Cẩn thận từng bước đi đến chổ Tần Hạ Nhiên.
Cảnh tượng trước mắt làm Diệp Khả Thư đau lòng không thôi.
Tần Hạ Nhiên đầu tóc rối bời, ánh mắt sợ hãi đang bị trói hai tay và hai chân, trên miệng bị dán băng keo.
Đi đến ôm lấy nàng, Diệp Khả Thư an ủi
" Không sao rồi.
Tôi đến cứu chị."
Diệp Khả Thư đưa tay mở ra băng keo dán trên miệng Tần Hạ Nhiên.
Vừa định mở dây trói thì nhận ra Tần Hạ Nhiên bị cột bom vào người.
Tần Hạ Nhiên hoảng hốt nhìn người trước mặt, bây giờ nàng mới nhận ra đó là Diệp Khả Thư, vội vàng lên tiếng
" Mặc kệ tôi.
Em nhanh rời khỏi đây đi."
Diệp Khả Thư mở trói cho Tần Hạ Nhiên, sau đó nhìn quả bom được cột phía trước người nàng.
Tiểu Lục đi đến bật đèn lên, lại nhìn quả bom
" Còn hơn 3 phút, Nhất tỷ chị vô hiệu nó được không?"
Diệp Khả Thư gật đầu, lại nhìn Tần Hạ Nhiên
" Tin tưởng tôi."
Ánh mắt Diệp Khả Thư đầy kiên định, nó như tiếp thêm hi vọng cho Tần Hạ Nhiên.
Nàng nhìn cô, mỉm cười ngọt ngào
" Tôi tin em."
Diệp Khả Thư lấy ra bật lửa mà Tần Hạ Nhiên tặng, ấn vào phía trên bật lửa, một con dao nhỏ bén nhọn bật ra.
Cô chăm chú nhìn quả bom, mở ra nắp bên ngoài, Diệp Khả Thư từ từ đưa tay cắt đi hai sợi dây bên trong quả bom, thời gian trên quả bom bắt đầu đếm ngược từ 50 giây.
Thời khắc cận kề sinh tử, Tần Hạ Nhiên lại không cảm thấy sợ.
Chỉ cần có Diệp Khả Thư cạnh nàng sẽ không sợ bất cứ chuyện gì.
Diệp Khả Thư hít một hơi thật sâu, đưa tay dứt khoát cắt đi sợi dây màu đen, đồng hồ trên quả bom dừng lại tại 10 giây.
Quả bom được vô hiệu hóa, Diệp Khả Thư giúp Tần Hạ Nhiên lấy ra quả bom.
Tần Hạ Nhiên ôm lấy Diệp Khả Thư, lấy ra tóc giả trên đầu cô, hôn lên đôi môi nàng hằng nhung nhớ, nước mắt không kiềm được mà tuôn rơi
" Cảm ơn em, vì đã không rời bỏ tôi."
Diệp Khả Thư vuốt lưng nàng
" Đừng khóc.
Tôi sẽ không rời xa chị nữa."
Tiểu Lục đứng một bên thấy hai người kia lãng mạn không đúng lúc, liền lên tiếng nhắc nhở
" Nhất tỷ, chúng ta nên rời khỏi đây."
Diệp Khả Thư đở Tần Hạ Nhiên đứng dậy, ba người rời khỏi căn phòng.
Đi xuống đại sảnh đã không còn ai, chỉ còn lại thi thể đang nằm rãi rác.
Khi ba người bước ra khỏi cửa liền bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc.
Tần Đức Huy đang dùng Tần Đức Hiền làm con tin, bắt buộc cảnh sát mở đường cho hắn.
Thấy ba người đi ra, Tần Đức Huy tức giận hét lên
" Tại sao mày vẫn còn sống? Không phải tao đã tặng cho mày một quả bom rồi sao?"
Diệp Khả Thư đứng chắn phía trước Tần Hạ Nhiên, cầm súng chỉ vào Tần Đức Huy.
Nhìn thấy Diệp Khả Thư, Tần Đức Huy càng tức giận hơn
" Lại là mày.
Tần Hạ Nhiên cho mày được gì mà lại bán mạng cho nó hết lần này tới lần khác? Hôm nay tao có chết cũng phải đem hai đứa bây theo để lót xác."
Tần Đức Hiền cố vùng khỏi sợ khống chế của Tần Đức Huy, hét lên
" Nữ Hiệp tỷ tỷ, chị và biểu tỷ cứ mặc kệ em.
Hai người đi đi."
Diệp Khả Thư đôi mắt sắc bén nhìn Tần Đức Huy, lại nhìn Tần Đức Hiền.
...!Đùng...
Diệp Khả Thư bắn vào chân Tần Đức Hiền trước sự kinh ngạc của Tần Đức Huy và những người khác.
Tần Đức Hiền ngả khụy xuống.
Lại thêm một tiếng súng nữa vang lên, lần này là Diệp Khả Thư bắn vào tay Tần Đức Huy, làm súng trên tay hắn rơi xuống.
Cô chạy đến đở lấy Tần Đức Hiền, lại hét lên với mấy tên cảnh sát đang ngây ngốc gần đó
" Các người đứng đó làm gì? Mau đi tìm người đến giúp."
Những cảnh sát gần đó giúp đở lấy Tần Đức Hiền, một số người khác chạy đi tìm y tá.
Tần Hạ Nhiên và Tiểu Lục cũng chạy đến, Tần Đức Hiền bị bắn vào chân vết thương không nghiêm trọng lắm, hắn nhìn Diệp Khả Thư cảm kích
" Cảm ơn chị, Nữ Hiệp tỷ tỷ."
" Tiểu Sói, là tôi phải xin lỗi cậu."
Tần Đức Huy bị khống chế, áp giải đi không xa hắn rên lên một tiếng, ngã khụy xuống, cảnh sát áp giải hắn vừa khom người định nhìn xem thì bất ngờ bị hắn đánh bất tỉnh.
Tần Đức Huy cầm lấy khẩu súng trên người vị cảnh sát kia, chỉ vào Tần Hạ Nhiên hét lên
" Mày phải chết cùng tao."
...Đùng...
Tiếng súng vang lên, Tần Hạ Nhiên nhắm nghiềm mắt chờ đợi viên đạn.
Nhưng nàng cảm nhận được cái ôm ấm áp, lại không cảm nhận được đau đớn, khi mở mắt ra liền thấy Diệp Khả Thư đang ôm nàng.
Toàn thân đều là máu, hiển nhiên Diệp Khả Thư đã giúp nàng đở viên đạn kia.
Tiểu Lục chạy đến đá bay súng trên tay Tần Đức Huy, lại mạnh bạo đá vào bụng hắn làm hắn hôn mê bất tỉnh.
-------------------------------
Còn 1 chương nữa là chính truyện hoàn.
Thật muốn để Tần nữ vương biết được cảm giác mất đi người quan trọng nhất là như thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...