" Thế nào?" Tần Hạ Hạ âm trầm hỏi.
" Thưa nhị tiểu thư, vẫn chưa có tin tức." Nam nhân mặc tây trang đối diện nàng cuối mặt, nhỏ giọng.
Tần Hạ Hạ phất phất tay, nam nhân kia nhanh lui xuống.
Tần Hạ Hạ chính là đang cho người tìm kiếm nữ nhân cùng nàng lăn ga giường hôm trước.
Nữ nhân kia có thể xem là một đại mỹ nhân, nhưng Tần Hạ Hạ tìm nàng ta cũng không phải vì lý do này.
Mỗi lần nghĩ đến nữ nhân kia, trong lòng Tần Hạ Hạ lại có chút bất đắc dĩ.
Nàng không phải không có nữ nhân để lăn ga giường, thế nhưng không hiểu sao lại lợi dụng lúc nữ nhân kia say để làm ra hành động này.
Đây là lần đầu tiên xãy ra chuyện như vậy, Tần Hạ Hạ thầm khinh bĩ bản thân.
Nhưng lỗi một phần cũng do nữ nhân kia, thế nào lại thu hút nàng như vậy chứ.
Sau lần đó, mỗi lần muốn lên giường cùng người khác trong đầu Tần Hạ Hạ lại xuất hiện ánh mắt ai oán của nữ nhân kia.
Mỗi lần như vậy nàng đều thấy có lỗi, chẳng thể tiếp tục được nữa.
Đã tìm lâu như vậy nhưng vẫn không có tung tích gì, điều này khiến Tần Hạ Hạ chán nãn không thôi.
Nhưng nàng là ai chứ? Nàng là Tần Hạ Hạ - Tần gia nhị tiểu thư nha, thiếu đi một nữ nhân thì có làm sao chứ.
Tần Hạ Hạ tự an ủi chính mình.
---------------------
" Ai da...Hôm nay là ngọn gió nào đã đưa Tần nhị tiểu thư đến đây vậy?"
Một nữ nhân ăn mặc gợi cảm, vừa nói vừa dám thân thể vào người Tần Hạ Hạ.
Tần Hạ Hạ không khách khí đẩy nữ nhân kia ra, lạnh nhạt hỏi
" Tiểu Tâm đang ở đâu?"
" Đang ở trên phòng quản lý a."
Tần Hạ Hạ không nói gì, trực tiếp đi đến phòng quản lý.
Đẩy cửa vào đã thấy một nữ nhân đang chăm chú xem tư liệu, Tần Hạ Hạ đi đến sôpha, không chút hình tượng nằm dài trên đó.
Nữ nhân kia dường như đã sớm quen thuộc Tần Hạ Hạ không hình tượng như vậy.
Chỉ nhẹ giọng hỏi
" Phu nhân đã làm gì mà Tần nhị tiểu thư sợ đến mức chạy đến chổ tôi trốn vậy hả?"
Tần Hạ Hạ bĩu môi nhưng không nói gì.
Nàng đúng thật là đang trốn mẹ mình, nhưng nữ nhân kia cũng đâu cần phải nói thẳng như vậy chứ.
Nữ nhân này tên Tần Tâm, mẹ nàng là bảo mẫu của Tần Hạ Nhiên và Tần Hạ Hạ.
Khi nàng lên bốn tuổi mẹ nàng không may qua đời, chẳng còn thân nhân.
Tần ba mẹ đã nhận nàng làm nghĩa nữ, nàng lớn lên cùng Tần Hạ Nhiên và Tần Hạ Hạ.
Đến sau này trưởng thành, nàng chọn đi theo giúp Tần Hạ Hạ.
Những người không biết sẽ nghĩ Tần Hạ Hạ - Tần gia nhị tiểu thư là kẻ chỉ biết ăn chơi.
Nhưng thật ra nàng đang quản lý ba sòng bạc và bốn quán bar lớn.
Đây đều là tài sản của Tần thị trong thế giới ngầm.
Nơi đây là quán bar Queen, quán bar lớn nhất trong các địa điểm ăn chơi mà Tần Hạ Hạ quản lý.
Văn phòng quản lý cũng được đặt tại đây.
Tần Hạ Hạ thở dài một tiếng
" Cậu xem có rảnh thì về thăm mẹ đi.
Bà cứ nhắc cậu mãi."
Tần Tâm cất đi tư liệu trên tay, lại lấy ra một số giấy tờ đem đến đưa Tần Hạ Hạ
" Tớ vẫn hay về thăm phu nhân nha.
Tớ cũng đâu bất hiếu như cậu."
Tần Hạ Hạ nhận giấy tờ, lắc đầu cảm thán
" Tớ bề bộn nhiều việc, cậu không hiểu đâu."
Tần Tâm gật đầu có vẽ như đã hiểu ý nghĩa " bề bộn nhiều việc " kia.
Tần Hạ Hạ xem tài liệu không sai biệt lắm, gật đầu trả lại cho Tần Tâm.
Nàng đứng lên chuẩn bị rời đi lại bị Tần Tâm hỏi
" Định trốn đi chơi sao?"
Tần Hạ Hạ hừ nhẹ một tiếng, khinh bỉ đáp
" Tớ trốn được sao? Bây giờ trở về Tần gia."
Nhìn Tần Tâm nét mặt không thể tin, Tần Hạ Hạ bất đắc dĩ nói thêm
" Tỷ tỷ dạo này bận nhiều việc, không trở về được nên tớ trở thành bao cát a."
Tần Tâm à một tiếng, cất đi tài liệu, vội vàng đi theo Tần Hạ Hạ, tươi cười nói
" Tớ trở về cùng cậu."
--------
Nhân lúc Tần mẹ tán gẫu cùng vài người bạn, Tần Hạ Hạ lén trốn ra ngoài.
Mấy ngày nay nàng bị nhốt ở nhà đến sắp điên rồi, thật muốn ra ngoài hít thở không khí a.
Nhưng khi ra ngoài rồi nàng lại không biết nên đi đâu.
Nàng không muốn đến bar, nhưng ngoài nơi đó ra nàng còn có thể đi đâu đây?
Ánh mắt Tần Hạ Hạ chợt lóe lên, nàng đón taxi địa điểm đến là quán cafe Thư Nhiên.
Tần Hạ Hạ đến đây cũng chỉ muốn yên tĩnh suy nghĩ một số chuyện.
Nhưng không ngờ khi vừa đến lại có một kinh hỷ đang chờ nàng.
Vừa đi vào cửa được vài bước Tần Hạ Hạ liền ngây ngốc tại chổ.
Nàng nhìn chầm chầm bóng lưng nữ nhân ngồi đối diện tỷ tỷ và Diệp Khả Thư.
Đúng là tiểu bạch thỏ nàng tìm kiếm lâu nay rồi, cho dù cô có hóa thành tro nàng cũng sẽ nhận ra.
Trái tim đập kịch liệt, Tần Hạ Hạ hít thở sâu vài cái lấy lại tinh thần đi đến bàn của tỷ tỷ.
Nàng vừa ngồi xuống, Diệp Khả Thư đã lên tiếng giới thiệu.
Khi biết được tiểu bạch thỏ kia là muội muội Diệp Khả Thư, Tần Hạ Hạ âm thầm lên kế hoạch tác chiến.
Trong lúc nàng còn đang suy nghĩ lại nghe được giọng nói tức giận kia vang lên
" Đồ sói xám vô sỉ."
Sói xám vô sỉ? Không phải hôm đó là nữ nhân này chủ động sao? Bây giờ lại trách nàng.
" Tiểu bạch thỏ.
Tôi đã nói tôi không vô sỉ."
Cứ thế nàng và cô mỗi người một câu, không ai nhường ai.
Đến cuối cùng Diệp Khả Nhi tức giận mà bỏ đi.
Tần Hạ Hạ khẽ cười.
Ân, đấu khẩu với cô ấy cũng thú vị lắm.
Tần Hạ Hạ thành khẩn xin Diệp Khả Thư số điện thoại của Diệp Khả Nhi.
Lại bị Diệp Khả Thư nghĩ rằng nàng đùa giởn.
Nàng phải khẳng định bản thân nghiêm túc Diệp Khả Thư mới chấp nhận đưa số cho nàng.
Sau đó lại tỷ bị tỷ tỷ răng dại.
Thiên a! Người bị ăn sạch sẽ là nàng, người động tâm là nàng, tại sao lại chẳng ai tin nàng? Đã thế còn nói tốt cho Tiểu bạch thỏ kia nữa chứ.
Thật đúng là bất công mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...