Diệp Khả Thư rời đi không lâu, đại diện của Lam Vân liền gọi điện thông báo lịch trình vẫn giử như củ.
Tần Hạ Hạ ngày càng khâm phục hiệu quả làm việc của cô.
Vài ngày sau, tại phòng họp, Diệp Khả Thư cùng ba vị lãnh đạo cấp cao của Tần thị đã chuẩn bị sẳn sàng để tiếp đón nhà thiết kế đến từ Nhật Bản thì trưởng phòng tiêu thụ vào báo tin
" Tần tổng, thông dịch viên của Lam tiểu thư vì không quen thời tiết nên đã bị bệnh.
Bây giờ không có thông dịch viên."
Tần Hạ Nhiên nhíu mày
" Chúng ta không có chuẩn bị thông dịch viên sao?"
" Thưa không có.
Vì Lam tiểu thư nói muốn dùng người của cô ấy."
" Đi tìm thông dịch viên ngay đi."
Mặc dù nói như vậy nhưng Tần Hạ Nhiên biết có tìm được thông dịch viên cũng sẽ không kịp.
Diệp Khả Thư vừa định lên tiếng thì đã nghe Tần Đức Huy nói
" Không cần phiền phức.
Ta biết tiếng Nhật."
Tần Hạ Hạ muốn phản đối nhưng nghĩ lại, ở đây ngoài hắn không ai biết tiếng Nhật nên đành im lặng.
Mười phút sau, ba nữ nhân tiến vào phòng họp.
Có thể nhìn ra họ đều là mỹ nhân, nhưng người đi phía trước chính là người mà Tần Hạ Nhiên bọn họ cần gặp.
Tần Đức Huy nói vài câu tiếng Nhật, ba nữ nhân đi đến ngồi vào đối diện Tần Hạ Nhiên bọn họ.
Tần Hạ Nhiên không biết tiếng Nhật nên chỉ có thể chào hỏi bằng tiếng Anh.
Qua phần giới thiệu, Tần Hạ Nhiên biết được nữ nhân ngồi đối diện nàng là nhà thiết kế kiến trúc Lam Vân, hai người bên cạnh nàng ta là trợ lý, một người tên Lan Chi một người là Liên Tuyết.
Chờ Tần Đức Huy chào hỏi vài câu băng tiếng Nhật, Tần Hạ Nhiên đưa đến hợp đồng bảo hắn nói chi tiết hơn cho Lam Vân.
Nhưng Tần Đức Huy dường như muốn chống đối Tần Hạ Nhiên, hắn ta không nhìn đến hợp đồng, mặc dù hắn nói tiếng Nhật, Tần Hạ Nhiên không hiểu được nhưng qua thái độ nàng biết hắn không phải đang nói đến hợp đồng.
10 phút trôi qua hắn vẫn cứ nói luyên thuyên gì đó, quản lí Lan dường như đã không còn kiên nhẫn.
Liên Tuyết tập trung nhìn bản hợp đồng bằng tiếng Trung, không biết nàng ta hiểu không nhưng nhìn nàng ta xem rất chăm chú.
Lam Vân đến bây giờ vẫn không nói gì, Tần Hạ Nhiên có cảm giác nàng ta nhìn nàng, nhưng dường như cũng không phải.
Tần Hạ Hạ không chịu được nữa, lên tiếng cắt lời Tần Đức Huy
" Tần phó tổng, ngươi có thể đi vào vấn đề chính được rồi."
Tần Đức Huy ngông cuồng nói
" Làm sao ngươi biết ta không phải nói vấn đề chính.
Có giỏi ngươi nói đi."
Tần Hạ Hạ bị chọc tức điên
" Ngươi..."
Diệp Khả Thư nhìn đôi mày đang nhíu lại của nữ vương nhà cô, thở dài lên tiếng
" Để tôi nói.
Không cần phiền đến Tần phó tổng."
Ba người kia nghe được trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Tần Đức Huy khinh bỉ nói
" Một tiểu thư ký như ngươi mà có thể sao?"
Tần Hạ Nhiên nhìn Tần Đức Huy lạnh giọng
" Có thể hay không chưa tới phiên ngươi quản."
Nàng xoay lại nhìn Diệp Khả Thư, ánh mắt không thể che giấu sự sủng nịnh, nhẹ giọng nói
" Đến.
Em nói cùng họ đi."
Nói rồi nàng đứng dậy để Diệp Khả Thư ngồi vào vị trí của mình.
