Khi Nữ Phó Giám Đốc Từng Đơn Phương Tôi


Nhìn thấy vẻ mặt méo xệch của cô khiến cậu không thể nào buồn cười hơn, đâu đó còn lộ ra vẻ đắc ý.

Minh Hào không nói không rằng cầm cả túi xách của mình và kéo luôn cả vali của Hạ Vân vào thang máy.

Cô thấy thế mới lon ton chạy theo.
Minh Hào bằng một cách dứt khoát nhất, mở cửa phòng của mình bước vào trong rồi đóng lại, đã thế cậu còn khóa cả chốt trong… Hạ Vân thấy thế chỉ biết bất lực rồi cũng vào phòng của mình.
Một lúc sau theo như lịch trình mà Minh Hào sắp xếp, cô tranh thủ sửa soạn lại một chút rồi đi ăn tối với cậu.
Nhà hàng tại khách sạn này được trang hoàng vô cùng lộng lẫy ở tầng lầu thứ mười - nơi có thể quan sát trọn vẹn đường xá lung linh bên dưới.
Cậu ân cần kéo ghế cho Hạ Vân ngồi, âm nhạc du dương ở đây khiến cô quên cả điều khiến cô giận cậu khi nãy.

Người phục vụ bàn đi tới, Minh Hào đã gọi theo một set đồ ăn best seller của nhà hàng này.

Chưa đầy 30 phút sau đồ ăn đã được đem ra dù nhà hàng luôn luôn đông khách.
Nhìn bàn đồ ăn bắt mắt trước mặt, Hạ Vân vui vẻ nôn nóng được thử hệt như con nít.


Cậu đẩy qua cho cô món súp khai vị trước rồi nói:
“Cậu ăn món này trước đi.”
Nói rồi cậu lấy đĩa beefsteak cắt nhỏ ra rồi mới đẩy lại về phía Hạ Vân.

“Ngon quá! Trình độ nêm nếm của đầu bếp ở đây cũng phải ngang ngửa với bác Jose.

Cậu ăn thử đi.”
Trông thấy vẻ mặt hào hứng của cô cậu cũng cảm thấy vui lây, thật may vì đã chọn đúng món ăn hợp khẩu vị của cô.
Vì cứ mải ăn uống và trò chuyện, từ bao giờ đã gần đến lúc diễn ra bữa tiệc ánh sáng.

Khi đang thưởng thức món tráng miệng, Hạ Vân đã cảm thấy là lạ khi các vị khách khác dần rời đi hết chỉ còn lại hai người họ.

Minh Hào lúc này mới nhận thức được thời gian, chỉ còn chưa đầy 20 phút nữa sẽ là lúc diễn ra sự kiện.

Cậu vội gọi người phục vụ đến thanh toán.
Minh Hào khó xử nhìn Hạ Vân:
“Chúng ta không thể vừa ngâm mình trong bể bơi vừa ngắm bữa tiệc ánh sáng được vì đã gần đến giờ rồi.”
Không đợi cho Hạ Vân kịp phản ứng, cậu nắm tay cô đi thẳng vào trong thang máy nhấn nút tầng một.
“Cậu định làm gì vậy?”
Minh Hào không kịp dành thời gian giải thích cho Hạ Vân, cậu nắm tay cô bắt xe chạy đến nơi đang có một đám đông lớn vây quanh bên bờ đối diện khách sạn, gần bức tượng sư tử biển Merlion.

Sau một hồi chen chúc, họ đã đứng được ở một chỗ rất hoàn hảo và khi này Hạ Vân mới hiểu ý định của Minh Hào.

Những đài nước đầu tiên được dâng lên với sắc xanh chủ đạo.

Âm nhạc giao hưởng nhẹ nhàng du dương như cuốn cả linh hồn của Hạ Vân và Minh Hào vào trong giai điệu của nó.

Những đài nước nhỏ to thay nhay phun lên hạ xuống theo tiết tấu của bản giao hưởng.


Bỗng không gian lại tối đen rồi âm nhạc đổi sang tiết tấu chậm chậm nhưng vẫn rất dồn dập, những vòi nước với hai tông màu xanh đỏ phun lên theo chiều cong, va vào nhau rồi hạ xuống.

Rồi không gian trước mắt họ như đang có một lăng kính khổng lồ xuất hiện hình ảnh một chú bướm lớn bay vụt qua, ánh sáng chiếu rọi rực rỡ, những dòng nước vẫn dâng trào nhè nhẹ theo âm hưởng dịu êm.
“Đẹp quá!” - Cô thốt lên trong vô thức.
Minh Hào cũng quay lại nhìn cô:
“Đẹp thật.”
Vài làn khói lạnh nhả ra từ các thiết bị dưới lòng hồ tạo nên một bức tranh huyền ảo.

Hạ Vân e dè nắm lấy tay Minh Hào, cô nhẹ nhàng tựa lên vai cậu.
“Tớ rất hạnh phúc vì cậu đã trở về, Minh Hào.”
Minh Hào lui về phía sau một chút vong hai tay ôm Hạ Vân vào lòng, trong vòng tay của cậu trông cô mới thật mong manh làm sao.
“Bây giờ tớ đang ở đây rồi.”
Hạ Vân vui vẻ tựa đầu vào lồng ngực Minh Hào.

Một lúc sau âm nhạc chuyển từ du dương sang tiết tấu dồn dập liên tục cùng với nhiều ánh đèn phát ra từ Marina Bay Sands hơn.

Những tia sáng màu xanh di chuyển liên tục lướt trên mặt hồ.

Rồi…

'ĐÙNG’
Từ bên dưới lòng hồ, một tháp nước nước phun trào lên bất ngờ.

Không khí chợt im lặng rồi ngay sau đó là hàng ngàn đài nước nhỏ cũng từ dưới hồ phun trào lên với nhiều màu sắc lung linh rực rỡ.

Kết thúc buổi diễn là rất nhiều pháo hoa được phóng lên bầu trời đêm của Singapore.

Hạ Vân không thể rời mắt khỏi những đóa hoa rực rỡ sắc màu trên nền trời.

Khi mọi thứ đã kết thúc, không gian xung quanh tràn ngập tiếng vỗ tay không ngớt của tất cả mọi người.
Hạ Vân bất ngờ nói với cậu:
“Lần này quy mô của Spectra Show lớn hơn lần trước nhiều quá!”
“Cậu thích không?” - Minh Hào nhìn Hạ Vân trìu mến.
Hạ Vân nhìn thẳng vào mắt cậu trả lời:
“Thích, tớ rất thích.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận