Buổi tối sau khi hai đứa đi ăn trong không khí gượng gạo, anh ngỏ ý muốn mời tôi về nhà anh chơi, tôi kêu mệt muốn về ngủ sớm, anh bực mình đỗ xe vào lề đường và bắt đầu giọng chất vấn:
“ Em làm sao vậy?”
“ Em chả sao cả, chỉ hơi mệt, không muốn đi chơi nữa!”
“ Anh không nói bây giờ, anh muốn nói là thái độ của em từ hôm qua cơ!”
“Thái độ của em làm sao?” tôi hỏi lại.
“ Tại sao hôm qua anh gọi điện em không nghe máy? Anh nhắn tin em không trả lời?” anh cao giọng hỏi tôi. Tôi đáp một câu xanh rờn:
“ Em bận!”
“ Hừ, em có gì cứ nói thẳng ra, không cần phải như vậy, anh đã nói rồi, vì Trang phải vào viện cấp cứu nên anh mới không tổ chức sinh nhật cho em được, anh sẽ bù cho em vào hôm khác.”
“ Em cảm ơn, em không cần, sinh nhật em em tự tổ chức được!” nói xong tôi biết mình nhỡ miệng, liếc qua nhìn anh thấy anh nhìn chằm chằm vào tôi, gân xanh bên hai thái dương nổi lên, tôi biết anh đang rất giận..., anh quay mặt đi chỗ khác một lúc rồi quay lại nói với tôi:
“ OK! Là anh sai, anh xin lỗi, nhưng em đừng có vô lý như thế này được không? Em phải hiểu cho anh chứ, anh không thích như vậy”
À, thì ra là tôi vô lý, không hiểu cho anh, tôi bực mình gắt lên:
“ Vâng, em vô lý, vậy em hỏi anh, anh với Trang có mối quan hệ gì?”
“ Chỉ...là...bạn!” anh gằn từng chữ một.
“ Bạn à, vậy lúc cô ấy đi cấp cứu thì gia đình đâu? Bạn trai cô ấy đâu mà anh phải túc trực bên giường bệnh, chỉ là đau dạ dày chút thôi, có nhất thiết phải quan trọng hóa vấn đề lên không?” tôi đã không giữ được bình tĩnh, tuôn ra một tràng. Anh nhìn tôi rồi cười nhẹ:
“ Anh nghĩ em mới chính là người quan trọng hóa vấn đề đấy! bệnh tình con người thì biết thế nào được mà em lại nói vô trách nhiệm như vậy”
“ Ừ đấy, tôi vô trách nhiệm đó, anh có trách nhiệm thì sao hôm này không đi mà chăm sóc cho cô gái bé nhỏ của anh đi, anh nghĩ anh lừa được tôi chắc, tôi đã sớm biết các người là một đôi từ lâu rồi... tôi...là...con ngốc mà...anh...định ru ngủ...tôi đến bao giờ đây...?” tôi khóc nấc lên, Phan đấm mạnh tay lên vô lăng, chạm phải còi kêu inh ỏi, mọi người qua đường đều ngó vào nhìn chúng tôi, Phan cũng to tiếng không kém:
“ Em khóc lóc cái gì, nước mắt của em dễ rơi thật đấy, em bỏ ngay cái kiểu ăn nói không biết phải trái ấy đi...”
Phan chưa nói hết tôi bực mình định đẩy cửa xuống xe, anh nhanh chóng nhấn nút khóa cửa xe lại, tôi điên cuồng, luôn miệng nói “ thả tôi ra, mở cửa ra”, tay thì giật, chân thì đạp mạnh vào cánh cửa xe chết tiệt ấy, Phan quát to:
“ Em ồn ảo đủ chưa hả? Em tưởng em lấy nước mắt ra dọa anh được đấy à, nước mắt của em chỉ có tác dụng với tên cảnh sát ấy thôi, hôm qua hai người chả tình cảm thế còn gì... hừ, anh đã nói rồi, anh với Trang bây giờ chỉ là bạn, anh có thể cả đêm ở bên cạnh Trang nhưng anh không ôm cô ấy vào lòng, không như em, bất cứ người đàn ông nào cũng có thể ngả vào lòng mà ôm ấp...”
Tôi không biết mình lấy sức mạnh ở đâu ra nữa, tôi cũng không biết mình đã suy nghĩ gì, chỉ biết lúc tay đã vung lên tát anh một cái thật lực, nhìn những đầu ngón tay đang đỏ lên từ từ, cảm giác rát bỏng vẫn chưa hết khiên tay tê tê, tôi biết cái tát này coi là dấu chấm cho tất cả giữa tôi và anh. Phan ngỡ ngàng nhìn tôi, má trái của anh chuyển sang màu đỏ, những tia vằn trong mắt màu đỏ hiện lên, anh nghiến răng rồi thốt ra ba từ: “ em...dám...à”. Nói đoạn anh ấn nút gì đó, chiêc ghế của tôi đang ngồi bỗng tự nhiên ngả từ từ ra sau, anh tháo dây an toàn rồi chồm sang bên tôi, giữ chặt người tôi, môi anh điên cuồng hôn môi tôi, tôi cô gắng đẩy anh ra, cắn chặt răng, nhất quyết không cho dầu lưỡi của anh tiến sâu vào, anh bực mình cắn mạnh vào môi tôi, rất đau nhưng tôi vẫn không chịu mở miệng. Sau một hồi vật lộn không nhận được sự đồng tình của tôi, anh bực mình chuyển sang chỗ khác, một tay anh ôm chặt lấy tôi, tay kia đang giật tung mấy cúc áo sơ mi, anh thô lỗ kéo chiếc áo của tôi xuống ngang vai mặc cho tôi đang giãy giụa chống cự lại, cả cơ thể của anh đè lên người tôi khiến tôi không thở được, còn môi lưỡi thì dừng ở dưới cổ và ngực, anh cắn mạnh vào cổ, vào ngực tôi, bàn tay hoành hành khắp cơ thể, vì quá đau nên tôi bật khóc. Tưởng anh sẽ dừng lại, nhưng anh càng điên cuồng hơn, lúc này anh thật đáng sợ, người đàn ông nhẹ nhàng, trầm ổn của tôi đi đâu mất rồi, để lại một lão lưu manh háo sắc, anh định cưỡng bức tôi chăng, chỉ đến khi tôi vừa khóc nấc vừa bất lực nói “ anh...em đau...anh...anh bỏ em ra” thì anh mới dừng lại. Anh gục mặt vào hõm cổ tôi một lúc lâu rồi mới rời khỏi người tôi, nhìn vào những vết bầm, xước trên cổ, ngực và cả đôi môi bị bật máu của tôi anh thật sự hoảng sợ, anh nhanh chóng kéo áo lên và ôm choàng lấy tôi vào lòng, luôn miệng xin lỗi, tôi chỉ biết khóc và khóc, sự sợ hãi vừa rồi vẫn chưa hết, Phan lên tiếng trấn tĩnh tôi:
“Anh xin lỗi!... còn đau không em?”
Thấy tôi gật đầu, anh nhẹ nhàng vỗ lưng, ôm chặt tôi như thể chỉ sợ buông tay ra tôi sẽ bay đi mất, sau một hồi ổn định lại cảm xúc, tôi rời khỏi ngực anh và nói:
“ Em mệt rồi, anh đưa em về nhà”
Phan thấy tôi có vẻ đã bình tĩnh hơn, anh lái xe đi, dọc đường đi không ai nói với ai câu gì, tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ vì sợ bắt gặp ánh mắt của anh, về đến chỗ tôi ở, tôi định xuống xe thì Phan đưa ra đề nghị:
“ Để anh đưa em lên...”
“ Không cần! tự em đi được. Anh về đi!” tôi kiên quyết
“ Em đừng ngang bướng nữa!” --trong lời nói của anh đã có chút bực mình, tôi biết vậy nên cũng chẳng nói thêm nữa.
Lúc anh mở cửa ra, tôi xuống xe và muốn đi thật nhanh, không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, anh cầm túi xách, điện thoại của tôi đuổi theo sau, đến lúc bắt kịp tôi anh lấy áo của anh trùm vào người cho tôi, tôi tránh, giật áo ra trả lại anh trước ánh mắt soi mói của mấy người xung quanh, anh tiếp tục khoác áo vào cho tôi, miệng đe dọa:
“ Lên nhà anh sẽ nói tiếp chuyện với em, còn bây giờ thì mặc áo vào, em không còn là trẻ con nữa đâu đấy!” nghe cái giọng hằm hè của anh, tôi đành ngoan ngoãn nghe lời đi cùng anh. Lên đến phòng, ngồi xuống giường, nhìn vào gương tôi không thể nhận ra mình nữa, tóc tai thì xù rối, môi sưng tấy, mắt sũng nước, cái quan trọng là áo quần nhàu nhĩ, bung mất hai cúc áo khiến lộ ra đến một nửa ngực, bảo sao Phan cứ bắt tôi phải khoác áo của anh vào. Phan ngồi dịch lại gần rồi ôm tôi vào lòng, biết tôi vẫn đang giận, anh thủ thỉ:
“ Anh xin lỗi chuyện vừa rồi, tại lúc ấy anh mất bình tĩnh quá!”
“ ...”
“ Em, nói gì đi, anh biết lỗi rồi, anh hứa là không có lần thứ hai đâu”
Hừ, anh lại bắt đầu cái giọng mị dân đấy hả, lại còn lần sau nữa cơ à, tôi vẫn không nói gì, anh tỳ cằm vào đầu tôi rồi lại tiếp tục:
“ Anh biết tình cảm của anh dành cho em không đủ để cho em cảm giác an toàn, nhưng em hãy tin rằng, anh không phải là kẻ sống buông thả và vô trách nhiệm với bản thân, anh đã xác định yêu thương một ai đó thì anh sẽ theo đuổi đến cùng, anh hy vọng em cũng vậy! Chuyện giữa anh và Trang đã là quá khứ, những tỉnh cảm tốt đẹp đến mấy bây giờ cũng chỉ dừng lại ở tình bạn-không hơn không kém. Em cũng từng yêu em sẽ hiểu được cảm giác làm bạn với người yêu cũ nó mệt mỏi và khó chịu đến thế nào chứ, anh cũng không ngoại lệ.”
“ Em không có ý kiến gì à? Hì, vậy hôm nay nghe anh nói đi. Ừm... Trang với anh quen nhau từ lâu, bố Trang với bố anh là bạn thân như em đã biết đấy, anh với Trang yêu nhau cũng được hơn 4 năm... lúc ấy bọn anh đều là sinh viên đi du học, Trang học bên Tây Ban Nha, còn anh thì đi Pháp. Học xong bố mẹ anh có ý muốn hai đứa về nước kết hôn, anh cũng cho rằng điều đó là tất yếu, nhưng Trang không muốn bị ràng buộc sớm, cô ấy muốn được tự do bay nhảy thêm thời gian nữa. Chiều ý Trang anh cũng đồng tình, nói với gia đình là muốn học lên nghiên cứu sinh, thế nhưng trong khi ở Việt Nam cả hai gia đình giục cưới, Trang lại nhất quyết không chịu và thế là bọn anh bắt đầu có xích mích...”
Không biết có phải do quá mệt mỏi hay do ở trong vòng tay anh có cảm giác bình yên, thân thuộc cộng với giọng kể thủ thỉ của anh mà tôi đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, trong mơ tôi mơ thấy anh đang lau nhà, còn tôi thì chơi đùa với một đứa trẻ rất đáng yêu...
Buổi sáng tỉnh dậy thấy anh vẫn đang ngủ, tuy ngủ say nhưng tay chân vẫn “kìm kẹp” làm tôi không dậy được chỉ còn nước ôm chặt anh hơn, trong đầu nẩy ra một ý, tôi lấy một sợi tóc ngoáy ngoáy vào mũi anh, anh nhăn mặt lẩm bẩm:
“ Vẫn sớm...mà...em! đừng... phá... anh!”
“ Biết rồi, ngủ tiếp đi! Lắm chuyện”-miệng nói vậy nhưng tay tôi vẫn tiếp tục trò đùa
Anh bật cười, đầu lại dụi dụi vào hõm cổ tôi để tìm chỗ trốn những đợt tấn công của tôi, chân kẹp chặt tôi rồi ngủ tiếp, xem ra tướng ngủ của con người này không đẹp như tôi tưởng, haizzzz. Chợt nhận ra, hạnh phúc đôi khi chỉ là sáng thức giấc, nhìn thấy người đàn ông của bạn vẫn đang say ngủ, mắt díp chặt lại, miệng làu bàu trách bạn dậy sớm, rồi quyết tâm không cho bạn phá bĩnh giấc ngủ của họ bằng cách ôm bạn thật chặt...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...