Tần Đức Huy muốn ngăn cản nhưng nhận được ánh mắt cảnh cáo của Tần Hạ Nhiên nên cũng không dám nói gì.
Diệp Khả Thư đi đến ngồi vào vị trí của Tần Hạ Nhiên.
Lấy đến hợp đồng, ánh mắt dừng tại Lam Vân ba giây, sau đó bắt đầu nói những vấn đề trong hợp đồng.
Khi cô nói, ba vị lão bản của Tần thị đều kinh ngạc.
Tần Đức Huy không thể tin được một thư ký nhỏ bé lại có thể giỏi như vậy, hắn ta có lẽ đã xem thường người của Tần Hạ Nhiên rồi.
Tần Hạ Hạ tuy ngạc nhiên nhưng cũng không ngoài dự đoán.
Diệp Khả Thư có khả năng mời nhà thiết kế kia thì chắc chắn sẽ giải quyết được chuyện này.
Tần Hạ Nhiên đứng phía sau, khoanh tay trước ngực nhìn Diệp Khả Thư.
Từ đây nàng có thể nhìn thấy được góc nghiêm tuyệt mỹ của gương mặt tiểu bảo bối nhà mình.
Diệp Khả Thư nói tiếng Nhật còn chuẩn và lưu loát hơn Tần Đức Huy.
Mặc dù chưa từng nghe Diệp Khả Thư nói là cô biết tiếng Nhật, nhưng chỉ cần Diệp Khả Thư nói, nàng tuyệt đối tin tưởng cô.
Tần Hạ Nhiên lại nhìn đến ba nữ nhân kia, Lan Chi tập trung nghe và nhìn vào hợp đồng.
Liên Tuyết lại như có như không nhìn nàng.
Lam Vân chăm chú nhìn Diệp Khả Thư, ánh mắt kia làm Tần Hạ Nhiên sửng sờ, nàng nhận ra từ lúc bước vào đây ánh mắt Lam Vân vẫn luôn dán chặt vào Diệp Khả Thư.
Nàng dùng dư quang nhìn Diệp Khả Thư, thấy cô vẫn đang tập trung nói về hợp đồng mới yên tâm.
Nhưng trong lòng lại ăn một thùng giấm chua, thầm mắng
" Tiểu hỗn đản.
Tiểu yêu nghiệt.
Có cần đi đến đâu là có người thích đến đó không? Sau này tôi sẽ cất em vào tủ kính, để chưng ở nhà.
Không cho em ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt nữa."
Tiểu Thư đại lão gia của chúng ta nào đâu biết Tần nữ vương đang ăn giấm, nên vẫn cứ tập trung vào hợp đồng.
Khi cô nói xong, Lam Vân không hỏi cũng không nói gì, nàng ta lấy bút trong túi áo trực tiếp ký vào hợp đồng.
Hành động kia càng làm hai nữ nhân họ Tần nghi ngờ mối quan hệ của Diệp Khả Thư và Lam Vân.
Ký tên, đóng dấu xong, Lam Vân đến trước Tần Hạ Nhiên, đưa tay ra
" Tần tổng, hợp tác vui vẻ."
Câu nói này làm trán Tần Hạ Hạ nổi lên vài đường hắc tuyến.
Hóa ra nàng ta biết tiếng Trung, mặc dù phát âm không chuẩn nhưng cũng nên nói từ đầu chứ.
Làm bọn họ vất vả như vậy.
Tần Hạ Nhiên mỉm cười bắt tay Lam Vân
" Hợp tác vui vẻ."
Lam Vân dừng ánh mắt tại chiếc nhẫn trên tay Tần Hạ Nhiên, sau đó lại dùng ánh mắt bi thương nhìn Diệp Khả Thư.
Tần Hạ Hạ thấy không ổn, lên tiếng
" Cũng sắp đến giờ ăn trưa.
Tần thị chúng tôi mời mọi người coi như ăn mừng sự hợp tác của chúng ta.
Được không?"
" Được."
Lần này người trả lời là Liên Tuyết.
Mọi người lần lượt ra khỏi phòng họp, Diệp Khả Thư và Liên Tuyết đi sau cùng, nàng ta nhỏ giọng, chỉ để nàng và Diệp Khả Thư nghe
" Nàng rất đẹp."
Diệp Khả Thư không đáp, cô mỉm cười tự hào.
-----------------------
Gấp rút đăng chương mới vì một vị tiểu muội muội hối.
Không biết tiểu muội muội nhà ai mà hư dể sợ, cứ hối người ta quài à ????
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...