Khi Nữ Phó Giám Đốc Từng Đơn Phương Tôi


Hạ Vân được xin cấp giấy tờ xuất viện và ngay trong đêm, tài xế riêng của Moon Group Holding lái xe đưa cả ba người họ ra sân bay.
Trên máy bay, khi cả Minh Nguyệt và Journal đều đã chìm vào giấc ngủ do quá mệt mỏi, Hạ Vân ngồi cạnh cửa sổ máy bay, cô cứ nhìn xuống dưới màn đêm tĩnh mịch, mở mặt dây chuyền trên cổ mình ra, ngắm nhìn khuôn mặt của cậu thật lâu, nước mắt Hạ Vân cứ thế mà tuôn rơi lã chã, cô cố cắn chặt môi mình để không phát ra tiếng, cô cảm thấy bản thân mình sao lại yếu đuối đến thế, chỉ có thể khóc mà không làm được gì hơn.
“Mình phải làm sao bây giờ…”

Đặt chân đến sân bay quốc tế Kingsford Smith - Sydney Úc đã là gần 7 giờ sáng.

Journal bắt một chiếc xe rồi đi đến thẳng nhà riêng của Cameron theo lịch hẹn.

Đến trước cổng căn biệt thự, Cameron đã đứng ở đó để chào đón ba người họ.

Journal và Minh Nguyệt lần lượt tiến đến bắt tay ông.

Ông nhìn về phía Hạ Vân, cô cũng cúi đầu chào ông.

Cameron từ tốn nói:
“Chúng ta cùng vào nhà rồi nói chuyện sau.”

Cameron vào bếp và pha một ấm trà hoa cúc ấm nóng cho họ.


Journal mở lời trước:
“Đây là cháu gái của tôi, mong cậu có thể giúp con bé.”
Ông nhấp một ngụm trà rồi quay sang hỏi Hạ Vân:
“Cháu là Phùng Hạ Vân phải không? Chú đã biết được chuyện của cháu, thật lấy làm tiếc vì điều này.

Và chú sẽ ở đây để giúp cháu có thể ổn định lại tâm lý của mình.”
“Dạ vâng ạ.”
Từ khi tỉnh giấc, Hạ Vân có vẻ ngày càng ít nói và rụt rè hơn.

Cô dường như không còn là một Hạ Vân tự tin của lúc xưa nữa.
Cameron đưa Hạ Vân vào phòng bệnh của mình.

Journal và Minh Nguyệt đều rất căng thẳng trong từng phút giây.


Trong căn phòng với ánh sáng xanh dịu nhẹ, Hạ Vân được chỉ định ngồi xuống một chiếc ghế lớn.

Ông ngồi xuống chiếc ghế đối diện, từ từ lấy ra một chiếc đồng hồ có dây trong túi mình, Cameron lắc nhẹ đồng hồ qua lại và Hạ Vân cũng dần nhắm mắt.
“Được rồi, cháu hãy nghe kỹ câu hỏi và trả lời thật rõ ràng từng câu một nhé.”
“Vâng ạ.”
“Sau những chuyện đã qua, cảm xúc trong cháu là gì, hãy trả lời 3 laoi5 cảm xúc chi phối tâm trạng của cháu bây giờ nhất.”
“Sợ hãi, đau buồn và… nhớ thương…”
“Chú hiểu rồi.

Vậy điều gì đã khiến cháu sợ hãi nhất, đau buồn nhất và ai là người làm cháu nhớ thương nhất?”
“Hình ảnh bác bảo vệ nằm trên vũng máu đã khiến cháu rất sợ hãi, cháu đã rất đau buồn khi phải chứng kiến sự tiều tụy mà người nhà của cháu đã phải chịu đựng vì cháu và cháu thật sự…rất nhớ người mà cháu yêu…” - Khi cô dứt lời cũng là lúc hai hàng nước mắt chầm chậm chảy xuống.
“Chú thu nhận câu trả lời từ cháu.

Và bây giờ cháu hãy mở mắt ra.”
Hạ Vân từ từ hé mở hai hàng mi đẫm lệ.

Cameron lắc lư chiếc đồng hồ nhỏ trên tay mình.

“Nào, cháu hãy nhìn theo chuyển động qua lại của đồng hồ.”
Bên phải, rồi lại bên trái.

Khi đã đủ mười lần đưa mắt qua lại, Cameron dừng lại rồi nói thật chậm rãi:
“Kể từ bây giờ, hãy tin rằng cháu là người duy nhất đủ khả năng tự chữa lành mọi vết thương của mình, mọi sự sợ hãi, đau buồn và thương nhớ của cháu đều sẽ dịu lại dần đi và cháu sẽ tiếp tục tìm thấy bình yên trên con đường phía trước của mình.”
Một lần vỗ tay cuối cùng, Hạ Vân đã mở mắt hoàn toàn rồi lại chìm vào hôn mê sâu.

Cameron ra khỏi phòng rồi nói với Journal và Minh Nguyệt:
“Tình trạng của cô bé này không đến mức không thể chữa lành, nhưng tôi khuyên vợ chồng cậu nên đưa Hạ Vân về một nơi nào đó thật quen thuộc và bình yên nhất trong lòng cô bé, hơi ấm ở nơi đó có thể góp phần rất lớn trong quá trình trị liệu tâm lý.”
Rồi ông đặt vào tay Journal một hộp thuốc lớn và tiếp tục hỏi:
“Nhưng con bé có vẻ đã rất tổn thương và trong lòng cô bé lại đang nhớ thương một người mình yêu.

Tôi có thể hỏi xem vì sao cậu chàng ấy lại rời khỏi Hạ Vân không?”
Minh Nguyệt thở dài một cách buồn bã rồi kể lại cho Cameron nghe rõ mọi chuyện.
“Tôi hiểu rồi.

Thật khó cho việc quên đi người mà mình yêu nhất, thảo nào trông cô bé rất đau khổ đến mức bật khóc khi nhắc đến người mình thương nhớ.

Tôi hy vọng quá trình hồi phục của cô bé này diễn ra thật suôn sẻ.”
Hai người gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến Cameron rồi đi vào phòng quan sát Hạ Vân suốt đêm theo chỉ định của Cameron để thử nghiệm tác dụng phụ của thuốc khi mới vào cơ thể.
Sau một đêm dài không có biến động gì, Cameron đã xác định được Hạ Vân hoàn toàn hợp với dòng thuốc này.

Sáng hôm sau khi Hạ Vân tỉnh giấc, Cameron ân cần nói với cô một vài câu cuối trước khi tiễn cả ba ra sân bay:
“Chú nhìn thấy trong ánh mắt cháu là một sự u buồn nhưng vẫn đong đầy niềm hy vọng.


Chú rất tin vào định mệnh, có thể sẽ lâu nhưng cháu sẽ gặp lại người con trai mình mong nhớ.

Tin vào bản thân mình được chứ?”
“Cháu cảm ơn chú rất nhiều.”
Ông gật đầu cười vui vẻ rồi quay về phía Journal:
“6 tháng sau hãy quay lại đây để gặp tôi nhé.

Đó là khoảng thời gian cần để cô bé ổn định hơn một bậc và tôi rất muốn được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ như trong bức ảnh mà cậu từng khoe với tôi rằng cậu đã có một đứa cháu gái mà cậu xem là cô con gái duy nhất của mình.”
“Tôi cảm ơn cậu, hẹn gặp lại.”
“Ừm, hẹn gặp lại vợ chồng cậu.

Và cả cháu nữa, Hạ Vân.”
Ông tiến đến ôm Hạ Vân rồi bắt tay với Minh Nguyệt và Journal thêm một lần nữa.

Trên chuyến bay, trong lúc Hạ Vân lim dim ngủ thì Minh Nguyệt nhìn cháu gái mình một lúc rồi nắm tay Journal nói:
“Anh, anh nghĩ sao về việc đưa con bé về Việt Nam đến khi con bé hồi phục và được chữa lành trong hơi ấm của nơi mình sinh ra.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận