cũng không còn quan hệ với ngươi nữa rồi... Bởi vì không bao lâu nữa...Ngươi đã trở thành một người chết rồi!”

Hiên Viên Mị dường như đã tỉnh táo được một chút, nghe xong lời của nàng, ánh mắt lộ ra chút mĩm cười, hắn vừa mới chú ý tới nàng đã che bộ dáng mập mờ của bọn họ lại.


Nhìn sự sợ hãi trong mắt Minh Lam Nhi, khoé miệng Thuỷ Nguyệt Linh lạnh lùng giương cao, “Ta đã sớm cảnh cáo ngươi...Người của ta không phải là người mà ngươi có thể mơ ước, ngươi đã không tin... Vậy ta cũng chỉ có thể khiến cho ngươi biết được hậu quả, nhưng mà ngươi yên tâm...Ngươi không thể chết nhanh như vậy...Trước đó, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết!” Dứt lời, duỗi tay vung lên, Minh Lam Nhi liền ngã xuống đất.

“Ưm...” Thuỷ Nguyêt Linh không chịu nổi áp lực, chống lại đôi mắt màu đỏ kia, nhưng suy nghĩ dần dần mê loạn, “Mị...”

Minh Khê đi tới đi lui ngoài ngự thư phòng, bất an trong lòng dần dần mở rộng, muốn đi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà lại bị Tiêu Mạc ngăn lại, không thể tiến vào.

Bên trong yên ắng lâu như vậy, trái lại làm Tiêu Mạc yên tâm, hắn cũng đoán được một chút, tự nhiên cũng sẽ không để cho vị Minh Quốc Thái Tử này tới gần Ngự Thư Phòng.

“Tiêu tổng quản, lâu như vậy rồi, có phải có chuyện gì không hay rồi không, chúng ta vào xem một chút!”

Tiêu Mạc lườm Minh Khê một cái, không bị cảm xúc nôn nóng của hắn ảnh hưởng chút nào, vẻ mặt bình tĩnh nói, “Mọi chuyện xảy ra như vậy, thái tử điện hạ vẫn nên ngẫm lại làm thế nào để bệ hạ hết tức giận đi!” Sau đó lại hảo tâm mà nhắc nhở, “Quan trọng nhất là, lần này nương nương rất tức giận!”

Minh Khê hiểu được, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, vị Lăng Vương Phi này thât sự quan trọng với Hiên Viên Đế như vậy? Nói như vậy, phụ hoàng đưa Lam Nhi tới là một sai lầm rồi! Hiện giờ Lam Nhi vẫn không làm nên việc, chỉ cầu mong cho Minh Quốc không vì vậy mà bị liên luỵ! Lây lại bình tĩnh, nhìn Tiêu Mạc, cảm kích nói, “Cám ơn Tiêu tổng quản nhắc nhở!”

Tiêu Mạc không nói, hắn cũng không phải nhà hảo tâm, chủ tử của hắn là Hiên Viên Mị, không cần thiết phải đồng cảm với những người khác, hắn biết rất rõ ràng, hắn lẽ ra không muốn nhắc nhở, nhưng kết quả cuối cùng đều là một, bệ hạ và nương nương cùng tức giận thì không dễ thở rồi!

Mà trong ngự thư phòng, hai người toàn thân trần truồng ôm nhau ở cùng một chỗ, nhưng mà không có động tác gì khác, chỉ còn lại tiếng thở dốc dồn dập, tay Hiên Viên Mị nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng đầy mồ hôi, có chút lo lắng, “Thuỷ Nhi...”


Không đợi hắn mở miệng, Thuỷ Nguyệt Linh lười biếng nóim “Ta không sao...”Giương mắt nhìn hắn, mày kẽ cau mày hỏi, “Không có việc gì thật?”

“Ừm“. Hiên Viên Mị yêu thương mà hôn lên gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng, “Không hỏi ta có sao không sao?”

Thuỷ Nguyệt Linh nằm gối đầu lên cánh tay hắn, một tay nàng nghịch nghịch sợi tóc màu bạc của hắn, một tay ôm eo hắn, miễn cưỡng nói, “Chàng nói xem?”

Hiên Viên Mị ôm chặt nàng, ánh sáng trong mắt chợt loé lên,nhẹ giọng giải thích nói, “Loại dược này tên là Mị Tình, không sắc không vị, chỉ cần hút vào sẽ bị dục hoả đốt người* ( bị kích thích), cho dù là không thở, thì dược cũng tự xâm nhập vào da thịt bên ngoài, rất khó phát hiện!” Đây không phải là dược vật của nhân tộc, vốn dĩ tất cả dược vật của nhân tộc đều vô tác dụng đối với hắn.

Thuỷ Nguyệt Linh cũng đoán được một chút, tuy nhiên y thuật của nàng là tự học, nhưng cũng không kém một ai, sao nàng vẫn chưa từng nghe qua có một loại thuốc như vậy, mà dựa vào năng lực của Hiên Viên Mị chỉ sợ dược phẩm bình thường không thể nào làm tổn thương đến hắn, tuy nàng không biết thân phận cụ thể của Hiên Viên Mị là gì, nhưng mà chắc chắn hắn không phải là loại người bình thương.

Thuỷ Nguyệt Linh cọ xát trước ngực hắn, khẽ cười nói, “Sao ta lại cảm thấy chàng đắc tội rất nhiều người?” Kỳ thật điều này cũng nằm trong dự liệu của nàng, tính tình của hắn hay tuỳ ý làm bậy như vậy, không có kẻ thù mới kỳ lạ nha! Ngón tay chạm vào gương mặt tuấn tú của hắn, trong mắt mang theo vài phần chế nhạo, “Mị, thì ra tự chủ của chàng cũng tốt lắm!”

Hiên Viên Mị ôn nhu mà hôn lên trán nàng một nụ hôn, cực kỳ chân thành nói, “Thuỷ Nhi, bất kể là chuyện gì, nếu nó khiến nàng rời xa ta, ta đều không để việc đó xảy ra!” Hắn không thể để giữa bọn họ xảy ra bất cứ hiềm khích nào, nàng chính là người thân nhất của hắn!

Trong lòng Thuỷ Nguyệt Linh nóng lên, xoay người nằm ở trên người hắn, trong mắt tràn đầy ý cưới, vươn đầu lưỡi ra liếm lên môi của hắn, “Sao ta lại có cảm giác chàng cực kỳ hiểu ta vậy?” Dường như khi vừa mới bắt đầu, hắn đã hiểu nàng rất rõ, làm nàng có chút khó hiểu.

Hiên Viên Mị đang suy nghĩ không biết có nên nói cho nàng biết hay không (* chuyện anh là con hồ ly mà tỷ đã nuôi, anh là sư phụ của tỷ) nếu nàng biết rõ có thể cảm thấy là hắn lừa nàng hay không? Nhưng mà nếu bây giờ không nói, đến lúc nàng biết rõ, sợ rằng sẽ tồi tệ hơn thôi, mày càng nhíu thật chặt, đang chuẩn bị thẳng thắn, trên mặt đất lại truyền đến tiếng rên rất nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui