Những ngày Tô viện trưởng nằm viện, Diệp Khả Thư luôn túc trực ở bệnh viện.
Tần Hạ Nhiên có vào thăm vài lần, nhưng cả hai cũng chẳng nói gì, chỉ đơn giản nhìn nhau.
Ngày Tô viện trưởng được xuất viện, Diệp Khả Thư giúp thu thập đồ, đưa bà về cô nhi viện, ở lại phụ giúp đến tận tối.
Đi ra khỏi cô nhi viện, suy nghĩ một lúc, Diệp Khả Thư quyết định không trở về Diệp gia mà về chổ ở trước kia của mình.
Lái xe vào gara, vừa đi ra vài bước đã có người hướng Diệp Khả Thư đi đến.
Lam Vân đi đến trước mặt Diệp Khả Thư, mỉm cười nhìn cô.
Diệp Khả Thư nhíu mày, dùng tiếng Nhật hỏi nàng ta
" Cậu đến tìm tớ sao?"
" Đúng vậy."
" Vậy tìm tớ làm gì?"
" Vài ngày nữa tớ sẽ trở lại Nhật.
Tớ muốn mấy ngày còn lại ở cùng cậu."
Diệp Khả Thư không cần suy nghĩ, lập tức từ chối
" Không được."
Ánh mắt Lam Vân lộ ra vẻ mất mát
" Tại sao lại không được?"
" Không có lí do a."
Lam Vân nhìn vẻ cương quyết của Diệp Khả Thư, nàng ta kích động nói
" Diệp Khả Thư, tớ cứu cậu, chăm sóc cho cậu, chờ cậu hai năm.
Bây giờ Tần tổng không ở bên cậu nữa, tại sao không cho tớ ở bên cậu?"
" Cái mạng của tớ là do cậu cứu, nếu cậu muốn lấy tớ sẽ đưa bất cứ lúc nào.
Nhưng trái tim tớ đã thuộc về nàng rồi."
Câu nói kia như một con dao, đâm sâu vào tim Lam Vân.
Nàng ôm lấy Diệp Khả Thư, lại đánh vào ngực cô, nức nở nói
" Cậu là đồ vô tâm vô phế."
Lam Vân vừa khóc vừa trách Diệp Khả Thư, nàng không yếu đuối, chỉ là đã phải mạnh mẽ quá lâu thôi.
Diệp Khả Thư đứng im để Lam Vân đánh.
Đợi nàng đánh đủ, cô lấy ra chiếc khăn tay lau đi khuôn mặt lắm lem vì khóc kia, nhẹ giọng nói
" Cứ mãi chạy theo bóng lưng của tớ sẽ rất mệt mỏi.
Tại sao không dừng lại và trân trọng người luôn ở bên cậu?"
" Chúng ta vẫn là bạn đúng không?"
" Ừm.
Vẫn là bạn."
" Cảm ơn cậu."
" Được rồi.
Đã trễ rồi, cậu nên về đi."
" Được.
Vậy tớ về trước."
" Tạm biệt."
Khi Lam Vân rời đi, Diệp Khả Thư lấy ra điện thoại gọi cho Liên Tuyết.
Điện thoại được thông nhưng đầu dây bên kia im lặng, Diệp Khả Thư ý vị thâm trường nói
" Thay vì cứ dõi theo từ phía sau, hãy dũng cảm bước thêm một bước, biết đâu lại có thể nắm tay và cùng song hành với cô ấy."
Nói rồi cô liền tắt điện thoại, đi vào nhà.
Tại nơi góc khuất gần đó, Tần Hạ Nhiên đã nghe và thấy hành động của hai người kia.
Nhưng nàng không hiểu tiếng Nhật, chỉ có thể nhìn hành động suy đoán mà thôi.
Đôi mắt Tần Hạ Nhiên đỏ hoe, đợi đến khi đèn nhà Diệp Khả Thư sáng lên, nàng mới rời đi.
Những ngày tiếp theo, Tần Hạ Nhiên cố ý tránh mặt Diệp Khả Thư.
Hạn mục hợp tác cùng Tân Diệp, nàng giao lại cho Trưởng phòng tiêu thụ Tần Đức Hiền xử lý.
---
Tại phòng phó tổng, Diệp Khả Thư đang xem văn kiện thì điện thoại nội bộ reo lên
" Uy."
" Diệp phó tổng, có trưởng phòng tiêu thụ của Tần thị tìm cô."
" Được.
Tôi biết rồi."
Khoảng chừng 10 phút sau, cửa phòng phó tổng vang lên, đi vào là một nam nhân, nhìn cậu ta khá quen mặt nhưng Diệp Khả Thư không nhớ được đã gặp ở đâu.
Tiểu Lục pha trà xong cũng lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Vấn đề về hạn mục hợp tác được ký kết, Diệp Khả Thư lên tiếng hỏi
" Tại sao Tần tổng không đến mà lại để cậu đến?"
" Tần tổng công việc bận rộn a."
" Ân."
Thấy Tần Đức Hiền muốn nói nhưng lại thôi, Diệp Khả Thư hỏi
" Có việc gì sao?"
Tần Đức Hiền đắn đo một lúc mới lên tiếng
" Hai năm trước chị có đến Nhật Bản không?"
Diệp Khả Thư nhìn Tần Đức Hiền nghi hoặc
" Có đến.
Chúng ta đã từng gặp nhau sao?"
Tần Đức Hiền cười vui vẻ
" Đúng là chị rồi, Nữ Hiệp tỷ tỷ."
Nghe người kia gọi như vậy, Diệp Khả Thư ngạc nhiên
" Cậu là Tiểu Sói?"
Tần Đức Hiền gật đầu thật mạnh
" Ân.
Là em."
" Không nghĩ trái đất lại tròn như vậy."
" Đúng vậy a."
Hai năm trước, Diệp Khả Thư đến Nhật tham dự triển lãm tranh.
Trên đường đi vô tình nhìn thấy Tần Đức Hiền bị bốn năm tên lưu manh đánh, Diệp Khả Thư liền nổi lên tinh thần nghĩa hiệp, đến giúp hắn giải vây.
Một mình Diệp Khả Thư liền có thể đánh mấy tên lưu manh kia bỏ chạy, vì vậy Tần Đức Hiền liền gọi cô là Nữ Hiệp tỷ tỷ.
Còn Diệp Khả Thư thấy vẻ mặt lắm lem nhưng quật cường của Tần Đức Hiền nên gọi hắn là Tiểu Sói.
Sau lần đó, Tần Đức Hiền đến địa chỉ Diệp Khả Thư đưa để tìm cô, nhưng cô đã rời đi.
Tần Đức Hiền từ lúc đó vẫn luôn tìm Diệp Khả Thư, lần này gặp được cô, hắn thật sự rất vui vẻ.
Hai người ngồi ôn chuyện cũ, Tần Đức Hiền kể cho Diệp Khả Thư nghe hai năm qua hắn đã cố gắng làm việc ra sao.
Nói được một lúc, Diệp Khả Thư âm trầm hỏi
" Cậu là biểu đệ của Tần tổng?"
" Ân."
" Ba cậu là Tần Đức Huy."
Tần Đức Hiền cuối đầu đáp
" Đúng vậy."
" Vậy cậu có biết việc ba cậu đã làm không?"
Tần Đức Hiền ngẩng đầu lên
" Biết.
Nhưng em không đồng ý với việc ông làm.
Nên quan hệ giửa em và ông không được tốt lắm."
Diệp Khả Thư im lặng gật đầu.
Sở dỉ cô dám hỏi thẳng Tần Đức Hiền vì cô đã cho người điều tra nội bộ Tần thị.
Theo thông tin cô nhận được thì Tần Đức Hiền có thể tin tưởng được.
Nói thêm vài câu, Tần Đức Hiền trở về Tần thị.
Còn Diệp Khả Thư lại vui mừng, có được Tần Đức Hiền giúp đỡ, việc đưa đuôi cáo của Tần Đức Huy ra ánh sáng sẽ dể dàng hơn.
--------
Mọi người cho tớ hỏi 1 xíu.
Chuyện là laptop của tớ không biết bị gì, cứ vào word đánh được 1 chử là bị tắt màn hình.
Có ai biết cách trị nó không? Chỉ tớ với.
Dự định viết truyện bằng lap mà kiểu này là xong rồi.
????
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...