Bên trong khu thương mại.
Bốn người cùng nhau đi ngắm các khu vực bán các sản phẩm nổi tiếng, khi tới khu vực đồ trang sức, một chiếc lắc tay cùng một đôi bông tai xinh đẹp có gắn kim cương màu thạch anh thu hút ánh nhìn của Trương Doanh cùng An Diệp Lạc.
An Diệp Lạc ngắm nhìn một lúc liền nói với nhân viên bán hàng:
- Cho tôi coi chiếc lắc tay cùng bông tai kia!- An Diệp Lạc chỉ vào chúng.
- Tôi lấy chiếc lắc tay kia và đôi bông!
Cùng lúc đó, một giọng nữ cũng vang lên, chỉ là cùng chọn món đồ mà An Diệp Lạc đã chọn. Nghe thấy tiếng quen quen, An Diệp Lạc và ba người còn lại đều quay sang nhìn, người vừa lên tiếng cũng nhìn lại, khi thấy đó là Diệp Lạc Nguyên thì cô ta vội nói:
- Chị, chị sao lại tới đây?
Hỏi xong cô ta đưa mắt nhìn ba người bên cạnh, trong mắt sự ghen tị thoáng qua rồi vụt tắt, trên môi là nụ cười, chỉ là trong lòng thì nghĩ: "hai người con trai bên cạnh cô ta đẹp trai quá, đẹp hơn cả Vương Khải Thiệu! Hừ, người đẹp như vậy chỉ có mình mới xứng, Diệp Lạc Nguyên, cô không xứng!".
Với suy nghĩ đó của mình, cô ta hỏi An Diệp Lạc tiếp:
- Chị, hai người bên cạnh chị là ai vậy?
Vâng, người lên tiếng chính là Diệp Hi Nghi, An Diệp Lạc nhìn cô ta dùng nụ cười giả tạo thì khẽ nhếch miệng nói:
- Tôi quen cô sao?
- Chị, chị sao lại nói vậy? Em là Diệp Hi Nghi đây, chị là chị của em mà!- nói xong cô ta kéo người bên cạnh nói- Chị quên rồi sao? Đây là anh Vương Khải Thiệu, chồng chưa cưới của chị mà!
Nghe Diệp Hi Nghi nói mình là chồng chưa cưới của Diệp Lạc Nguyên thì người bên cạnh, khuôn mặt tỏ ra khó chịu, anh ta vội vàng phủ quyết nói:
- Hi Nghi, em nói gì vậy? Anh và cô ta đã...!
Vương Khải Thiệu chưa nói xong thì Diệp Hi Nghi vội vàng nói để cắt đứt câu tiếp theo của Vương Khải Thiệu:
- Khải Thiệu, anh đừng như vậy được không?
An Diệp Lạc cùng ba người đứng nhìn Diệp Hi Nghi, cả ba người vẫn chưa lên tiếng, lúc này Tống Nghiêm Tịch bước lại gần An Diệp Lạc hơn, anh nói:
- Vợ! Hai người này em quen sao?
Khi Tống Nghiêm Tịch nghe cô ta nói mình là Diệp Hi Nghi thì anh đã biết cô ta là ai, hai người này là kẻ khiến Lạc Nguyên của anh chịu đau khổ, khẽ nhếch miệng cho nên anh bước tới gần Diệp Lạc Nguyên và giả vờ hỏi cô.
- Không biết!
An Diệp Lạc lắc đầu từ chối, lại không ngờ Diệp Hi Nghi không chịu từ bỏ liền lao vào cô, thấy vậy, Tống Nghiêm Tịch đứng bên cạnh liền ôm cô xoay qua, chân anh nhấc lên đá Diệp Hi Nghi khiến cô ta bị đẩy lại về phía sau và té ngã.
Sự việc xảy ra bất ngờ đến ngay cả An Diệp Lạc cũng không hiểu vì sao anh làm vậy, chỉ là sau khi nghe anh nói thì trong lòng cô có chút gì đó được gọi là cảm động.
- Vợ tôi nói không quen các người thì sẽ không quen, đừng tới gần chạm vào vợ tôi, cô ấy bị dị ứng với người lạ!
Tống Nghiêm Tịch lạnh lùng nói, lúc này, Vương Khải Thiệu giật mình tỉnh lại, nhìn thấy Diệp Hi Nghi bị té nằm dưới đất, hắn liền vội chạy tới nâng cô ta dậy, dùng ánh mắt hận thù nhìn Tống Nghiêm Tịch, sau đó quay sang nhìn An Diệp Lạc được anh bảo vệ, hắn nói:
- Diệp Lạc Nguyên, Hi Nghi chính là em gái của cô, vậy mà cô để người bên cạnh mình đá cô ấy như vậy, cô có còn là người không hả?.
Tiếng quát to của Vương Khải Thiệu đã thu hút những người đang mua hàng xung quanh, họ đều quay qua để nhìn rồi bàn tán, tiếng xì xầm to nhỏ xung quanh truyền tới tai bốn người An Diệp Lạc, Tống Nghiêm Tịch, Phương Tiếu Quân,Trương Doanh cùng hai người Diệp Hi Nghi và Vương Khải Thiệu.
- Chuyện gì vậy? Là chuyện gì xảy ra vậy?
- Không biết! Hình như cái cô gái tên gì gì Lạc Nguyên đó là chị em với cô gái bị ngã kia thì phải?- một người lắc đầu nói.
- A! Tôi biết họ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...