Khí Phách Thành Chủ Soải Đại Phu

Vũ Văn Triệt không biết từ nơi nào xuất ra một chiếc quạt nhỏ, vừa phe phẩy vừa nói: “Này. . . . . . Không tốt lắm đâu!”

“Phải nha, lại không biết ngồi cùng một chỗ để làm chi?” Hàn Thác thẳng thừng hơn, không thích liền bày không ra khuôn mặt tươi cười.

Hậu Đại Hải ngắm nhìn đến nước miếng đều chảy cả ra, làm sao còn để ý người khác nói cái gì. Hắn nhìn chăm chú nam tử ngồi đưa lưng về phía hắn, tay vừa vung qua, trong nháy mắt, chỉ thấy một đôi đũa kẹp lấy móng heo của Hậu Đại Hải.

“Cút!”

Đôi đũa buông lỏng, Hậu Đại Hải cư nhiên liên tục lui lại mấy bước.

“Hừ, ô uế đôi đũa của ta!” Người nọ đem đũa quăng đi, lại rút ra một đôi khác.

Giữa ánh nhìn kinh ngạc của mọi người, Hậu Đại Hải cảm thấy mất mặt đến mụ ngoại nhà hắn. Chỉ thấy sắc mặt hắn thoạt xanh thoạt trắng, rút đại đao bên hông ra, mắng: “Mụ nội nó, lão tử phải cho ngươi sáng mắt ra.”

Đao dùng lực khảm xuống, thân hình nam tử nghiêng sang một bên, Hậu Đại Hải giận dữ, tiếp theo lại một đao đi ngang, nam tử xoay người đứng lên, Hậu Đại Hải vừa ngẩng đầu nhìn thấy, liền ngây ngẩn cả người, miệng mở lớn, nước miếng theo khóe miệng chảy thẳng xuống.


Ánh mắt mọi người tỏ ra vẻ chán ghét, nam tử cho một cước, cái ghế thật nhẹ bay lên, Hậu Đại Hải chỉ cảm thấy các đốt ngón tay đau xót. . . . . .

“A! Đau quá a. . . . . .”

“Nhị đương gia?” Năm người hầu đồng thanh kêu lên, nhất tề vây quanh đỡ lấy Hậu Đại Hải sắp ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi ứa ra. Trong đó một tên hầu đầu trùm khăn vàng hướng Vu Nguyệt Khánh kêu lên: “Uy, ngươi đem Nhị đương gia chúng ta biến thành như vậy, thật quá quắc , ngươi còn có … hay không đem Ngũ Hồ Bang chúng ta để vào mắt a? Hừ, cư nhiên dám kết địch với Ngũ Hồ Bang chúng ta?”

“Ôi yêu! Vị Tiểu ca này khẩu khí thật lớn nha! Ta thấy theo như lời trong miệng các ngươi ách. . . . . . Cái gì ngũ hồ a? Cái gì Nhị đương gia thì có ích sao a? Ta chỉ thấy cái ghế huých hắn một chút, hắn liền không đứng lên nổi đi? Còn nhờ mấy tên thủ hạ giúp đỡ, thật sự là vô dụng, ác ha hả a ~~~~” Hàn Thác cười giễu làm cho mọi người xung quanh đều nở nụ cười.

Mà Hậu Đại Hải như bị tê liệt được nhóm người hầu đỡ lấy, sắc mặt trắng xanh đến đáng sợ.

“Ngươi. . . . . .” Khăn trùm đầu màu vàng giận dữ, cầm lấy đao liền hướng Hàn Thác chém tới, Hàn Thác đã sớm nhìn thấu đến nhất thanh nhị sở, dồn nội lực tới tay, vừa muốn một chưởng đánh ra thì. . . . . .

“Dừng tay.” Chỉ nghe thấy hai đơn âm, nhưng thanh thì đại chấn nhân.

