Không khí đi làm căng thẳng, công việc cứ ào ào kéo đến, tối về lại chạy sô các lớp học thêm, chưa kể bác tôi còn giác ngộ tinh thần bằng cách thúc giục chuyện yêu đương.Thế rồi vận đen cũng bám theo tôi từ tháng này đến tháng khác, đang trên đường từ cây ATM đi ra, được một đoạn thì tôi bị giật túi xách, ngã nhoài ra đường, cả tay lẫn chân bị xây xát, tiền mất, giấy tờ mất, điện thoại mất, quá hoảng loạn tôi chỉ biết khóc và ú ớ mấy câu, khi có mấy người xúm vào nâng xe lên và động viên hỏi thăm tôi mới thấy bộ dạng mình chật vật như thế nào.Về đến công ty ai cũng nhìn thấy vẻ mặt của tôi, đoán có chuyện gì nhưng họ không hỏi thì tôi không nói, chưa bao giờ tôi thấy mình đơn độc và tủi thân đến vậy, nuốt nước mắt vào trong, phải cố gắng lắm tôi mới trở lại vẻ mặt bình tĩnh, định bấm bụng mượn điện thoại của một chị trong phòng để thông báo khóa thẻ ATM, mất số điện thoại...nhưng chưa kịp hỏi thì chị ngồi gần tôi quay sang:
“ Này, mỗi thằng đóng 1chai (1triệu) để mua quà và tổ chức sinh nhật cho sếp bự nhé, lúc sáng em đi ra ngoài nên chưa kịp thông báo, gọi điện toàn thuê bao”.
Tôi giật mình, thật đúng là giậu đổ bìm leo mà, tôi mượn điện thoại ra ngoài gọi cứu trợ, sau một hồi trình bày sự việc qua loa cuối cùng cũng gọi được chiến hữu khẩn cấp đem tiền đến để đóng liên hoan cộng với một cái điện thoại “cùi bắp”. Xong xuôi tôi vào nhà vệ sinh rửa qua vết thương, máu đã thấm ra áo sơ mi một ít vì mặc áo nắng trùm bên ngoài nên tôi chỉ cảm giác đau và rát không hề biết chảy máu, vừa rửa vết thương vừa ức lại tiếc của phát khóc, đến bây giờ tôi vẫn không quên được bộ dạng thảm hại lúc ấy. Trên đường xuống phòng y tế của công ty, tôi gặp sếp ‘bự’, tôi chẳng còn tâm trạng nào mà chào hỏi vồn vã nữa, chỉ khẽ gât đầu mỉm cười “sếp..!”, sếp đi lướt qua như không nghe thấy lời chào của tôi. Thấy thái độ của sếp, tôi bực mình, bản thân lúc ấy chửi thầm trong bụng rằng mình phải đóng tiền vì sinh nhật anh ta, nào là mua quà, tổ chức này nọ, vậy mà gặp nhau bên ngoài chào hỏi nhau cũng chẳng thèm trả lời, đã vậy tôi quyết định chỉ góp tiền mua quà thôi, còn tiền tổ chức không đóng nữa, dù sao thì tôi cũng không đi được vì phải thi lên bậc tiếng Trung, nghĩ sao thì làm vậy, mặc dù nhìn thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình thấy không hay cho lắm, tự dặn lòng là chả sao.
Cuối cùng thì tôi cũng không thi lên trình được vì không có thẻ học viên, tôi trở về trong tâm trạng tồi tệ nhất,lên facebook làm một dòng trạng thái không đầu không cuối rồi chẳng màng trả lời mấy bình luận hỏi han của bạn bè, đánh một giấc chẳng thiết trời đất đâu.
Sáng hôm sau là chủ nhật, bình thường tôi phải đi học tiếng nhưng vì chờ thi nâng trình nên được nghỉ, ngủ nướng mãi cũng không được, ở phòng một mình cũng chán, muốn đi chơi nhưng tay đau, tiền hết, tôi bấm bụng gọi điện cho bác gái xin bữa cơm, bác đồng ý ngay, bắt tôi sang sớm, ai mà biết đấy là bữa tiệc xem mắt, lần này là một anh cảnh sát, tôi chẳng mấy mặn mà lắm nhưng cũng tiện có người trong ngành nên kể chuyện mình mới bị cướp. Nghe xong cả nhà ai cũng sợ, bác tôi còn mắng tôi mất cảnh giác, anh cảnh sát được vào đúng chuyên ngành hỏi thăm tôi như hỏi cung, sau bữa gặp mặt ấy tôi được câu hứa là sẽ cố gắng tìm hộ tôi đồ bị mất, tôi cười trừ, lòng thầm nghĩ tìm ở đâu được, nó lấy tiền xong nó chả vứt hết đồ đi nhưng trước sự cam đoan của anh cảnh sát tôi vẫn phải mở to mắt giả bộ đặt niềm tin tưởng hết sức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...