Nội lực hảo thâm hậu nha! Những người hiểu sơ qua võ công ở đây đều kinh ngạc cảm thán.


Chỉ thấy một công tử văn nhã thân vận bạch y tiến đến, theo bên người còn có vài tên hòa thượng, ba gã nam tử, hai nữ tử. Mỗi người đều cực kỳ hoa lệ, ti y, bảo kiếm, ngọc sai, bội sức. Mấy người này như thần hàng lâm đến gian tiểu ***, vẻ vang cho những kẻ hèn này.

“Là Phù Dật Kiếm, không nghĩ hắn tới sớm như thế! Phía sau chính là Thiên Duyến đại sư của Thiếu Lâm tự, nghe nói hắn là đệ nhất cao tăng của Thiếu Lâm tự, ngay cả phương trượng Thiên Vô đại sư cũng muốn kính hắn ba phần. Người kia là sư đệ Thiên Tuyệt đại sư. Còn hai nữ tử kia hình như là đại đệ tử Ngọc Thúy Môn, Ngũ Tú Lâm cùng nhị đệ tử La Thải Anh.” Hàn Thác đảo mắt qua, lập tức dùng truyền âm thuật nói ra thân phận bọn họ.

Vu Nguyệt Khánh cũng đem những người kia nhìn qua một lượt, nghe xong Hàn Thác giới thiệu mới hỏi: “Còn ba gã nam tử kia?” Đáng tiếc không có được câu trả lời, bởi vì Hàn Thác cùng Vũ Văn Triệt rất ăn ý mà đồng thời cúi đầu, giống như tránh né điều gì.

Bạch y công tử đi đến trước người Hậu Đại Hải, gương mặt bình tĩnh đột nhiên biến đổi, quay đầu hướng ba gã nam tử mặc áo lam nói: “Đường Nguyên hiền đệ, ngươi tới nhìn xem.”

Đường Nguyên tiến lên, đứng bên cạnh Phù Dật Kiếm, mày nhíu lại: “Xương cốt đã muốn đánh gãy, phải lập tức cứu trị.”

“Ân! Nhị đương gia, tại hạ Phù Dật Kiếm, vị này chính là Đường Nguyên công tử của Đường môn, nếu ngươi không ngại, chúng ta không bằng tìm một nơi yên tịnh vì ngài trị liệu?”

“Nguyên lai là minh chủ võ lâm, thật sự là anh hùng xuất thiếu niên nha! Tất nhiên rồi, đa tạ minh chủ, đa tạ Đường công tử.” Hậu Đại Hải mặc dù háo sắc, nhưng đều ở trên giang hồ lăn lộn như thế nhiều năm, hiện giờ lại thân chịu trọng thương, cách nói năng lúc này lập tức thu liễm không ít, cùng bộ dạng sắc lang bá đạo vừa rồi hoàn toàn khác nhau.

“Tốt lắm, chúng ta tới đúng lúc có gian khách ***, trước hết đi vào trong đó đi! Các vị đại sư, hai vị cô nương, nếu không vội lên núi, không ngại đi cùng Phù mỗ?”


Minh chủ võ lâm lên tiếng, sao có người dám nói lời phản đối? Huống chi cử chỉ cứu người này, không chỉ có thể trong lúc vô tình này lôi kéo Ngũ Hồ Bang, lại ở trên giang hồ tạo nên hình tượng nghĩa khí trợ nhân, gia tăng hảo thanh danh minh chủ võ lâm, nhất cử lưỡng tiện, thật vẫn cao kế.

Một đám người cuối cùng chậm rãi ly khai, trước khi đi, Phù Dật Kiếm bất giác quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa vặn đối mặt Vu Nguyệt Khánh.

Có chút kinh thán, khi Đường Nguyên hô lên Phù Dật Kiếm mới quay đầu rời đi.

Vu Nguyệt Khánh ba người cũng nhanh chóng ly khai nơi này.

“Hô, nguy hiểm thật!” Vừa đến một nơi không có người, Hàn Thác lập tức nhuyễn ngồi trên mặt đất thở hắc ra một hơi.

Vũ Văn Triệt cũng dường như cực mệt mỏi mà tựa vào trên người Hàn Thác.

Vu Nguyệt Khánh còn đang vì cái liếc mắt cuối cùng của Phù Dật Kiếm lộ ra thần sắc quái dị làm hắn cảm thấy bực bội, nhưng hắn tự chủ rất mạnh, lập tức đã đem chuyện Phù Dật Kiếm tạm để qua một bên.

“Nguyên lai đi theo bên người Phù Dật Kiếm một trong số đó chính là Đường Nguyên nha! Trưởng môn kế nhiệm của Đường môn, hừ, trách không được hai người các ngươi giống như thấy quỷ, ngay cả đầu cũng không dám nâng lên. Nếu ta không đoán sai, hai tên còn lại nhất định là người của Hàn gia bảo!”

“Phải a! Năm đó chúng ta bỏ trốn đã muốn náo loạn quá mức, nếu lấy này để bọn họ thấy bộ dáng này, nhất định lại không thể thiếu một chút hảo nháo!” Hàn Thác hữu khí vô lực nói.


Vũ Văn Triệt nói theo: “Ta còn hảo, chỉ là một đứa con riêng. Nếu không phải năm đó ta có chút giá trị lợi dụng chỉ sợ cũng sẽ không tiến vào Đường môn . Ai! !”

“Triệt, ngươi vừa rồi dùng cây quạt chính là độc phấn?” Vu Nguyệt Khánh hỏi.

“Đương nhiên không phải, ta sao dám ở nơi mà võ lâm nhân sĩ tập trung mà sửdụng độc phấn? Điều này còn không phải nói cho Đường môn biết ta ở nơi nào sao? Hắc hắc, cái con heo háo sắc kia, dụng độc còn tiện nghi hắn, ta dùng là ba đậu phấn. Hơn nữa còn là phấn ta đặc biệt cải tiến, theo làn da chậm rãi xâm nhập vào trong, là cực phẩm dược a!”

“Đúng rồi, Vu, ta cảm thấy rất kỳ quái a. Vu Nguyệt Minh các ngươi từ trước đến nay không cùng võ lâm nhân sĩ giao tiếp, lúc này phái Vũ Đương sao có thể mời các ngươi đến?”

Gương mặt lạnh lùng của Vu Nguyệt Khánh loé lên chút hàn quang: “Nội tặc cùng lời đồn.”

Thác cùng Triệt nhìn thoáng qua nhau, Thác sửa đổi biểu tình hi hi ha ha, nghiêm mặt nói: “Nội tặc? Ta nghe nói, Thương Nguyệt Thần Công là một loại tà công, nhưng nếu có thể luyện chế đến tầng cao nhất liền có thể trường sinh bất lão. Cho nên người trong hắc đạo cùng nghĩ đến nó. Ta lúc ấy đã thấy kỳ quái, bản giáo các ngươi bí mật sao có thểtruyền ra bên ngoài, nguyên lai thật sự là nội tặc!”

“Không nghĩ tới một lời đồn cư nhiên cũng có thể lệnh người trong chính đạo rục rịch, lộ ra đuôi hồ ly! Này phái Vũ Đương mời các ngươi đến chỉ sợ dụng tâm sâu xa nha!” Triệt cũng cười khẩy nói.

“Ai, đừng nói như vậy, cái dạng này, bọn họ cũng phải làm dáng cho người trong thiên hạ xem.” Thác khiêu mi: “Vu, ta có một kế, ngươi nếu tin tưởng chúng ta, không ngại nghe qua!”

“Thỉnh giảng!” Ba người liền tại nơi hẻo lánh này định ra một kế dẫn xà xuất động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui